Người Tìm Xác

Chương 814



Tôi đứng trên lòng sông hoang vu, thả rộng tầm mắt, cũng không biết có bao nhiêu công ty giống ông chủ tham tiền kia đã lén lấy cát ở đây, may mà giờ đang là mùa xuân, không có mưa. Nếu không mấy cái hố to này không biết sẽ chứa bao nhiêu nước đây?

Con người! Đâu đâu cũng trục lợi đầu cơ, có người trộm cát đào hố, sẽ có người đổ rác vào hố...

Sau đó tôi cẩn2thận đi quanh những hố này tìm kiếm, nếu như may mắn, có lẽ có thể tìm được những bộ phận khác của ngón út kia.

Ngày hôm đó, tôi và Đinh Nhất tìm từ sáng đến xế chiều mặt trời khuất núi, gần như đã tìm tất cả các hố, nhưng vẫn không tìm được gì.

Theo lý thuyết nếu trong này thực sự có hài cốt gì đó, tôi hẳn là đã cảm nhận được mới đúng!

Trong lúc chúng tôi5định từ bỏ, tôi đột nhiên cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau. Loại cảm giác này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn rất mạnh mẽ.

Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhưng sau lưng tôi ngoài từng núi rác rưởi thì chẳng có ai! Đinh Nhất thấy tôi quay đầu lại, hỏi tôi sao thế, có phải đã phát hiện điều gì hay không?

Tôi lắc đầu nói: “Tôi luôn cảm giác sau6lưng có người đang nhìn chúng ta...”

Đinh Nhất cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện điều gì.

“Có lẽ do trời sắp tối rồi! Nơi này trước đây là khúc rẽ của sông, nghe sư phụ nói, những nơi này thường hay có người chết trôi dạt vào” Đinh Nhất âm trầm nói.

Tôi dùng sức đẩy anh ta: “Ai? Sao anh có thể như thế chứ? Biết tối nhát gan còn dọa tôi!”

Đinh Nhất bị tối đẩy một5cái, không nhịn được cười nói: “Tôi nhìn cậu vội vàng như thế, nên muốn điều tiết không khí một tí. Có điều tôi nói là thật, cho nên sau khi trời tối, cậu phải để ý hơn!”

Tôi gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi cũng không đùa với anh đâu, tôi vừa nãy thực sự cảm giác có người... hoặc cái gì đó lén lút nhìn chúng ta”

Lúc này mặt trời đã hoàn toàn biến mất ở đường3chân trời, Đinh Nhất lập tức lấy đèn pin ra. Vì khi ánh sáng biến mất, màn đêm sẽ xuất hiện...

Đột nhiên, một tia sắc lạnh đâm vào lưng khiến tôi rùng mình...

“Là lạ! Hướng kia hình như có thứ gì đó...” Tôi chỉ tay về phía sau.

Đinh Nhất nghe xong cũng nhìn về phía tôi chỉ muốn xem bên đó có phải có manh mối quan trọng gì không?

Nơi này chúng tôi cũng đã tìm qua, ngoài ít rác rưởi, gần đường biên giới con sống còn có mấy cây hòe.

Đinh Nhất vừa nhìn thấy mấy cây hòe, nhướng mày nói: “Ở đây còn có cả cây hòe, đúng là còn sợ chưa đủ quái dị mà!”

Tôi biết Đinh Nhất có ý gì, vì cây hòe tính âm, thích nhất là chiêu âm hồn ngưng tụ. Nhưng tôi thấy mấy cây hòe này hẳn là đã nhiều năm tuổi, không biết lúc trước ai lại đi trồng hòe ở cạnh bờ sông?!

Đang nghĩ, tôi trông thấy giữa mấy cây hòe hình như có đồ gì đó... tôi chỉ cho Đinh Nhất: “Anh xem giữa mấy cây hòe hình như có thứ gì đó?”

Đinh Nhất chiếu đèn pin đến đó, ánh đèn pin vừa chiếu đến, một đoạn xương tay trắng hếu trong cái tiểu duỗi ra!! Tôi lúc đó chưa chuẩn bị tâm lý, bị dọa đến dụng hết lông tóc lên.

