Người Tìm Xác

Chương 852



Tôi mở đèn pin của điện thoại, định nhìn xem thứ kia là cái gì?! Khi chiếu ánh sáng về phía góc đó, cả ba chúng tôi đều cùng sững sờ, thì ra cái thứ giống ác quỷ Địa Ngục vừa rồi lại chính là Ngụy Tử Huyền đã mất tích hơn nửa tháng nay!!

Trông cô bé rất bẩn thỉu, hai má hóp sâu, sắc mặt tiều tụy, cô bé bị ánh sáng trong điện thoại của tôi chiếu vào nên phát ra những tiếng lọc xọc lọc xọc... Chú Lê ở phía sau nói, giọng trầm hẳn xuống: “Con bé2bị thứ gì ám rồi.” Tôi giật mình: “Chú nói cô bé vẫn còn sống ạ??” Chú Lê gật đầu: “Dù trông khá giống xác chết, nhưng cháu có thể cảm giác được ký ức tàn hồn của con bé không?” Nghe chú nói thế, tôi vội quan sát cẩn thận hơn, đúng là Ngụy Tử Huyên người không ra người quỷ không ra quỷ đối diện tôi vẫn là người sống thật... Tuy dáng vẻ của cô bé bây giờ không giống một người sống, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy, cánh mũi của cô bé hơi co rúm5lại, đây là phản ứng bản năng của con người do quá sợ hãi mà sinh ra.

Tôi thì thầm hỏi chú Lê: “Làm sao bây giờ?”

Chú Lê suy nghĩ một lúc rồi lấy từ trong người ra một bó dây màu đỏ, sau khi trải qua “chuyện Thang Lỗi” lần trước, đây chính là thần khí ngự quỷ mà lúc nào chú Lê cũng mang theo người! Cách làm nó là ngâm dây trong chu sa và máu chó đen, đem hong khô rồi có thể tạm thời bện thành một tấm lưới mà đám “tà ma” đều e ngại.

Chú Lê6nhanh chóng bện bó dây đỏ thành một cái lưới đơn giản, chú để cho tôi và Đinh Nhất kéo hai đầu, trùm Ngụy Tử Huyên ở trong đó...

Khi hai người chúng tôi cầm lưới chậm rãi tới gần Ngụy Tử Huyên, miệng cô bé phát ra tiếng gầm chói tai, đặc biệt là khi tay chạm phải tấm lưới dây đỏ, cô bé cứ như vừa chạm vào lưới điện cao thế, phải rụt trở về.

Có hai cảnh sát vừa rồi khiêng đội trưởng Ngô đi quay lại, vì họ đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, là5khẩu súng của đội trưởng Ngô vẫn còn đang nằm dưới đất! Nhưng ba chúng tôi đâu còn tâm trạng để ý đến khẩu súng kia! Có lẽ trong mắt họ, khẩu súng ấy rất nguy hiểm, nhưng đối với chúng tôi, Ngụy Tử Huyện ở trước mắt này mới là thứ nguy hiểm nhất...

Có lẽ vừa rồi khi vào cứu đội trưởng Ngô, hai người này không kịp nhìn kỹ, bây giờ quay trở lại nhìn tình huống ở hiện trường mới sợ mất mật! Một trong hai người lắp ba lắp bắp hỏi: “Cái này... cái này, đây là3chuyện gì vậy?!”

Chú Lê quay về phía anh ta, giơ tay ra hiệu im lặng, sau đó chú bấm ngón tay bắt quyết, cùng chúng tôi đi về phía Ngụy Tử Huyên đang gầm gừ ở góc trong cùng... Bắt con bé này mất khá nhiều sức! Tôi cứ nghĩ dùng bảo bối của chú Lê là có thể bắt được Ngụy Tử Huyên ngay?! Ai ngờ lại kích thích nó, nó bị tấm lưới đốt cho bị đau nên liều mạng tránh thoát, nhào tới chỗ hai cảnh sát đang trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa. Dưới tình thế cấp bách, chú Lê hô lên với bọn họ: “Bắt lấy con bé! Đừng nổ súng vội!!”

May mà ở thời khắc mấu chốt, hai anh cảnh sát này phản ứng cũng khá nhanh, dù lúc đó sức lực của Ngụy Tử Huyền lớn đến kinh người, nhưng hai cảnh sát đã có kinh nghiệm trong việc bắt người chống đối nên cả hai cùng vật lộn với Ngụy Tử Huyên.

