Người Tìm Xác

Chương 670



Bây giờ Đinh Nhất vừa đi mua cơm, Đặng Tiểu Xuyên lại đi ngủ, tôi buồn chán chẳng biết làm gì nên lấy điện thoại ra lướt mạng giết thời gian. Nhưng tín hiệu mạng ở đây quá kém, khó trách Đặng Tiểu Xuyên nói đã lâu rồi mình không lên mạng? Chẳng có gì làm, tôi đành mở game ra chơi.

Không ngờ trong lúc tôi đang chơi hăng say thì thấy Đặng Tiểu Xuyên ngủ chưa được bao lâu đi ra…

“Sao anh không ngủ…” Tôi nói được nửa câu thì sững người, trên thân hình phiêu diêu của2Đặng Tiểu Xuyên có thêm một bóng người sau lưng!

Lúc đó tôi liền hiểu thứ sau lưng anh ta không phải người! Nhưng vì thứ kia dán rất chặt trên lưng Đặng Tiểu Xuyên nên tôi cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng, có điều đây chắc chắn là một ma nữ.

Giờ chú Lê không ở đây, tôi không thể tùy tiện so thiệt hơn với thứ kia được, nếu cô ta thực sự là Lương Tuệ thì chắc sẽ không làm gì tôi, dù sao giữa chúng tôi cũng không có thù hận gì.

Xem ra lúc này tôi không5thể làm gì hơn là giả vờ như mình không nhìn thấy gì, nhưng không phải Đặng Tiểu Xuyên luôn nói khi anh ta ở nhà của bố mẹ thì luôn bình an vô sự ư? Chẳng lẽ đây chính là “Bình an vô sự” mà anh ta nói? Hoặc nên nói, cái anh ta coi là “Bình an vô sự” thực tế lại là chuyện lớn!

Đặng Tiểu Xuyên bị ma nhập dạo quanh nhà một vòng, cả đoạn đường anh ta không hề nhìn tôi một cái, sau đó lắc lư đi ra khỏi nhà.

Tôi chẳng6biết làm sao, đành đi theo sau anh ta, sợ có chuyện. Cùng lúc đó, tôi vội gọi điện cho chú Lê, bảo chú ấy nhanh chóng quay lại đây, có chuyện rồi!

Tôi và Đặng Tiểu Xuyên một trước một sau đi ra khỏi sân, đúng lúc gặp Đinh Nhất đi mua cơm về. Anh ta nhìn thấy Đặng Tiểu Xuyên không bình thường thì vội đi vòng qua, đến cạnh tôi nói: “Chuyện gì thế? Anh ta mộng du à?”

Tôi lắc đầu thì thầm: “Đừng nói nữa, mộng du gì chứ? Tên này bị ma nhập rồi!”

“Ma nhập?5Không phải anh ta nói khi ở nhà cha mẹ thì không có chuyện gì à?” Đinh Nhất nghi ngờ nói.

Tôi cũng chịu thua: “Chỉ sợ đó là do anh ta nghĩ như thế.”

Tôi thấy Đinh Nhất xách đồ ăn thì bụng lập tức kêu ùng ục, cũng may là Đặng Tiểu Xuyên đằng trước không đi nhanh, tôi có thể vừa đi vừa ăn. May mà ban đêm ở đây không có ai, nếu không chắc chắn người ta sẽ nghĩ ba người chúng tôi bị tâm thần.

Cảnh tượng Đặng Tiểu Xuyên cứng nhắc đi đằng trước, tôi3và Đinh Nhất chậm rãi ung dung đi theo sau, còn vừa đi vừa ăn mì, hình ảnh ấy nghĩ thôi đã đủ quái dị rồi…

Tôi ăn vài miếng mì, không chịu được phàn nàn: “Anh xem anh mua mì làm gì! Vừa đi vừa ăn rất tốn sức mà!”

Đinh Nhất cũng tức giận nói: “Không phải là vì tôi nghĩ nên ăn đồ nóng à? Ai biết đến tối anh ta lại thành cái dạng kia?”

“Đúng là quái quỷ, sớm biết thế tôi đã đi mua cơm rồi!”

Hai người chúng tôi lại không nói không rằng đi theo sau Đặng Tiểu Xuyên, đến tận một khu biệt thự ở gần đó. Nhưng chờ đến khi chúng tôi đến gần mới nhận ra, khu biệt thự này còn chưa hoàn thành.

