Người Tìm Xác

Chương 749



Nhưng đến khi đoàn tàu chạy đến trạm cuối, Lương Sảng cũng không xuất hiện trở lại, hành lý xách tay cô mang theo cũng vẫn còn ở trên xe. Vì Triệu Tinh Vũ báo cảnh sát, nên phía cha mẹ Lương Sảng cũng nhanh chóng biết tin con gái mất tích.

Họ gần như chạy khắp các nhà ga mà xe lửa dừng, rà soát tất cả hành khách ra vào xe lửa ở từng trạm trong video, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra bóng dáng2của Lương Sảng.

Vì chuyện đó mà Triệu Tinh Vũ còn xin trường học cho nghỉ, tự đi tìm những hành khách lúc ấy ở cùng toa với Lương Sảng. Đáng tiếc manh mối anh ta tìm được cũng không nhiều, chỉ có một chị gái không ngủ say lắm mơ hồ nhớ rằng, hình như chị ta nhìn thấy nửa đêm lúc ba giờ, Lương Sảng có dậy đi WC, sau đó không còn gặp cô nữa.

Nếu chị gái này không nhớ lầm, vậy cũng có nghĩa là5trước ba giờ sáng Lương Sảng vẫn còn ở trên giường của mình, nhưng sau đó cô ấy đã đi đâu? Các nhà ga còn lại đều không có ghi chép về việc cô ấy xuống xe, một người sống sờ sờ sao có thể tan biến vào không khí được?

Lúc ấy là mùa đông, hơn nữa xe lửa Lương Sáng ngôi là toa xe điều hòa kín mít, nên cửa sổ không mở ra được, bởi vậy cũng không tồn tại khả năng nửa đường nhảy xuống6xe.

Khi Triệu Tinh Vũ kiểm tra hành lý Lương Sảng để lại trên xe lửa, ngoài ý muốn phát hiện điện thoại Nokia mình đưa cho cô ấy không thấy đầu, chứng minh lúc Lương Sảng mất tích, cô có mang theo chiếc điện thoại kia.

Vì thế Triệu Tinh Vũ liên tục gọi đến số di động kia, hi vọng có một ngày kỳ tích sẽ xuất hiện, nhưng từ đầu đến cuối di động đều ở trạng thái tắt máy. Đáng tiếc lúc ấy anh ta chỉ5là một sinh viên vừa mới vào học chưa đến một năm, kinh nghiệm điều tra không đủ nên không thể tìm ra manh mối có giá trị trong đó.

Tuy chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng nó vẫn là một vết sẹo vĩnh viễn sẽ không thể khép lại trong lòng Triệu Tinh Vũ. Cho tới giờ anh ta vẫn luôn nộp phí duy trì cho số di động kia, hi vọng có một ngày sẽ tìm được Lương Sảng bằng số điện thoại3đó...

Tôi không ngờ Triệu Tinh Vũ còn là một người si tình như vậy, nhưng Lương Sảng đã mất tích nhiều năm, rất có khả năng đã bị bọn buôn người bắt đi bán vào trong núi sâu. Những năm đó thường xuyên xuất hiện tin tức, nữ sinh viên tốt nghiệp trường cao đẳng nào đó bị bọn buôn người lừa bán.

Lúc ấy tôi còn nghĩ không ra, bạn nói một cô gái được nhận nền giáo dục đại học, sao lại để bị bọn buôn người không có văn hóa gì đó bắt cóc chứ? Đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng được!

Giờ sau khi đã biết chuyện của bạn gái Triệu Tinh Vũ, tôi mới hiểu hoá ra trên đời này, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Nhưng vấn đề bây giờ tôi chỉ là một người tìm xác, nếu bạn gái của anh ta còn sống sờ sờ ở khe suối lạc hậu nào đó, tôi biết chạy đi đầu tìm chứ?

Khi tôi nói ra băn khoăn của mình, Triệu Tinh Vũ lại chắc chắn: “Lương Sảng... chắc là đã không còn nữa. Vì cô ấy là một cô gái rất thông minh, nếu còn sống, sao nhiều năm tới giờ vẫn luôn bặt vô âm tín chứ?”

Tôi thấy trong mắt Triệu Tinh Vũ đong đầy thương cảm, có lẽ anh ta thật sự tin rằng bạn gái mình đã chết rồi... Hoặc là anh ta cũng chỉ muốn chấm một dấu lặng cho phần tình cảm này của mình, không muốn tiếp tục hi vọng mải miết nữa.

Vì thế tôi suy nghĩ rồi nói: “Cha mẹ của Lương Sảng giờ đang ở đâu?”

