Tộc trưởng Mạc Phong đứng trong đám người, bắt đầu lẩm nhẩm đọc chú thuật khởi động vạn trùng cổ, chỉ chốc lát sau, tất cả người nhà họ2Mạc trên mười ba tuổi đều đột nhiên đứng bật dậy, sau đó họ thõng đầu xuống như ngủ thiếp đi.
Tên phiên dịch vừa rồi đang thao thao bất tuyệt, thấy những người5này đột nhiên đứng dậy rồi tự dưng lăn ra ngủ, gã tức giận chĩa súng bắn vào mấy thôn dân.
Không bắn thì không sao, tiếng súng vừa vang lên, những thôn dân6đang nhắm chặt mắt này bỗng nhiên đồng loạt mở mắt, đôi mắt đờ đẫn, nháy mắt liền nhào về phía đám lính Nhật đứng gần nhất mà cắn xé cổ của chúng! Chuyện5này xảy ra quá đột ngột khiến đám lính Nhật không kịp trở tay, súng cũng chưa kịp bắn đã bị đám thôn dân phát cuồng cắn chết.
Trong một thời gian ngắn, trên đất3rải đầy thi thể, ngoài những đứa trẻ từ mười ba tuổi trở xuống đang sợ hãi đứng co rúm thì không còn ai sống sót.
Trong những đứa trẻ đó có đứa con trai mười hai tuổi của Mạc Phong là Mạc Hải.
Từ giữa trưa, sau khi đuổi đám lính Nhật đi, Mạc Phong biết thôn Mạc Gia sắp gặp phải họa lớn nên truyền lại cách khởi động vạn trùng cổ và một quyển sách cổ cho Mạc Hải, đồng thời ông ấy cũng nói cho con trai biết, khi người trong thôn cắn chết tất cả lính Nhật, nó phải đưa những đứa trẻ còn lại rời khỏi đây ngay, mãi mãi không được quay lại nữa… Cho đến khi thôn phụ cận nghe tin thôn Mạc Gia bị người Nhật Bản giết sạch, họ định đến để nhặt xác, nhưng khi đi vào thôn, họ lại được chứng kiến một cảnh tượng như “địa ngục Tu La”
Trong thung lũng cơ hồ không thể tìm được một thi thể nào còn hoàn chỉnh, tất cả đều là tử thi của đám lính Nhật.
Và điều khiến họ giật mình nhất là tìm khắp toàn thôn cũng không thấy được một thi thể nào của người thôn Mạc Gia.
Chuyện lúc ấy đã kinh động đến đội hiến binh Nhật Bản trong thành phố, chúng còn phái một đội trọng binh đến vây quét thôn Mạc Gia, nhưng đám lính Nhật Bản tìm khắp cả thôn, trừ những thi thể đã bốc mùi và những bãi máu trên đất thì không còn gì nữa.
Trong cơn tức giận, đám lính Nhật Bản dùng đại pháo oanh tạc, phá hủy toàn bộ thôn Mạc Gia, biến cả thôn thành đất bằng… Từ đó, nơi này bị những người dân phụ cận gọi là “Mộ ngàn người”
Vì họ tin chắc rằng, dù lúc ấy không tìm được thi thể của người thôn Mạc Gia, nhưng trong hoàn cảnh như vậy thì chắc chẳng còn ai có thể sống sót… Thời gian trôi qua, mọi người cũng dần quên lãng cái tên này.
Sau giải phóng, nơi này biến thành ruộng lúa và mấy năm trước được người ta mua lại để xây dựng khu biệt thự như bây giờ.
Trong mấy chục năm qua, mảnh đất này vẫn luôn yên tĩnh bình thường, không hề xuất hiện vong hồn nào cả.
Mãi cho đến khi công nhân xây dựng kia gặp nạn tử vong… mới khiến đám oan hồn nằm ngủ say dưới mảnh đất này tỉnh lại… Những oan hồn này chết do vạn trùng cổ nên vĩnh viễn không được siêu sinh, họ bị trói buộc, bị giam cầm bên dưới mảnh đất này, chịu đủ loại giày vò nên đã không còn tâm tính như thời còn sống nữa, do đó, không ai có thể hóa giải được những oán khí ngút trời này.
Điều đáng mừng là, sau khi chết mất hai người, nơi này không được tiếp tục xây dựng, nếu không, chẳng biết sau này sẽ còn xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa.