Nói là vật lộn, thật ra hai người bọn họ đứng ở cửa cố ngăn cản Ngụy Tử Huyên, còn chúng tôi ở phía sau giữ thật chặt lấy nó. Lúc ấy cả năm người chúng tôi phải dùng hết sức lực mới ghì được một cô bé con mười mấy tuổi xuống đất!

Chờ đến khi có thêm cảnh sát chạy đến, năm chúng tôi cũng đã mệt lử rồi, ấy thế mà Ngụy Tử Huyên vẫn còn rất nhiều sức, liên tục giãy giụa. Đội trưởng Ngô ở bệnh viện bên kia đã được cứu, may mà lúc ấy viên đạn đi chệch, chỉ gây ra một vết rách sâu ở trên cổ của anh ta. Có lẽ ở thời khắc cuối cùng khi nổ súng, lòng anh ta thoáng do dự nên lệch tay, nhờ thế mới cứu được mạng mình. Nếu lúc ấy viên đạn kia không bị bắn chệch thì đừng nói là đưa vào bệnh viện, kể cả có thần tiên đến cũng không cứu nổi, e rằng anh ta chỉ có thể đi báo cáo với lão Hắc, lão Bạch thôi. Tay đội trưởng Ngô này đúng là phúc lớn mạng lớn!

Chúng tôi không biết phải nói thế nào về việc lúc ấy đội trưởng Ngô tự nổ súng bắn mình, vì lúc chúng tôi chạy đến nơi thì anh ta đã ngã xuống đất rồi, bây giờ đành phải chờ anh ta tỉnh dậy rồi tự báo cáo lại thôi.

Nhưng căn cứ vào phân tích của chúng tôi, khi ấy đội trưởng Ngô có hành động giống với sáu người bị hại trước đó, đều bị thứ đang nhập vào người Ngụy Tử Huyên mê hoặc nên mới nổ súng tự sát. Đương nhiên đội trưởng Ngô không thể viết những lời này vào trong báo cáo của mình được, muốn giải thích thế nào phải chờ chính anh ta rồi.

Nhưng vấn đề là phải làm sao với con bé Ngụy Tử Huyên này bây giờ? Sau khi bắt nó về, xét thấy trạng thái tinh thần của nó lúc đó không được tốt, cảnh sát chỉ có thể tạm thời đưa nó đến bệnh viện tâm thần. Nhưng chúng tôi đều biết Ngụy Tử Huyên không hề bị bệnh tâm thần, nếu muốn con bé hồi phục lại như bình thường thì phải nghĩ cách tiêu diệt thứ tà ma trên người nó...

Tuy đã tìm được con gái, nhưng cha mẹ Ngụy Tử Huyên không hề vui mừng, đặc biệt là bà Ngụy, vừa nhìn thấy chú Lê, bà ấy cứ khóc mãi không ngừng, dù chúng tôi có khuyên thế nào cũng không được.

Cuối cùng chú Lê đành phải đảm bảo với họ là sẽ làm Ngụy Tử Huyên trở lại như bình thường, thế mới khiến bà ấy dần ngừng khóc. Nhưng còn làm thế nào để Ngụy Tử Huyên hồi phục như bình thường thì ba người chúng tôi phải tính toán một phen mới được.

Nếu thứ ám trên người Ngụy Tử Huyên thực sự là Khúc Lãng, vậy thì cậu ta bây giờ cũng đã trở thành bán quỷ không có ý thức, chỉ dùng oán khí trong lòng, muốn tất cả những đứa trẻ có hoàn cảnh giống mình chết đi. Với những oán quỷ như thế này, chỉ cần có thể hóa giải oán khí trong lòng cậu ta, để cậu rời khỏi người của Ngụy Tử Huyên là được.

Khúc Lãng hận nhất là việc cha mẹ không hiểu mình, bây giờ chỉ cần có thể để cậu ta gặp lại cha mẹ một lần, hai bên cảm thông cho nhau là xong việc. Nhưng vấn đề bây giờ là mẹ của Khúc Lãng đã mất, nên chúng tôi chỉ có thể tìm đến cha của cậu ta là Khúc Hưng Hoa.

Khi gặp lại Khúc Hưng Hoa, ông ta hơi giật mình, có lẽ ông ta không nghĩ rằng chúng tôi sẽ tới đây tìm ông ta lần nữa. Khúc Hưng Hoa cũng nói, từ khi mình quy y cửa phật, hầu như không còn ai đến đây thăm ông ta nữa, có lẽ nhờ thế mà trái tim của ông ta mới thực sự được yên bình.

Chú Lê trầm giọng nói với ông ta: “Không ai có thể có được sự yên bình thật sự cả, trừ khi trong lòng họ thật sự không còn gì vướng bận...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.