Người Tìm Xác

Chương 775



Hồ Phàm thấy tôi đã ăn uống xong thì bảo muốn tôi vào trong bệnh viện tìm Hồ Vũ một lần nữa, tôi bèn hỏi hắn ta: “Ông Hổ, tôi muốn2biết vì sao ông lại khẳng định thi thể của Hổ Vũ đang nằm trong bệnh viện đó?”

Vẻ mặt Hồ Phàm hơi ngẩn ra, hắn buồn bã nói: “Rất nhiều năm5trước, tôi tìm được một tên đã từng gặp Tiểu Vũ, hắn nói cho tôi biết thi thể của Tiểu Vũ đang ở trong tòa nhà bệnh viện tâm thần, nhưng6vì lúc đó hắn đang bị thương nặng nên chưa kịp nói vị trí cụ thể cho tôi thì đã chết rồi”

Tôi hiểu ngay cái người mà Hồ Phàm nói chắc5chắn là một trong những tên người Đức năm đó đã từng tra tấn Hồ Vũ, có lẽ Hồ Phàm cũng giở một chút thủ đoạn, tên kia không chịu nổi3mới phải nói ra tin tức Hồ Vũ chết trong bệnh viện tâm thần.

Nghe chừng nếu muốn tìm được thi thể của Hồ Vũ thì còn phải cần tôi ra tay mới được. Vừa nghĩ đến cái người có năng lực giống tôi nhưng lại bị rơi vào kết quả bi thảm như vậy, lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu.

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Hàn Cẩn và lão Tứ đi cùng với tôi vào bệnh viện. Lần này chính tôi đưa ra yêu cầu với Hồ Phàm, tôi không đồng ý cho Mao Khả Ngọc tiếp tục đi cùng, nếu không hắn ta tự vào mà tìm!

Hổ Phàm hơi do dự một chút rồi nói: “Thật ra để Mao đại sư đi theo cũng là vì an toàn của cậu, tránh xảy ra nguy hiểm như lần trước.”

Tôi xua tay với hắn: “Lần trước, lúc xảy ra chuyện là vào ban đêm, giờ đang là ban ngày, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm như thế nữa. Vả lại, lần trước có Mao Khả Ngọc đi theo nhưng tôi có cảm thấy an toàn hơn tí nào đâu.”

Hồ Phàm thấy tôi cứng rắn như vậy cũng đành không cho Mao Khả Ngọc đi theo vào, dù gì hiện giờ hắn cũng đang cần tôi, chỉ không biết một lát nữa tìm được thi thể của Hồ Vũ rồi, họ sẽ xử lý tối như thế nào đây?

Nhưng căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, tôi vẫn giúp họ đi tìm. Trước khi chết, Hổ Vũ bị tra tấn khá dã man, nhưng anh ta vẫn cắn chặt răng không chịu nói ra bí mật của chiếc đồng hồ bỏ túi. Tuy tập đoàn Thái Long muốn thứ này không phải để làm việc công ích, nhưng Hồ Vũ có thể dùng tính mạng của mình để bảo vệ thứ kia cũng đáng để tôi phải kính nể.

Sở dĩ tôi có thể gặp được Hồ Vũ ở trong ảo cảnh, có lẽ là vì trong tiềm thức của anh ta vẫn hi vọng Hồ Phàm tới tìm mình.

Từ nhỏ Hồ Vũ đã là trẻ mồ côi, không có người thân, trước khi gặp được Hồ Phàm, anh ta vẫn lang thang đầu đường xó chợ kiếm miếng ăn. Tuy sau khi gặp được Hổ Phàm, anh ta không cần phải ăn cắp ăn trộm nữa, nhưng cũng chẳng làm chuyện gì tốt đẹp, vẫn làm mấy việc lừa đảo. Nhưng có một người anh trai lớn hơn mình mười tuổi chăm sóc, anh ta cũng không còn cảm giác quá cô đơn nữa, vì thế mà ở trước mặt người khác, anh ta vẫn luôn nói Hồ Phàm chính là anh ruột của mình.

Tuy tôi không biết mục đích chính của Hồ Phàm khi lên đảo là để tìm thi thể của Hồ Vũ hay tìm chiếc đồng hồ kia... Nhưng đối với Hồ Vũ mà nói, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để hồn phách của anh ta thoát ra khỏi nơi này.

Khi lại vào trong bệnh viện, tâm trạng của tôi có sự khác biệt so với hai lần trước. Trước đó tôi bị động, bị bọn họ bắt đi vào để tìm kiếm thi thể, nhưng lần này tôi thật lòng muốn tìm được Hồ Vũ.

Trong ký ức của Hồ Vũ, anh ta bị nhốt trong một nhà tù lớn ở dưới lòng đất, lối vào của nhà tù hẳn là một nơi nào đó ở tầng một...

Cả hai lần vào lúc trước tôi đều không để ý đến tầng một, bởi vì tôi cho rằng hẳn là nhóm Hồ Phàm đã tìm hết ở tầng một rồi! Nhưng điều tôi không nghĩ tới là, thì ra phía bên dưới tầng một vẫn còn một tầng nữa.