Tôi nghe Lương Phi kể về chuyện của thôn Mạc Gia xong, có điều không hiểu nên hỏi: “Sao anh biết nhiều vậy?" Lương Phi cười gằn: “Mạc Hải là cụ ngoại của tôi…”
Tôi hiểu ra ngay, xem ra cổ thuật của Lương Phi này là tổ truyền! Tôi hỏi anh ta: “Vậy anh tới đây…”
Lương Phi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi bị cổ trùng cắn trả, bị thương rất nặng nên phải tới vùng đất cực âm để chữa thương.
Nhưng dù nơi này là đất cực âm, nhưng những âm khí đều nằm sâu dưới lòng đất nên tôi phải dùng trận pháp tụ âm để dẫn âm khí lên.”
Tôi nghi ngờ: “Tôi không hiểu lắm, vì sao anh đến để chữa thương mà lại thoát hồn khỏi xác, đi lung tung trong khu đất này?”
Lương Phi hơi lúng túng: “Vết thương nghiêm trọng hơn tôi nghĩ rất nhiều, lúc dùng trận pháp tụ âm, tôi không khống chế được những âm khí chui từ lòng đất ra… Khi tôi phát hiện âm khí đã mất khống chế thì muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng không ngờ thứ rời đi chỉ có hồn phách mà thôi…”
“Vậy thì anh cũng không cần giấu cơ thể của mình ở tít trong tầng hầm chứ! Làm chúng tôi tìm mãi không ra!”
Tôi phàn nàn.
Lương Phi cau mày: “Tầng hầm? Các người tìm thấy cơ thể của tôi trong tầng hầm?”
Tôi nói: “Đúng vậy! Nếu không nhờ hồn phách của cái người tên Kỷ Tỏa Trụ kia chỉ ở đây còn có tầng hầm, thì chúng tôi không thể tìm ra anh đâu!”
Lương Phi nghe xong lại im lặng không nói gì, tôi thấy sắc mặt anh ta khác thường thì vội hỏi: “Sao thế? Có chỗ nào không đúng à?”
Lương Phi ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt u ám, anh ta nói: “Lúc ấy tôi đang bị thương nặng, sao có thể tự chạy xuống tầng hầm được, còn để cho âm hồn kia biết nữa?”
Tôi ngẫm thấy cũng đúng, lối vào tầng hầm không có cầu thang, người bình thường muốn nhảy xuống đúng là khó thật, huống hồ là Lương Phi đang bị thương? Lúc này chú Lê đi đến trước mặt Lương Phi và hỏi: “Vậy bây giờ vết thương của cậu thế nào? Có thể đi được không?”
Lương Phi lắc đầu: “Nếu thật sự có thể ra ngoài thì vết thương của tôi vẫn chịu đựng được, nhưng chỉ sợ bây giờ không ai ra được đâu!”
Chú Lê thấy Lương Phi nói nơi này đáng sợ như vậy thì nghi ngờ hỏi: “Chắc cậu cũng từng dự đoán đến tình huống này rồi, vậy lúc trước cậu không nghĩ đường lui cho mình à?”
Lương Phi cười khô khốc: “Tôi quá tin vào khả năng của mình, cũng quá coi thường âm linh ở đây, nhưng giờ có nói gì cũng đều muộn rồi…”
Đúng lúc này, Đinh Nhất đột nhiên chỉ tay ra ngoài cửa và nói: “Hình như có sương lên!”
“Không thể nào! Với khí trời như thế này sao có thể nổi sương mù được?”
Tôi vừa nói vừa đi ra cửa.
Lương Phi đột nhiên hét lên: “Đừng lại gần cửa! Cẩn thận bị dính âm khí bên ngoài!”
Tôi giật mình vội lùi về phía sau, anh ta không nói thì tôi không để ý, giờ xem lại mới cảm giác khi tới gần cửa, không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi sợ hãi.
Chú Lê lấy la bàn ra xem, kim đồng hồ trên la bàn xoay tít, sắc mặt chú tái xanh, chú vội quay sang hỏi Lương Phi: “Cậu có đối sách gì không?”
Lương Phi thở dài: “Thứ ở bên ngoài không phải quỷ cũng không phải ma, tôi và các người đều là thân người phàm, ra ngoài chỉ có con đường chết…”
Tôi bỗng nhớ tới chuyện Lương Phi nói Mạc Hải là cụ ngoại của mình, bèn nói: “Người trong thôn Mạc Gia không phải là thân thích của anh à? Sao đến cả anh mà họ cũng không tha?”
Sắc mặt Lương Phi nhăn nhó: “Tôi đã nói họ đã không còn tâm tính khi còn sống nữa mà, ai thèm quan tâm tôi là ai chứ?”