Đêm hôm khuya khoắt, hai chúng tôi lại thêm một người bị ma nhập đằng trước, đi loanh quanh ở ngôi nhà còn chưa xây hết tường, đúng là quá dọa người…

Tôi thấy Đặng Tiểu Xuyên đi vào trong, vội gửi vị trí cho chú Lê, để chú ấy tranh thủ đến đây, nếu không hai kẻ nửa vời như chúng tôi thực sự không giải quyết được! Lúc này Đinh Nhất quan sát hoàn cảnh xung quanh nói: “Khu này vẫn chưa xây dựng xong, sao lại không có bảo vệ nhỉ?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi mới nhận ra, bình thường các khu biệt thự chưa xây xong sẽ có một hai bảo vệ, nhưng chỗ này đừng nói là bảo vệ, ngay cả ma cũng không có một bóng! Đương nhiên, ngoại trừ thứ sau lưng Đặng Tiểu Xuyên kia…

“Đây không phải là khu biệt thự bỏ hoang đấy chứ?” Tôi thấp thỏm.

Đinh Nhất nhìn quanh nói: “Có thể, nhưng nhà tốt như thế sao lại bỏ không nhỉ?”

Tôi quay lại nói với anh ta: “Có lẽ thủ tục nhà đất không đầy đủ, không làm được thủ tục hợp pháp nên đành phải tạm dừng chứ sao.”

Đinh Nhất nghe xong tiện tay chỉ một ngôi biệt thự nói: “Tôi thấy đã dừng một thời gian rồi, cậu nhìn xem cỏ trong kia đã cao bao nhiêu rồi…”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, đúng là thế thật, nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại phía trước, phát hiện một vấn đề lớn: “Đặng Tiểu Xuyên đâu? Vừa nãy anh ta vẫn còn lắc lư trước mặt chúng ta mà, giờ đâu rồi?”

Đinh Nhất cũng biến sắc, nơi này tia sáng tia tối, chúng tôi cũng không quen thuộc địa hình, nếu thực sự mất dấu thì không dễ tìm. Đúng lúc này điện thoại của tôi vang lên, đoạn nhạc chuông này vốn nghe rất vui vẻ, nhưng trong hoàn cảnh này lại có hơi kinh dị!

Tôi nghe máy, là chú Lê gọi đến, giọng chú ấy rất sốt ruột vì mãi vẫn chưa gọi được xe.

Tôi tức giận nói: “Chú dùng ‘Tích tích’ gọi xe đi!”

Chú Lê tức hổn hển nói: “Chú dùng rồi, nhưng không ai nhận đơn cả! Vừa nãy chú có chặn một cái taxi, nhưng lái xe vừa xem vị trí cháu gửi, nói gì cũng không chịu đi, nói là khu biệt thự kia không sạch sẽ…”

Tôi nghe chú Lê nói thế thì lạnh gáy, mắng thầm, lão già này, không tới được thì thôi, còn nói chỗ này không sạch sẽ! Không phải là cố tính hù dọa tôi à?

Cúp điện thoại của chú Lê, tôi cảnh giác nhìn xung quanh, Đinh Nhất hỏi: “Sư phụ đến rồi à?”

Tôi cười khan: “Bây giờ chúng ta không dựa vào chú ấy được rồi, không thể ở đây lâu, vẫn nên tranh thủ thời gian tìm Đặng Tiểu Xuyên thôi, nghĩ cách đưa anh ta đi…”

Tuy nói vậy, nhưng bây giờ muốn lập tức tìm thấy Đặng Tiểu Xuyên cũng không dễ. Nếu anh ta là người bình thường thì không nói, cùng lắm chúng tôi gào thét mấy câu gọi là được.

Nhưng một người bị ma nhập sao có thể nghe thấy chúng tôi gọi? Hơn nữa chúng tôi cũng không quen chỗ này, nhất thời cũng không biết đi đâu tìm anh ta!

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe được có tiếng bước chân, nhìn kỹ thì đó là một người công nhân dính đầy xi măng đang đi về phía chúng tôi.

Mặt người đó đầy vẻ nghi ngờ nhìn chúng tôi: “Các anh làm gì ở đây? Không thể tự ý vào công trường!”

Tôi lập tức cười cho có nói: “Ông anh này, chúng tôi có người bạn uống say chạy vào đây, không biết anh có thấy anh ta không, anh ta mặc áo xám, quần jean màu xanh đậm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.