Tuy nhiên di thể của hai cảnh sát đã hy sinh còn đang để ở phòng giữ xác của nhà tang lễ kia kìa, ai có thể dùng tay xé xác người sống chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủn? Còn có dụng ý khi Bạch Kiện bảo tôi đến đây, lúc này xem ra đã rõ ràng mười mươi rồi!
Lúc anh ta nhìn thấy đồng đội của mình2đầu thân hai nơi, đã biết rõ chỗ không bình thường rồi! Tuy lúc ấy Chước Tử không nhìn thấy Bạch Kiện rơi xuống lầu như thế nào, nhưng giờ tôi lại nghi ngờ là anh ta tự nhảy xuống…
Bởi vì vào giây phút nguy hiểm thế này, nếu không mạo hiểm nhảy lầu để tìm đường sống, chỉ sợ bây giờ anh ta cũng giống như hai cảnh5sát đã hy sinh kia, thành một cái xác cụt chân cụt tay rồi.
Tưởng tượng đến việc rất có thể là Bạch Kiện tự nhảy từ tầng năm xuống, tôi thực sự khâm phục sự dũng cảm và ý chí của anh ta từ tận đáy lòng. Nếu là người bình thường, phỏng chừng đã sớm bị dọa đến nhũn cả chân, còn có thể nghĩ đến mạo hiểm6nhảy lầu để tìm đường sống ư?
“Bây giờ làm sao đây? Chúng tôi cũng đâu thể báo cáo lên các sếp rằng chuyện này là do cương thi làm?” Lưu Mẫn hơi xấu hổ hỏi tôi.
Tôi lắc đầu nói với cậu ta: “Tất nhiên là không thể nói như vậy, cho nên việc cấp bách hiện giờ của các cậu vẫn là phải bắt được tên Đà Gia kia,5chỉ cần có thể bắt được hắn, phá được vụ buôn lậu thuốc phiện này, vậy thì trước đó rốt cuộc là thứ gì giết cảnh sát, đánh Bạch Kiện bị thương cũng không quan trọng nữa! Bởi vì kết quả cuối cùng đều sẽ tính lên đầu Đà Gia. Cho dù hắn nguỵ biện nói hai cảnh sát không phải là do hắn giết, tiền hàng cũng không3phải hắn cướp, nhưng vậy cũng vô dụng, bởi vì trong mắt mọi người, đây chỉ là hắn đang cứng đầu chống đối thôi.”
Lưu Mẫn hiểu ý tôi, họ cũng muốn nhanh chóng bắt được tên Đà Gia này, nhưng vấn đề hiện giờ là, ngay cả cọng lông của Đà Gia họ cũng chưa nhìn thấy mà đã “hai chết một bị thương” rồi! Giờ còn muốn bắt được người thật, đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm mà!
Hơn nữa căn cứ vào tình huống lúc ấy mà Chước Tử miêu tả, mục đích của cái gã không phải người không phải quỷ kia rất rõ ràng, chính là cướp tiền giết người. Tôi đã từng hỏi Chước Tử, có phải lúc người của chúng tôi đi vào đã để lộ sơ hở gì hay không, để bọn chúng nhìn ra mấy người Bạch Kiện là cảnh sát?
Chước Tử nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc hẳn là không đâu, bởi vì chúng tôi đi vào còn chưa nói chuyện gì cả, tên kia đã bắt đầu ra tay rồi!”
Nghe Chước Tử nói như vậy, tôi càng thêm khẳng định suy luận trước đó, xem ra lần đầu tiên tên Đà Gia này giao dịch với lão Phí chỉ là một cái mồi câu, chính là để một lần câu trúng hắn, sau đó đen ăn đen cướp tiền giết người!!
Lòng dạ tên Đà Gia này cũng tàn nhẫn thật! Nếu không phải lúc ấy ngoài toà nhà có cảnh sát đặc nhiệm mai phục, tôi đoán người của Đà Gia sẽ đến thu dọn hiện trường nhanh chóng, đến lúc đó cùng lắm là mấy tay buôn ma tuý biến mất trên đời một cách thần không biết quỷ không hay mà thôi…
Suy cho cùng, làm gì có tay buôn ma túy nào trước khi đi giao dịch còn oang oang khắp nơi, báo mình muốn đi buôn lậu thuốc phiện đâu. Cho nên mặc dù là chết rồi bị người ta chôn, cũng không ai có thể tìm ra chúng. Chỉ là đám Đà Gia nào ngờ, lần này lại chọc tới cảnh sát…
Lúc ấy tôi bèn hỏi Chước Tử kia: “Anh còn quen Đũa hay Nĩa* linh tinh nào làm người trung gian giống anh không?”
* Chước Tử có nghĩa là cái muỗng, bởi vậy Tiến Bảo mới hỏi Muỗng có quen Đũa hay Nĩa nào không.
Ban đầu Chước Tử không hiểu, cho đến khi Lưu Mẫn nhịn cười bảo: “Trừ anh ra, còn có ai từng làm người trung gian cho Đà Gia không?”
