Người Tìm Xác

Chương 817



Đinh Nhất nghe tôi nói thế, liền lắc đầu nói: “Không đúng, sau khi Liễu Mộng Sinh chết đã xảy ra chuyện gì đó, mới khiến oán khí của anh ta sâu nặng như thế”

Tôi nghĩ nghĩ nói: “Cũng không2biết những chuyện đã xảy ra từ hồi đầu dân quốc, cảnh sát có thể tra ra được không?”

Đinh Nhất nghe xong nhún vai nói: “Cái này còn phải hỏi à? Tôi nghĩ là không thể! Dù sao đã quá5lâu rồi...”

“Vậy thì không dễ rồi, nếu như chúng ta có thể tra ra nhà họ Uông và nhà họ Tôn từng xảy ra chuyện gì, có lẽ có thể giải thích tại sao Liễu Mộng Sinh lại bị người6ta bí ẩn an táng ở đây” Tôi bất đắc dĩ nói.

Cuối cùng Đinh Nhất đề nghị chúng tôi tìm ra địa điểm huyện thành kia trước, có khi có thể tìm được chuyện gì đó liên quan đến hai5gia đình Uông, Tôn kia? Nói là làm, hai chúng tôi đi đến thư viện thành phố.

Không ngờ, chuyện lại thuận lợi hơn chúng tôi nghĩ, dưới sự giúp đỡ của nhân viên quản lý, chúng tôi tìm được mấy3quyển địa chí đã sửa đổi. Tiếc là những tài liệu ghi chép có liên quan đến hai nhà Uông, Tôn không nhiều, nhưng có một tin quan trọng đó chính là con trai trưởng nhà họ Tôn sau này bị chính phủ nhân dân xử bắn.

Đáng lý ra hiện tại hai nhà chắc chắn đều có con cháu, có điều thời gian đã quá lâu, không biết đời sau của hai gia đình này đã chuyển khỏi đây chưa, nếu như đã chuyển rồi... Biển người mênh mông, biết đi đâu để tìm?

Mà chú Lê thì không chờ mãi được, nếu theo như bình thường, vụ án này chứng cứ đã đầy đủ, hiện tại chưa kết án là do chưa tìm được động cơ giết người của chú Lê mà thôi.

Triệu Tinh Vũ còn quá trẻ, có một số việc anh ta không thể làm được, nhưng bây giờ Bạch Kiện không có trong tỉnh, không thể làm gì khác hơn là mặt dày gọi điện cho Trương Lỗi. Dù sao anh ta cũng làm việc nhiều năm ở đó, nhất định có kinh nghiệm phong phú.

Tôi vốn nghĩ chuyện này rất khó xử lý, dù sao cũng là chuyện từ thời dân quốc, cảnh sát cũng không phải thần tiền, đầu phải chuyện gì cũng biết? Ai ngờ Trương Lỗi nghe xong lại đồng ý với tôi: “Việc này cậu đừng vội, tôi sẽ nghe ngóng giúp cậu, theo như cậu nói lúc đó nhà họ Uông và nhà họ Tôn đều là nhà giàu, nếu như con cháu họ không rời đi, sẽ không quá khó tìm”

Nghe anh ta nói vậy trong lòng tôi không khỏi thở dài. Sau đó tôi lại nhận được điện thoại của Triệu Tinh Vũ, hỏi tôi điều tra thế nào rồi? Gia đình Thang Lỗi ngày nào cũng đến đồn cảnh sát hỏi tình hình điều tra, bọn họ sắp không kéo dài được nữa rồi.

Tôi thở dài, thật ra tôi có thể hiểu tâm trạng của họ, người thân của mình chết thảm như vậy? Có ai không muốn thủ phạm nhanh chóng chịu trừng phạt? Nếu không trong lòng sẽ cảm thấy thế nào chứ!

Nhưng mấu chốt của vụ án này ở chỗ, mặc dù tất cả các chứng cứ đều cho thấy chú Lê là nghi phạm lớn nhất, nhưng chính chú ấy lại không thừa nhận, mà cảnh sát cũng không tìm được động cơ giết người hợp lý, hơn nữa không có ai tận mắt nhìn thấy chú Lê giết người, cho nên cảnh sát cũng không thể tùy tiện khẳng định chú ấy là hung thủ.

Bây giờ đã khác trước, việc phá án ngoài điều tra quá trình còn phải điều tra cả chứng cứ, chỉ cần một mắt xích trong đó không khớp cảnh sát cũng không dám kết luận tùy tiện. Hơn nữa bây giờ còn có một chứng cứ xem như có lợi cho chú Lê, đó chính là kết quả xét nghiệm hung khí, ngoại trừ vận tay của người chết thì chỉ có vân tay của công nhân xây dựng.

