Người Tìm Xác

Chương 648



Ngô Địch là vị quản lý đầu tiên mất tích, người quản lý trước về hưu nên anh ta được tổng công ty phái tới làm quản lý của khu mỏ này. Nhưng đến làm việc chưa được hai tháng, anh ta đã mất tích một cách khó2hiểu.

Buổi sáng hôm đó có người tận mắt nhìn thấy quản lý Ngô lái xe một mình đi đến khu mỏ quặng, nhưng mãi đến tận tối vẫn không thấy trở về. Sau đó họ phải gọi điện cho khu mỏ để hỏi thăm thì bên kia lại5nói là cả ngày nay họ không hề thấy quản lý Ngô đến khu mỏ để làm việc?

Họ đành phải báo cảnh sát, cảnh sát tìm được chiếc xe ô tô Wrangler của Ngô Địch ở chỗ rẽ đầu đường núi, nhưng trên xe không hề có bóng6dáng của anh ta. Lúc ấy cảnh sát còn nghi ngờ rất có thể Ngô Địch đã bị kẻ xấu bắt cóc, nhưng đợi mấy ngày mà vẫn không thấy có cú điện thoại nào gọi đến đòi tiền chuộc cả.

Mà điều khả nghi nhất là, lúc ấy5trên xe của Ngô Địch có khá nhiều đồ quý giá nhưng không hề bị lấy mất. Nếu thật sự là do kẻ xấu bắt cóc để tống tiền thì tại sao lại không lấy những thứ đó đi?

Sau khi Ngô Địch mất tích, sự việc vẫn không3giải quyết được, họ không thể tìm ra anh ta. Tổng công ty đành phải phái một người quản lý khác là Thẩm Kiến Cường tới. Ban đầu mọi người chỉ coi chuyện Ngô Địch mất tích là chuyện tình cờ, nhưng không ngờ rằng, quản lý Thẩm tới chưa bao lâu cũng biến mất không thấy đâu.

Mà vị quản lý Thẩm này biến mất còn ly kỳ hơn cả Ngô Địch, anh ta mất tích ngay trong phòng của mình. Lúc ấy, những lãnh đạo cấp cao do tổng công ty phái tới đều được sắp xếp ở nhà khách của khu xưởng. Phục vụ nhà khách vừa nhìn thấy quản lý Thẩm bước vào phòng xong, thế mà khi cô ấy đến gõ cửa thì đã thấy bên trong không có ai rồi.

Sau đó cảnh sát tìm hiểu đoạn video giám sát trong nhà khách, phát hiện quản lý Thẩm này không hề rời khỏi nhà khách nửa bước, vậy mà họ lại không làm sao tìm thấy anh ta…

Sau vụ việc đó, những nhân viên tầm trung trở lên của nội bộ công ty hầu như đều biết việc này, vì thế mà không ai chịu tới đây tiếp quản cả. Cuối cùng, các quản lý cấp cao của tổng công ty phải bàn bạc với nhau, quyết định đi săn người của công ty khác về làm, chỉ có người lạ không biết rõ chuyện mới không lo lắng nhiều như vậy.

Chiêu này mới ban đầu đúng là có tác dụng, tổng công ty tìm được nhân tài quản lý mà mình cần, nhưng chuyện quái lạ ở Ngũ Đạo Câu vẫn không dừng lại, tiếp sau đó tổng công ty lần lượt phái thêm ba quản lý nữa tới, kết quả là người sau mất tích còn ly kỳ hơn cả người trước.

Sau đó chuyện này bị đồn ra ngoài, đừng nói là lương cao, dù có cho cả trăm triệu cũng không ai chịu tới làm, tiền nhiều thì cũng phải có mạng mới hưởng được chứ.

Người cuối cùng mất tích là quản lý họ Lưu, một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Trước khi mời bà ấy đến làm, tổng công ty đã mời thầy pháp về để tính quẻ, ông ta nói ở khu Ngũ Đạo Câu chắc chắn có cái gì đó chuyên hút hồn phách đàn ông, nếu muốn không xảy ra chuyện nữa thì phải đổi sang phụ nữ.

Nhưng đổi sang phụ nữ rồi mà vẫn bị mất tích, sau khi quản lý Lưu bị mất tích, không biết người nhà của bà ấy nghe tin từ đâu mà biết trước đó đã từng có bốn quản lý mất tích rồi, nên ngày nào họ cũng lên tổng công ty để làm ầm ĩ, bắt công ty phải chịu trách nhiệm về việc này, đến lúc này mọi sự mới vỡ lở ra.

Triệu Hải Thành khổ sở nói với chúng tôi: “Tổng giám đốc Cao nói, nếu lần này còn không thể giải quyết được thì tôi phải tới đây làm quản lý…”

Tôi nghe anh ta kể xong thì hỏi: “Bên phía cảnh sát không nói gì à?”