Lúc này Chước Tử mới hiểu ra tôi đang chế nhạo hắn, vì thế vội vàng suy nghĩ và nói: “Tôi quen một người tên A Phát, lúc trước hắn cũng từng làm trung gian cho Đà Gia, nhưng mấy năm trước hắn hoàn lương không làm nữa, tự mở khách sạn nhỏ.”
Tôi nghe thế thì gật đầu, sau đó quay lại rút ra một tờ giấy A4 từ trên bàn đặt trước mặt Chước Tử: “Viết tất cả thông tin anh biết về A Phát…”
Sau đó chúng tôi bàn bạc với nhóm Lưu Mẫn, lần này ba chúng tôi giả mạo thành nhà buôn lớn ở phương Bắc đi tiếp xúc với Đà Gia. Nếu hắn biết thuật khống chế xác chết, vậy tất nhiên sẽ có bản lĩnh nhìn ra hoàng khí của cảnh sát, cho nên để ba gương mặt của người trong nghề tiếp xúc, chúng cũng không dám tùy tiện làm hành động ngáng chân gì đó với chúng tôi.
Nếu không, để nhóm Lưu Mẫn đi, khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, xét đến cùng thì tên Đà Gia này là một tay độc ác tàn nhẫn, thời điểm mấu chốt chắc hẳn hắn sẽ chẳng để ý việc giết thêm mấy cảnh sát nữa.
Căn cứ vào tư liệu Chước Tử cung cấp, hôm sau ba chúng tôi tìm tới khách sạn nhỏ mà A Phát mở. Tuy ở vị trí hẻo lánh, nhưng có thể thấy khách khứa ghé vào đúng là không ít.
Sau khi chúng tôi vào trong, đầu tiên là hỏi thử có phòng ba người hay không, một người đàn ông trung niên sau quầy nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn chúng tôi nói: “Còn một phòng, chín mươi tám tệ một ngày.”
Tôi gần như có thể lập tức khẳng định, người đàn ông này chính là A Phát mà Chước Tử nói. Bởi vì trong tư liệu mà hắn viết có ghi rõ, bên má trái của A Phát có một vết sẹo do dao rạch từ góc lông mày đến khóe miệng. Nếu không phải trước đó có chuẩn bị tâm lý, đúng thật là tôi sẽ bị khuôn mặt thẹo này dọa cho nhảy dựng lên!
Có lẽ là nghe ra khẩu âm của chúng tôi là từ nơi khác, vì thế A Phát cười nói với chúng tôi: “Các vị tới chơi à?”
Tôi nghe thế thì tỏ vẻ kín đáo đáp: “Theo ông chủ chúng tôi đến đây làm chút chuyện thôi, lấy một phòng ba người cho chúng tôi đi! Đúng rồi! Buổi tối chỗ anh đây có cớm kiểm tra phòng không hả?”
A Phát cười hì hì nói: “Cái khác tôi không dám nói, chuyện này thì ba vị cứ yên tâm đi! Chúng tôi đều là khách sạn kinh doanh hợp pháp, cảnh sát không có việc gì thì tới kiểm tra phòng làm chi chứ?”
Tôi gật đầu, rồi lấy chứng minh thư ra làm thủ tục nhận phòng…
Hiện giờ ba người chúng tôi hoá trang, chia thành chú Lê là ông chủ mang vẻ mặt cao thâm khó đoán, Đinh Nhất là tay đánh thuê vẻ mặt sát khí, mà tôi cũng chỉ đành làm một tên tay sai chạy ngược chạy xuôi, còn phải đi theo sau mông chú Lê xách túi, rót nước, mở cửa xe…
Căn cứ theo lời Chước Tử, tuy khách sạn nhỏ này của A Phát thoạt nhìn không thu hút, nhưng thực tế lại là nơi tập kết “đại lý hàng” từ Nam chí Bắc. Bằng không loại thân phận trung gian như A Phát mà muốn chậu vàng rửa tay, khả năng rất nhỏ!
Bởi vì loại người này đã biết được quá nhiều, cho nên thông thường khi trung gian rút lui không làm nữa sẽ đi xa xứ tha hương, nếu không muốn chết thì phải đi được bao xa thì đi… Như A Phát được ở lại bản địa mà còn có thể sống đàng hoàng, đúng là một trường hợp đặc biệt.
Cho nên chúng tôi đều nghi ngờ hắn hoàn lương cùng lắm chỉ là mặt ngoài thôi, còn trên thực tế lại là lợi dụng cái khách sạn nhỏ này làm căn cứ, thay Đà Gia hỏi thăm thêm nhiều tin tức về các đại lý buôn ma túy nước ngoài đến đây để nhận hàng.
Tác phong xử sự của ba chúng tôi đều có vẻ kín đáo, bởi vì nhà buôn chân chính tới thu mua hàng đều như thế, hơn nữa càng là buôn lớn thì càng bí ẩn. Chúng tôi càng không chủ động tiếp cận A Phát, chính là vì cố ý khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
Quả nhiên, vào buổi trưa khi chúng tôi ra ăn cơm, hắn đã chủ động tiếp cận, hỏi chúng tôi có muốn thuê xe hay không? Trong tay hắn có mấy tài xế taxi thành thật biết việc ở địa phương.