Người Tìm Xác

Chương 795



Thấy cảnh như vậy, lòng tôi vẫn rất cảm động, tuy bây giờ trên mạng có rất nhiều tin tức tiêu cực về cảnh sát, nhưng có một số việc bọn họ vẫn luôn làm trong thầm lặng...

Cảnh sát cũng là người, là người thì sẽ phạm sai lầm, nhưng chúng ta không thể vì hành vi sai lầm của một cá thể mà phủ định hoàn toàn một tập thể. Ngẫm lại2khi chúng ta còn nhỏ, các chú cảnh sát là tồn tại thần thánh cỡ nào trong lòng chúng ta! Đó là bền vĩnh viễn đại diện cho chính nghĩa.

Tuy nhiên khi chúng ta lớn lên dần dần, càng ngày ta càng thấy được nhiều tin tức tiêu cực về cảnh sát, vì thế đều lật đổ hình tượng của tất cả cảnh sát trong lòng ta. Nhưng chúng ta đã quên mất,5trong khi chúng ta yên tâm thoải mái hưởng thụ sự yên ổn mà xã hội hiện giờ mang đến, thì đồng thời họ đang phải âm thầm trả giá cho điều đó.

Có lẽ có người sẽ nói, đây là công việc của họ, cũng là chức trách của họ. Nhưng nếu trong lòng một người cảnh sát nhân dân không có một chút tinh thần tự nguyện dâng hiến, cũng không có6chút tôn trọng đối với lẽ phải, chỉ cần hoàn thành chức trách cơ bản đối với nghề nghiệp của họ, vậy họ cần gì phải lựa chọn cái nghề cảnh sát có độ nguy hiểm cao này làm gì?

Đối với một vài nghề nghiệp, ngày nay người ta có rất nhiều tranh cãi, hiểu lầm, thậm chí là đầy thù địch. Ví dụ như bác sĩ, giáo viên, cảnh sát... Nhưng nếu5không có những nghề nghiệp đó, cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nào đây?

Trong mỗi một ngành nghề đều sẽ có những kẻ ngồi không ăn bám, việc này rất bình thường, giống như trên một cây đại thụ che trời cũng sẽ có vài con sâu vậy thôi. Điều chúng ta có thể làm không phải là vì một hai con sâu mọt mà chặt bỏ cả cây đại thụ,3điều chúng ta cần là có chim gõ kiến tới bắt sâu mọt ra, trả lại cho đại thụ một thân cây khỏe mạnh.

Lúc trong lòng tôi đang tràn đầy cảm xúc, bỗng nhiên lại nghe thấy một anh cảnh sát la to lên là mình có phát hiện, mọi người nghe thế đều chạy về phía anh ta, hoá ra anh cảnh sát kia tìm được một mảnh nhỏ chứng minh thư, mặt trước vừa hay là nửa khuôn mặt của Ngô Vân Phong.

Có thu hoạch này, tất cả cảnh sát điều càng dốc sức tìm kiếm. Tôi có lòng đến giúp đỡ, nhưng lại ngại có cảnh sát ở đây, có lẽ họ sẽ không đồng ý cho tôi vào khu vực họ tìm kiếm đâu.

Vì thế chúng tôi đành phải ở vòng ngoài chờ tin tức, có điều lúc này tôi thật sự bắt đầu hơi hoài niệm không khí trong nhà máy sản xuất giấy, so sánh với mùi ở đây, trong nhà máy sản xuất giấy của ông chủ Lưu quả thực chính là thiên đường trần gian.

Tiếp theo đó bắt đầu có cảnh sát lục tục phát hiện một số mảnh nghi ngờ là phần cơ thể người, cụ thể là cái gì thì còn phải về xét nghiệm rồi mới biết được. Chẳng qua khi họ cầm từng túi “mẫu vật” kia đi ngang qua tôi, tôi đã có thể khẳng định, những thứ như thịt nát đó chính là một phần của Ngô Vân Phong.

Bởi vì thi thể bị huỷ hoại quá mức nghiêm trọng, cho nên ký ức mà Ngô Vân Phong lưu lại trên những phần cơ thể nát vụn này rất ít ỏi, từ vài đoạn ngắn linh tinh có thể thấy được, cái chết của Ngô Vân Phong chắc hẳn là ngoài ý muốn, có lẽ vì nguyên nhân sức khoẻ nên cậu ta té xỉu trên băng chuyền... Nếu lúc ấy bên cạnh cậu ta có có thể có một hai công nhân ở đó, có lẽ bi kịch cũng đã không xảy ra, nhưng hiển nhiên lúc ấy bên cạnh cậu ta chẳng có một ai cả.

Lúc này cha mẹ Ngô Vân Phong cũng chạy đến đây, tuy rằng khi tình hình vụ án còn chưa được điều tra rõ ràng, cảnh sát sẽ không nói quá nhiều với hai vợ chồng già bọn họ, nhưng bọn họ đã đoán ra được từ trên nét mặt của mọi người ở đây, con trai của mình sợ là lành ít dữ nhiều.