Điều này phù hợp với điều chú Lê vẫn nói từ đầu “Từ đầu đến cuối chú ấy không hề chạm vào chiếc xẻng kia”. Còn người công nhân kia, từ mấy hôm trước vì trong nhà có việc đã về nhà, cho nên lúc vụ án xảy ra cũng không có ở hiện trường, điều này cảnh sát đã xác minh.

Tôi vì chuyện này đã gọi điện cho luật sư chuyên về án hình sự xin ý kiến, xem chú Lê có thể thoát tội hay không? Tiếc là vị luật sư kia lại nói: “Cái này không được tính, vì theo góc độ cảnh sát cũng có thể cho rằng chú Lê đeo găng tay!”

Nghe vị đó nói chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng tôi bị dập tắt trong nháy mắt. Mặc dù trước đó tôi cũng nghĩ qua, thực sự không được thì sử dụng biện pháp kiểm tra tâm thần, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng không được.

Vì khi bản án được định theo hướng này, chú Lê ít nhất cũng phải ở một đến hai năm trong bệnh viện tâm thần mới được. Đó không phải nơi người bình thường có thể ở lại! Ở đó có khi bị tâm thần thật thì hỏng luôn!

May là... trong lúc chúng tôi không biết phải làm sao, thì Trương Lỗi gọi điện thoại đến, anh ta thực sự đã tìm được giúp chúng tôi con cháu của nhà họ Tôn năm đó, Vương Bân. Thật ra, Vương Bân này cũng không được tính là con cháu thực sự của nhà họ Tôn. Bà của anh ta là cháu họ của nhà họ Tôn, cùng lắm cũng được coi như họ hàng xa của nhà họ Tổn thôi.

Vương Bân thích sưu tầm các cổ vật văn hóa, cho nên đối với chuyện trước đây của gia đình rất quan tâm. Còn chuyện nhà họ Tôn và nhà họ Uông năm đó, theo anh ta nói, đã nghe chính miệng cha mình kể lại trong một lần say rượu.

Buổi tối, Trương Lỗi đưa tôi và Đinh Nhất đến nhà Vương Bân, anh ta vừa biết chúng tôi muốn hỏi thăm chuyện nhà họ Tôn và nhà họ Uông năm đó, rất nhiệt tình pha trà rót nước cho chúng tôi, sau đó kể cho chúng tôi nghe chuyện năm ấy.

Trong ấn tượng của anh ta, nhà họ Tôn và nhà họ Uông đều là gia tộc lớn rất thần bí. Từ nhỏ anh ta đã nghe các trưởng bối nói lại chuyện năm đó trong lúc trà dư tửu hậu. Anh ta nói sở dĩ mình gọi đó là chuyện xưa, vì bản thân chuyện này có quá nhiều sắc thái thần bí.

Vốn năm đó nhà họ Uông đã gả con gái của mình là Uông Nhược Mai cho nhà họ Tôn, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ trong vòng mấy năm nam định trong nhà đều chết hết.

Lúc đó hai nhà Tốn - Uông là thông gia, cho nên khi nhà họ Uông gặp đại nạn, người nhà họ Tôn rất khó hiểu. Về sau khi giúp nhà họ Uông xử lý hậu sự, họ đã mời một thầy phong thủy vô cùng nổi danh vào phủ xem tướng trạch.

Kết quả nhìn ra khí đen quanh quẩn trong nhà họ Uông, chính là do lệ quỷ đến đây khóa mệnh. Mà vị đại sự phong thủy này còn nói với người nhà họ Tôn, lệ quỷ này có chút lại lịch, chờ hắn khắc chết hết người nhà họ Uông, sẽ đến lượt nhà họ Tôn.

Tôn lão gia nghe vậy kinh hãi, thầm nghĩ xem có người nào liên quan đến cả hai nhà chết oan khuất? Nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ đến một người đàn ông chết mấy năm trước tên là Liễu Mộng Sinh.

Nhà họ Tôn lúc đó gia sản giàu có, biết nguyên nhân thì chắc chắn không để oán quỷ tìm đến của khóa mệnh, cho nên họ bỏ ra nhất nhiều tiền nhờ vị phong thủy đại sư kia nghĩ cách, hóa giải kiếp nạn này cho nhà họ Tôn.

Vị phong thủy đại sư này cũng nghiêm túc, lập tức tìm được nơi chốn xương của Liễu Mộng Sinh, đào hài cốt của anh ta ở dưới mổ lên, dùng vải vàng tràn ngập kinh văn bọc lại. Tiếp đó tìm một nơi thuần âm, bọc túi vải vàng lại cho vào một cái tiểu, chôn sâu dưới đất, sau đó còn để nam định của nhà họ Tôn trồng mấy cây hòe tụ âm khí ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.