Người Tìm Xác

Chương 697



Nếu Ahn Dong đã đồng ý tiếp xúc với chúng tôi thì chắc tôi sẽ có cơ hội gặp lại Park Yoo Jin và tôi có thể nhìn xem có phải cô ta bị hồn của Kim Joo Yeon nhập vào hay không! Ahn Dong đã nói như thế, Phương Bách chỉ đành ủ rũ đi về, dù sao anh ta cũng chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.

Vì ông Kim Chang Sik không có họ hàng gì ở Hàn Quốc2nên những thủ tục liên quan cũng dễ làm. Vào ngày chính thức hạ táng ông Kim Chang Sik, chúng tôi mới biết địa điểm đã chôn cô Kim Joo Yeon…

Đối với tôi, đi ra nghĩa địa hay vào nhà xác cũng đau khổ như nhau, may mà bây giờ ở thành phố thịnh hành hỏa táng nên tôi không cảm nhận được nhiều tàn hồn ở nghĩa địa. Đương nhiên cũng có những trường hợp đặc biệt, ví dụ như Kim Joo5Yeon.

Khi tới gần ngôi mộ của Kim Joo Yeon, đột nhiên tôi cảm nhận được tàn hồn của một người khác! Tôi kinh ngạc nhìn mộ của cô ấy, phát hiện dù đã được chôn ở đây chín năm, nhưng bia mộ của cô ấy thoạt nhìn khá mới, không hề giống với những bia mộ trải qua chín năm mưa gió.

Chú Lê còn đang bận an táng tro cốt của ông Kim Chang Sik nên không phát hiện thái độ khác lạ6của tôi, còn tôi thì đang quá sợ hãi khi cảm nhận tàn hồn trong mộ Kim Joo Yeon, bởi vì người nằm trong này không phải là ai khác mà chính là Park Yoo Jin thật!

Thật ra Park Yoo Jin cũng không phải là người Hàn Quốc, cô ấy là người Triều Tiên, mười mấy năm trước cô ấy từ Triều Tiên đến vùng Đông Bắc Trung Quốc, sau đó dùng danh nghĩa là người làm công Hàn Quốc để sang Hàn.5Đến khi trở lại Trung Quốc thì cô ấy đổi tên đổi họ, trở thành một phú bà người Hàn Quốc.

Park Yoo Jin lớn hơn Kim Joo Yeon mười mấy tuổi, năm đó khi phỏng vấn nhân viên vào làm việc, cô ấy phát hiện du học sinh “đồng hương” này có gương mặt khá giống mình.

Nếu Kim Joo Yeon ăn mặc đẹp lên một chút thì trông rất giống cô ấy thời còn trẻ, bởi vậy mà Park Yoo Jin rất cất3nhắc Kim Joo Yeon, cô ấy cho Kim Joo Yeon vào làm việc, còn để Kim Joo Yeon thay thế mình đến vài nơi mà cô ấy không muốn đi.

Mặc dù bề ngoài công ty của Park Yoo Jin làm ăn khá hợp pháp, nhưng thật ra bên trong vẫn lén buôn lậu để kiếm thêm tiền lời. Bởi vậy mà có rất nhiều trường hợp cô ấy không thể tự ra mặt được, vì thế phải thường xuyên dùng đến thế thân là Kim Joo Yeon.

Về sau, vì dùng thế thân quá nhiều mà ngay cả những nhân viên vào công ty sau này cũng không biết chuyện Kim Joo Yeon chính là thế thân của Park Yoo Jin, họ đều coi Kim Joo Yeon là Park Yoo Jin thật sự, còn Park Yoo Jin thật sự là Kim Joo Yeon.

Lúc đầu, không ai biết việc hai người này làm, Kim Joo Yeon cũng ngày càng quen với việc làm thế thân cho Park Yoo Jin, nhưng có một ngày, Park Yoo Jin phát hiện Kim Joo Yeon tham ô của công ty một khoản để đầu tư cổ phiếu.

Chuyện này khiến Park Yoo Jin bắt đầu cảm thấy nguy hiểm, hình như cô ấy đã nuôi hổ gây họa rồi. Thế là cô ấy lập tức cảnh cáo Kim Joo Yeon phải bù ngay vào số tiền bị thâm hụt, nếu không cô ấy sẽ báo cảnh sát!

Không ngờ rằng Kim Joo Yeon này không phải là dạng vừa, cô ta cũng uy hiếp Park Yoo Jin: “Nếu chị dám báo cảnh sát thì cùng lắm là cả hai cùng chết, tôi sẽ nói hết chuyện chị buôn lậu ra.”

Nhưng Park Yoo Jin là ai, cô ấy nghe thế thì cười lạnh và nói: “Những việc buôn lậu kia đều do cô làm, bà chủ là tôi đây nhiều nhất chỉ được xem là không nắm bắt tình hình thôi. Nếu không cô thử báo cảnh sát tóm những con buôn kia tới để hỏi xem, người họ biết là cô hay tôi?”