“Tại sao lại có người đem thi cốt chôn ở nơi thế này chứ?” Tôi chưa hoàn hồn nói.

Đinh Nhất tiến về phía trước mấy bước nhìn kỹ nói: “Đây là phương thức mai táng và bảo quản lĩnh cữu cực kỳ ác độc... Chính là khiến người chết vĩnh viễn không được siêu sinh”

Tôi nghe Đinh Nhất nói thế, cũng đi lên xem, nhưng bị anh ta chặn lại: “Đừng lên, không biết thứ này bị chôn ở đây bao lâu rồi, chắc chắn đã bị mấy người trộm cát đào lên”

“Ý anh là đoạn xương ngón tay kia rơi từ chỗ này ra?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Anh ta gật đầu nói: “Nhìn mức độ tổn hại của cái hũ này, chắc chắn không chỉ có đoạn xương út kia bị lấy đi cùng đám cát”

“Nhưng vì sao lúc nãy tôi không cảm nhận được ở đây có thể cốt? Ngoại trừ cảm giác bị nhìn chằm chằm kia, thậm chí đến oán khí tôi cũng không cảm giác được” Tôi không hiểu hỏi.

Đinh Nhất lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ chuyện này như thế nào... chúng ta vẫn nên chờ đến khi trời sáng rồi nói! Sư phụ bấy giờ không ở đây, nếu như tùy tiện động vào thứ này lúc buổi tối, hậu quả không ai đoán trước được”

Tôi biết Đinh Nhất nói đúng, nhưng tôi cũng không muốn mất công đi đi lại lại, nên nhìn đồng hồ rồi nói với anh ta: “Chúng ta về xe ngủ tạm một đêm! Nếu không cứ đi lại cũng mệt”

Sau đó hai chúng tôi quay lại xe, may mà mấy hôm nay nhiệt độ đã tăng lên, trên xe chỉ cần mở thông gió cũng không bị lạnh. Chỉ là cả đêm tối ngủ không ngon, giống như ngủ lại không phải ngủ, gặp mấy ác mộng.

Đến sáng cổ vẫn còn đau nhức, xem ra tôi vẫn thích nằm giường hơn. Nhưng khi tôi quay người, lại không thấy Đinh Nhất đầu!

Tôi vội xuống xe tìm anh ta, xa xa đã thấy anh ta đứng dưới mấy cây hòe, không biết vì sao trong lòng tôi rất hoảng hốt, nên bước nhanh đến, kéo anh ta lại nói: “Sao anh lại một mình chạy ra đấy?”

Nhưng khi Đinh Nhất quay người về phía tôi, tôi mới nhận ra người đó không phải là Đinh Nhất, đó là một người đàn ông ngoại hình nhã nhặn, anh ta nhìn thấy tôi, mặt u buồn nói: “Anh là ai...”

Tôi thầm nghĩ thằng cha này sao đột nhiên lại nói chuyện với tôi! Thế nên vội lui về phía sau nói: “Anh là ai?”

Đây vốn là một vấn đề vô cùng đơn giản, nhưng người kia nghe thấy lại đột nhiên đau khổ dị thường, bắt đầu nói: “Tôi là ai? Tôi là ai?”

Biển hiện của anh ta không ngừng biến đổi, tôi đột nhiên nhận ra, người này không phải chính là kẻ đã xuất hiện trong trí nhớ của Thang Lỗi sao? Thế là tôi theo bản năng lùi về phía sau, muốn quay lại tìm Đinh Nhất.

Không ngờ vừa quay đầu, lại thấy tên kia đứng sau tôi, mắt anh ta đỏ bừng bóp cổ tôi nói: “Tôi là ai! Nói cho tôi biết! Tôi là ai!”.

Bị anh ta vừa bóp cổ vừa lẩm bẩm, tôi không thở được, nhưng tay anh ta giống như kìm sắt, mặc tối giãy giụa thế nào cũng không tách ra được! Mắt tối dần mơ hồ...

Theo bản năng, tôi liều mạng gọi tên Đinh Nhất, hy vọng anh ta có thể nghe được sẽ đến cứu tôi, tôi không muốn bị một con ma bóp cổ chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.