Nhìn hai vợ chồng già khóc khổ sở như thế, trong lòng tôi cũng rất khó chịu, tốt nhất mà phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tuyệt đối được coi là một bi kịch chốn nhân gian. Lúc này có hai cảnh sát lại đây an ủi họ vài câu, nhưng hình như cũng không có tác dụng, rốt cuộc nỗi đau mất con không phải nói mấy câu là có thể xoa dịu xuống được.

Cùng lúc đó sắc mặt của ông chủ Lưu cũng khó coi cực kỳ, đoán chừng lúc này ông ta đang tính toán trong lòng xem chuyện này mình cần gánh vác bao nhiêu trách nhiệm đây. Xét đến cùng, người đã chết ở nhà máy của ông ta, hơn nữa hoàn cảnh làm việc trong nhà máy sản xuất giấy cũng thật sự là không dám khen tặng, không hề có một tí an toàn sản xuất nào đáng nói.

Hơn nữa loại công việc giống thế này, đáng lẽ là vài người cùng làm một lúc mới đúng, chỉ một người làm việc ở cạnh băng chuyền chắc chắn là không phù hợp quy định an toàn sản xuất rồi. Chỉ là hiện giờ không ai biết, tại sao lúc ấy chỉ có một mình Ngô Vân Phong làm việc, mà những người khác đều đi ăn cơm hết cả.

Sau khi về đến nhà, ba chúng tôi nhìn thoáng qua nhau, vụ làm ăn mở đầu năm mới này coi như hoàn thành rồi. Nghề này của chúng tôi là một ngành nghề vô cùng đặc biệt, anh xem những ngành khác, khi vụ làm ăn đầu tiên trong năm thành công, đều gọi là năm mới đại cát. Nhưng mà nghề của chúng tôi đây là ăn cơm của người chết, người ta đều là người chết rồi, anh ở đây nói năm mới đại cát có phù hợp không?

Cho nên mỗi khi vào lúc này, ba chúng tôi đều rất ăn ý không nói gì cả, trong lòng tự biết tiền bỏ túi rồi, có thể giúp người khác cũng đã giúp xong, vậy cũng được rồi.

Mấy ngày sau bên phía cảnh sát có tin tức, họ đã tìm được trong bãi chôn rác những mẫu vật nghi là bộ phận cơ thể người, sau khi trải qua xét nghiệm và đối chiếu có thể xác định chính là các phần hài cốt của Ngô Vân Phong.

Tuy rằng bây giờ vụ án đã xác định là do ngoài ý muốn, nhưng về vấn đề đền bù, vẫn phải truy cứu theo luật dân sự như thường. Thực tế trong chuyện này ông chủ Lưu cũng rất xui xẻo, nhưng nếu xem xét một cách nghiêm túc, chắc chắn ông ta vẫn phải đến tiền.

Cái khác trước tiên không nói, thế nhưng những công nhân trong nhà máy này lại đều không có bảo hiểm gì cả! Điều này rõ ràng chính là tính toán chưa đủ đối với sự cố ngoài ý muốn, hơn nữa cũng không suy xét đến an toàn cá nhân của công nhân. Một số công việc dường như ngoài mặt không có gì nguy hiểm, nhưng mối nguy hiểm thực sự lại là cái bạn vốn không thể tưởng tượng được.

Căn cứ vào kinh nghiệm mấy năm nay của tôi mà xem, không có chỗ nào không có chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà đa phần vẫn là do bản thân sơ sẩy mà gây ra. Có rất nhiều người vào một giây trước còn đang lên kế hoạch cho cuộc đời, nhưng giây tiếp theo cũng đã đến địa phủ báo tên rồi! Vẫn là câu nói kia: “Đường đến hoàng tuyền không phân già trẻ...”

Mười hai tháng Giêng trời đổ tuyết rất lớn, tối ở trên lầu nhìn xuống, ngoài trời như có người đang rắc lông ngỗng xuống. Trong bản tin càng nói trận tuyết lớn như vậy, có thể nói là từ lúc thành lập đất nước đến nay cũng chưa có mấy lần. Tôi vốn nghĩ sang năm mới nhiệt độ không khí có thể tăng lên cơ, kết quả là ngược lại cho tôi tiết lạnh mùa xuân.

Thời tiết để tuyết kiểu này, thích hợp nhất là không ra khỏi cửa, làm ổ trong nhà ăn lẩu, chắc chắn là chuyện tốt đẹp nhất đời người! Con người dù ở đâu cũng phải sống ở hiện tại, không thể mãi suy nghĩ ngày mai ta như thế nào và ra làm sao, sau này ta ra làm sao và như thế nào. Con người không thể để mọi chuyện đến ngày mai mới làm, bởi vì mỗi người đều đang sống ở “ngày hôm nay”.

Câu châm ngôn cuộc sống của tôi bấy giờ chính là sống ở hiện tại, hưởng thụ cuộc sống. Đồng thời tôi cũng hi vọng mọi người, còn cha mẹ ở bên cạnh thì hãy tỏ lòng hiếu thảo với cha mẹ nhiều hơn, có con thì nên ở bên con nhiều hơn, nếu mọi việc đều đợi đến ngày mai, chuyện đó tất sẽ để lại rất nhiều tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.