“Họ còn ở Trịnh Châu, năm trước hai vợ chồng già mới về hưu, mấy năm nay chúng tôi vẫn luôn duy trì liên lạc, chúng tôi đều cảm thấy Lương Sảng có thể sẽ trở về... Nhưng tôi nghĩ chuyện cuối cùng cũng phải có một kết quả, mặc kệ cô ấy còn sống hay đã chết, chúng tôi vẫn phải biết kết quả!” Triệu Tinh Vũ có vẻ khá kích động.

Tôi vỗ bả vai anh ta và nói: “Tôi biết rồi, anh yên tâm, mặc kệ có thể giúp anh tìm được cô ấy hay không, tôi đều sẽ cố hết sức thử xem.”

Triệu Tinh Vũ nghe thế thì vô vàn cảm kích nhìn tôi: “Cậu cần gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm ngay!!”

Tôi cười bảo: “Cần cái gì thì tạm thời bấy giờ chưa nói được, có điều cần anh xin nghỉ là chắc rồi, chúng ta đến Trịnh Châu một chuyến trước, thăm cha mẹ của Lương Sảng rồi nói tiếp.”

Trưa hôm sau, ba người gồm tối, Đinh Nhất còn cả Triệu Tinh Vũ ngồi máy bay bay đến Trịnh Châu. Tôi không biết giờ này khắc này tâm trạng của Triệu Tinh Vũ như thế nào, nhưng khi gặp lại cha mẹ Lương Sảng, hắn trong lòng ba người họ rất khó chịu nhỉ.

Chỉ có điều tôi không ngờ tới là, cha mẹ của Lương Sảng kiên cường hơn tôi tưởng rất nhiều, nhìn thấy bạn trai ngày xưa của con gái, họ không ôm đầu khóc lóc, cũng không trốn tránh không gặp, ngược lại là nhiệt tình tiếp đón anh ta như người thân nhiều năm không gặp.

Đặc biệt là khi chúng tôi nói ra mục đích của chuyến đi này, hai vợ chồng già bọn họ không nói hai lời đã bày tất cả đồ dùng trước đây của con gái ra. Nhìn đống đồ vật cao như một ngọn núi nhỏ trước mắt, tôi ngơ ngác ngay tại trận.

Xem ra họ rất yêu thương cô con gái một này, thế cho nên dù Lương Sảng đã mất tích nhiều năm như vậy, họ vẫn còn giữ lại tất cả đồ đạc của cô ấy không thiếu món nào.

Nhìn mấy thứ này, đúng thật là lịch sử trưởng thành của một cô gái, từ búp bê chơi khi còn nhỏ mới vài tuổi, đến poster của ngôi sao yêu thích khi học cấp hai... Nhưng tôi cẩn thận xem xét kỹ lưỡng cũng không thấy chúng là thứ quá đặc biệt, tuy đều là đồ Lương Sảng từng thích nhất, nhưng đa phần chỉ thích một thời gian rồi sẽ dần dần phai nhạt.

Tuy lần này gặp cha mẹ Lương Sảng cũng không tìm được manh mối gì có ích, nhưng mọi người lại có thể ngồi xuống cùng nhau kiểm tra lại chuyện năm đó một lần nữa. Đối với tình hình sau khi chuyện năm đó xảy ra, họ gần như có thể kể lại rành mạch từng chi tiết một.

Cha Lương còn tự sắp xếp vụ án thành một bộ hồ sơ, bên trong ghi chép rõ ràng thời gian đoàn tàu đến từng trạm, thời gian dừng tàu và tất cả video giám sát ở lối ra.

Chúng tôi giả thiết lời kể của chị gái nằm giường đối diện Lương Sảng là thật, vậy có thể cô ấy đã rời giường đi WC sau ba giờ sáng. Nhưng căn cứ vào ghi chép của cha Lương, năm đó từ ba giờ sáng đến bốn giờ, đoàn tàu này chỉ có một trạm ngừng, đó chính là một trạm nhỏ tên là huyện Thanh Sơn.

Nhưng trong video ở lối ra nhà ga huyện Thanh Sơn mà cha Lương lấy về, thì rạng sáng cùng ngày từ ba giờ năm mươi hai phút, chúng tôi xem đi xem lại mấy lần, lại vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lương Sảng đầu. Nói cách khác, cô ấy không thể xuống tàu ở trạm này! Hơn nữa còn xuống tàu trong tình trạng không đem theo hành lý gì cả.

Đương nhiên, cũng rất có thể Lương Sáng xuống tàu ở trạm khác sau huyện Thanh Sơn... Nhưng căn cứ vào hồ sơ mà cha Lương sắp xếp ghi lại, trạm tiếp theo sau tram huyện Thanh Sơn phải tới sáu giờ hai mươi phút sáng mới đến. Giữa khoảng thời gian này, Lương Sảng không thể nào vẫn ở mãi trong WC không ra! Theo lẽ thường, hẳn là cô ấy phải nhanh chóng trở về giường nằm của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.