Mặt Kim Joo Yeon tái nhợt, cô ta nói với Park Yoo Jin là cho mình thời gian mấy ngày, cô ta nhất định sẽ nghĩ cách trả hết số tiền kia! Lúc ấy, Park Yoo Jin thầm nghĩ, dù sao Kim Joo Yeon cũng biết bí mật của công ty, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể báo cảnh sát, bởi vậy cô ấy đồng ý thư thả cho Kim Joo Yeon mấy ngày.

Vài ngày sau, Kim Joo Yeon thật sự chủ động liên hệ với Park Yoo Jin, nói là muốn đưa cô ấy đến ngân hàng để lấy tiền, nhưng điều Park Yoo Jin không ngờ tới là, khi cô ấy vừa lên xe đã bị người ta dùng vải tẩm thuốc mê bịt miệng. Đây là ký ức cuối cùng của Park Yoo Jin, cô ấy mơ hồ trở thành kẻ chết thay cho Kim Joo Yeon.

Còn chuyện của ông Kim Chang Sik vào tối hôm đó, người mà ông ấy nhìn thấy không phải là Park Yoo Jin trong mắt chúng tôi, mà chính là cô con gái Kim Joo Yeon, vì thế mà ông ấy bị kích thích dẫn đến nhồi máu cơ tim. Điều này cũng giải thích cho việc vì sao trước đó Ahn Dong vẫn luôn hờ hững với người bố vợ này, thế mà bây giờ đột nhiên lại chủ động đến đòi làm hậu sự cho ông ấy.

Lúc này, bên chú Lê đã xử lý thỏa đáng, trong suốt quá trình, Ahn Dong luôn giữ vẻ mặt rất nghiêm túc, biểu hiện bi thương trên mặt anh ta cũng không giống giả vờ. Tôi đứng ở bên cạnh đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng của Kim Joo Yeon.

Cha mình bị mình hại chết, chẳng lẽ cô ta không cảm thấy áy náy ư? Đừng nói là con gái ruột, tôi đoán đến ngay chính anh con rể Ahn Dong này cũng cảm thấy không đành lòng chứ?

Dù bây giờ tôi không nhìn thấy Kim Joo Yeon, nhưng tôi biết chắc chắn cô ta đang đứng ở trong một góc khuất nào đó để nhìn về phía này, chắc là cô ta đang chờ chúng tôi đi rồi mới xuất hiện.

Tôi bỗng nói với chú Lê: “Xong việc chưa ạ? Xong rồi thì chúng ta đi thôi, dù sao chúng ta cũng làm xong hết thảy cho ông ấy rồi…”

Chú Lê hơi kinh ngạc nhìn tôi, chắc chú ấy cũng đang không hiểu vì sao tôi lại muốn ra về gấp như vậy. Nhưng chú ấy vẫn tiếp thu được tín hiệu của tôi, chú quay sang nói với Ahn Dong: “Nghi thức chôn cất đã kết thúc, chúng tôi chỉ có thể làm đến đây thôi, tạm biệt vậy…”

Trên đường trở về, chú Lê hỏi tôi: “Vừa rồi cháu làm vậy là có ý gì?”

Tôi không trả lời chú ấy ngay mà nhìn đồng hồ, đã qua khoảng mười phút rồi, tôi bèn chộp lấy bả vai của Đinh Nhất và bảo: “Quay đầu xe trở về nghĩa trang!”

Khi chúng tôi quay trở lại mộ của ông Kim Chang Sik thì thấy bên cạnh Ahn Dong có thêm một người phụ nữ.

Chú Lê nghi ngờ hỏi: “Sao Park Yoo Jin lại tới đây?”

Tôi cười lạnh: “Cô ta không phải Park Yoo Jin đâu ạ, mà là Kim Joo Yeon…” Nói rồi, tôi bước nhanh tới chỗ họ.

Kim Joo Yeon và Ahn Dong nghe thấy tiếng bước chân thì quay lại nhìn, sắc mặt cả hai đều thay đổi, Ahn Dong cố giả vờ bình tĩnh nói: “Vợ tôi cũng muốn đến tế bái ông ấy, dù sao họ cũng là người Hàn Quốc với nhau.”

“Thật à? Anh cưới được một người vợ vừa có tiền vừa hiền lành quá nhỉ!” Tôi nói với giọng điệu trào phúng.

Kim Joo Yeon hơi bối rối, định bỏ đi thì bị tôi gọi giật lại: “Kim Joo Yeon, cô hại chết cha mình mà không thấy đau lòng à?”

Cô ta hơi khựng lại, nói với vẻ không được tự nhiên: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì?”

“Thật không biết à? Hay là cô tự tin biết hết mọi điều về Park Yoo Jin, chẳng lẽ ở cái nước Trung Quốc này thật sự không có ai nhận ra cô ấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.