Năm đó, khi Hồ Vũ bị giam ở trong nhà tù dưới lòng đất, anh ta đã bị thương rất nặng, đến chính anh ta cũng không biết vị trí cụ thể của cửa vào. Giờ ba chúng tôi cùng vào tìm kiếm, trước hết tôi phải thông báo cho họ biết mới được.

Tôi quay lại hỏi Hàn Cẩn và lão Tử: “Hai người có phát hiện ra một nơi nào rất đặc biệt ở tầng một này không?”

Hàn Cẩn tỏ vẻ nghi ngờ: “Cậu có ý gì?”

Tôi nghiêm túc, nói: “Ý là năm đó ở đây có một nhà tù dưới lòng đất, bây giờ chúng ta cần tìm lối vào của nó”

Hai người nghe xong đều sững sờ, lão Tứ hiểu ngay: “Chẳng trách chúng tôi đã đi tìm hết từ trong ra ngoài nhưng vẫn không tìm thấy thi thể, hóa ra là vì ở dưới có nhà tù!”

Tôi gật đầu: “Cho nên bây giờ chúng ta cần phải tìm ra cửa vào, nhưng nếu các người đã tìm đi tìm lại mấy lần mà vẫn không phát hiện thì chứng tỏ cánh cửa kia đã bị người ta lấp kín rồi”

Hàn Cẩn cũng đồng ý với quan điểm của tôi, cô ta nói: “Đúng là rất dễ có khả năng này, năm đó, nơi này đã bị chính quyền địa phương coi là khu bị dịch bệnh, rất có thể nhà tù dưới lòng đất kia bị liệt vào khu vực nguy hiểm, nên khả năng nó bị lấp kín rất lớn”

Ba người chúng tôi bèn chia nhau ra đi tìm kiếm ở tầng một, để xem có chỗ nào ở trên mặt tường hay khu vực gần đấy có khác biệt hay không. Tìm mãi, cuối cùng chúng tôi tìm thấy một chỗ trống như chốt cửa ở phía dưới một đống đồ ngổn ngang.

Lão Tứ kéo nó lên, sau đó lắc đầu nói với chúng tôi: “Chắc trước kia nó là cửa xuống lòng đất, nhưng bây giờ không thể nhúc nhích được cái tay cầm này, chứng tỏ nó đã bị lấp kín bằng xi măng rồi”

Tôi bảo họ đẩy hết mấy thứ đồ linh tinh ở xung quanh ra, sau đó cúi người dán mặt vào cánh cửa kia, nhắm mắt cẩn thận cảm nhận không khí ở phía dưới.

Vốn tôi muốn thử cảm giác xem Hồ Vũ có ở gần cánh của không, nhưng không ngờ tôi lại phát hiện phía dưới này có mùi tử khí nồng đậm! Xem chừng bên dưới không chỉ nhốt mỗi vong hồn của Hồ Vũ thôi...

Tôi bèn bò dậy, vỗ bụi đất trên người, dù tôi cũng chẳng sạch sẽ là bao.

“Sao rồi?” Hàn Cẩn truy hỏi.

Tôi xua tay: “Đúng là ở phía dưới đó, nhưng bây giờ không thể mở ra ngay được, nơi này còn có những thứ khác nữa...”

Sắc mặt Hàn Cẩn và lão Tứ đều biến đổi khi nghe thấy tôi nói vậy, có lẽ họ vẫn còn rất sợ hãi chuyện đêm hôm đó. Tôi đột nhiên nghĩ đến Mao Khả Ngọc, những từ khí nồng đậm phía dưới này chắc không làm khó được Mao đại sự đầu nhỉ, hay là cứ để hắn xuống trước xem sao.

Tôi vẫy tay với hai người Hàn Cẩn: “Đi thôi, ra ngoài trước rồi nói tiếp! Nếu không có công cụ phá dỡ chuyên nghiệp thì chúng ta không mở được chỗ này đầu”

Rời khỏi tòa nhà bệnh viện, tôi nói chuyện phát hiện được cửa vào xuống nhà tù dưới lòng đất cho Hồ Phàm biết, đồng thời tôi cũng nói với hắn ta rằng, bên dưới bị lấp kín một thời gian quá dài, nếu muốn mọi người có thể thuận lợi xuống dưới thì còn cần Mao đại sư đi trước mở đường mới được. Khả năng của tôi có hạn, chỉ dùng được ở lúc mấu chốt thôi.

Hổ Phàm cũng không phải kẻ ngốc, hắn hiểu ngay ý định của tôi, nếu giờ anh muốn tôi xuống dưới thì cũng được thôi! Nhưng nếu tôi có mệnh hệ gì, đến lúc đó có tìm được Hồ Vũ hay không thì tôi không chắc, tự anh xem rồi xử lý đi!

Hắn là kẻ khôn ngoan đến mức nào chứ? Hắn sẽ tận dụng hết mỗi người ở đây, sao hắn có thể đồng ý để tôi còn chưa đến lúc phát huy tác dụng thì đã ngỏm củ tỏi rồi? Thế thì quá lãng phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.