Triệu Hải Thành bất đắc dĩ lắc đầu: “Họ chẳng nói gì cả, dù gì họ cũng đã làm mọi cách rồi nhưng vẫn không có manh mối, nên đành phải treo án ở đấy.”

Tôi gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy những người bị mất tích ngoài quản lý của khu xưởng ra thì có còn ai nữa không? Ví dụ như những công nhân bình thường chẳng hạn?”

“Không có, tất cả năm người bị mất tích đều là quản lý của khu mỏ, hơn nữa đều là quản lý mới. Quản lý cũ chẳng có vấn đề gì cả, bây giờ người ta về hưu rồi, không biết có phải những quản lý mới này còn quá trẻ nên không trấn áp được thứ tà ma nào đó ở đây không…” Triệu Hải Thành nói với vẻ thấp thỏm.

Tôi và chú Lê cùng quay ra liếc nhìn nhau, trong lòng đều hiểu chắc chắn là có chuyện gì bí ẩn ở bên trong rồi, chỉ là giờ vẫn chưa biết mấu chốt nằm ở đâu thôi.

Sau mấy giờ đi đường, cuối cùng chúng tôi cũng tới được quặng Ngũ Đạo Câu trước lúc trời tối. Nơi này rộng lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, mặc dù chỉ là một khu xưởng, nhưng nó chẳng khác gì một thị trấn nhỏ vậy.

Đúng là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ruột gan đủ cả, ở đây có tất cả các công trình thiết yếu như: nhà trẻ, trường mẫu giáo v.v… đầy đủ mọi thứ. Triệu Hải Thành dẫn chúng tôi tới nhà khách của khu xưởng, anh ta lấy ba gian, nhưng dưới sự phản đối của chú Lê, được đổi thành một gian phòng dành cho ba người.

Chắc chú Lê vẫn còn canh cánh trong lòng việc ở “Homestay Hảo Tái Lai” nên sợ tách ra ngủ lại gặp phải chuyện nguy hiểm, chẳng bằng tất cả ngủ trong một căn phòng còn hơn?

Đương nhiên, với chú Lê thì chẳng sao cả, chỉ khổ cho tôi và Đinh Nhất! Vì chú Lê là một ông thần sấm, ngáy ngủ còn to hơn cả sét đánh…

Trước đó chúng tôi còn tưởng có lẽ phòng dành cho các quản lý có vấn đề, nhưng hỏi ra mới biết những quản lý này đều ở trong những gian phòng khác nhau, hầu như cứ bị mất tích là lại đổi sang một phòng khác nhưng vẫn không ngăn được chuyện những người này liên tục biến mất.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nên quay ra hỏi Triệu Hải Thành: “Vậy bây giờ ai đang làm quản lý của khu mỏ này?”

Triệu Hải Thành suy nghĩ rồi nói. “Bây giờ ở chỗ này không có quản lý, mọi chuyện lớn nhỏ đều thuộc quyền phụ trách của một vị chủ nhiệm chuyên lo chuyện an toàn sản xuất họ Tôn.”

“Vậy người này nhận nhiệm vụ quản lý tạm thời bao lâu rồi?” Chú Lê chen vào hỏi.

Triệu Hải Thành nói: “Cũng không lâu lắm, hình như mới từ tháng trước, lúc quản lý Lưu mất tích thì phải!”

Chú Lê thở dài: “Vậy chúng ta phải tranh thủ thời gian làm cho mau, không chú sợ chủ nhiệm Tôn này cũng thăng mất.”

Sau khi ăn cơm tối xong, ba chúng tôi ngồi trên giường cùng nghiên cứu về vụ án này, chú Lê cau mày: “Năm người này bắt đầu mất tích từ ba năm trước, như thế có nghĩa là ba năm trước đây, chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện gì đó đặc biệt.”

Tôi gật đầu: “Chắc chắn là thế rồi, chỉ không biết đây là do trời làm hay người làm…”

Chú Lê nghe mà buồn cười quá: “Trời làm ở đâu ra! Trăm phần trăm là người làm.”

Tôi vội giải thích: “Cháu nói trời làm là chỉ những sự kiện linh dị ấy…”

Nhưng chú Lê lại lắc đầu: “Dù thật sự là do ma quỷ làm thì cũng không thoát được quan hệ với con người.”

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hải Thành đưa chúng tôi đến khu mỏ quặng chính, trên đường đi, tôi hỏi anh ta. “Mấy quản lý mất tích trước đó có để lại vật tùy thân gì không ạ?”

Anh ta nói với tôi: “Cũng có, nhưng đã bị người nhà của họ mang đi hết rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.