Suy cho cùng một cái nhà máy lớn như vậy, nếu buổi tối để cho một ông cụ hơn sáu mươi tuổi đi tuần tra thì cũng không thực tế, lại thêm mỗi tối trong xưởng đều có công nhân thay phiên trực ca đêm,
nên buổi tối ông ấy có vào nhà máy tuần tra hay không cũng không sao cả! Chỉ cần bạn ngày ông vệ sinh sạch sẽ cửa chính nhà máy, nhận thư từ các thứ thì cũng không còn chuyện gì khác nữa.
Lúc ấy bị âm thanh2như tiếng khóc của trẻ con này giày vò mấy buổi tối, mỗi khi đến lúc này ông cụ Trương đều lắc đầu nói với vẻ mặt tối tăm: “Sắp xảy ra chuyện rồi... Sắp xảy ra chuyện lớn rồi...”
Đôi khi, ông cũng sẽ cảnh cáo đám thanh niên trực ca đêm ở trong xưởng, bảo họ mấy ngày nay đến tối thì đừng đi lung tung trong nhà máy, nhưng mà không ai nghe lời ông ta. Lúc ấy cụ đội trưởng Vương là nòng cốt của tổ thanh niên,5vì để biểu hiện tích cực hơn một chút, càng không thể thiếu chuyện đi trực ca đêm thay cho các đồng nghiệp không thể trực được, nhưng sau khi xảy ra sự kiện đó, ông ấy không bao giờ tùy tiện trực ca đêm thay người ta nữa.
Đó là buổi tối thứ tự sau hôm đào cây phật thủ, đúng vào hôm đội cụ trưởng Vương trực ca đêm. Trước đó ông ấy cũng từng nghe các đồng nghiệp khác nói, mấy ngày nay buổi tối gần nhà máy có6mèo quậy, nên khi lần đầu tiên ông ấy nghe thấy thứ tiếng này thì cũng không để ý lắm.
Đến sau nửa đêm, cụ đội trưởng Vương càng nghe càng thấy không thích hợp! Nghe kiểu gì ông ấy cũng cảm thấy đây là tiếng trẻ con khóc. Bởi vì ông ấy không giống với những người khác, vợ vừa sinh cho ông ấy một cô con gái, mấy ngày nay mới đầy tháng, cho nên ông ấy nghe thế nào cũng cảm thấy tiếng mèo đó chính là tiếng khóc5của một đứa trẻ vừa đầy tháng.
Tiếng khóc kia khắc khoải, bởi vậy người mới làm cha như ông thật sự không chịu nổi nữa, muốn đi vòng quanh gần khu nhà máy, xem thử có phải ai đó ném trẻ con ở gần đây không.
Kết quả ông ấy vừa đi đến cửa chính của nhà máy thì thấy ông cụ Trương đang đi ra ngoài giải quyết, hai người chào hỏi xong, ông cụ Trương bèn hỏi là đã quá nửa đêm rồi, ông ấy còn muốn đi đâu?
Cụ đội3trưởng Vương mới thuận miệng đáp: “Cháu ra gần đây nhìn xem, có phải có người ném trẻ con ở quanh nhà máy của chúng ta hay không?”
Ông cụ Trương nghe thế thì mặt đổi sắc: “Đã trễ thế này còn đi lung tung cái gì!! Không phải tôi đã nói với các anh rồi sao, buổi tối đừng có đi lại lung tung trong nhà máy, mau chóng về phòng trực ban ngủ đi!”
Lúc ấy cụ đội trưởng Vương mới hơn hai mươi tuổi, bị một người già còn lớn tuổi hơn cha mình dạy dỗ nên cũng không dám nói gì, đành phải quay đầu về. Nhưng tiếng khóc oe oe ở bên ngoài vẫn không ngừng lại, làm người ta không thể nào ngủ nổi. Kết quả khi cụ đội trưởng Vương đi về phòng trực ban thì thấy mấy công nhân trong đội thi công đang cầm đèn pin đi ra, vì thế ông ấy vội qua đó hỏi làm sao thế? Hóa ra là họ cũng bị âm thanh này làm ồn mất ngủ nên cầm đồ theo, muốn ra ngoài đuổi lũ mèo hoang đó đi.
Đội trưởng Vương nghi ngờ: “Sao tôi nghe thế nào cũng không giống tiếng mèo gọi tình vậy? Giống tiếng khóc của trẻ con hơn!”
Mấy người kia chê cười ông ấy là người thành phố nên không biết, nói vào mùa này vừa đến tối là mèo sẽ kêu không ngừng như vậy, cũng không có gì ghê gớm, họ qua đó đuối đi là được.
Lúc ấy cụ đội trưởng Vương cũng không để ý, về phòng trực ban đi ngủ. Kết quả là sáng ngày hôm sau, ông ấy bị tiếng kêu gọi inh ỏi bên ngoài đánh thức, ra ngoài xem thử mới phát hiện là bên chỗ đội thi công xảy ra vấn đề.
Qua đó hỏi mới biết, mấy công nhân đêm qua ra ngoài đuổi mèo đến giờ cũng chưa trở về, đội thi công đang chia người đi tìm khắp nơi! Cụ đội trưởng Vương nghe thế thì trong lòng nặng nề, vì quanh đây vốn không có người ở, trước không có thôn xóm, sau không có cửa hàng, mấy người đó có thể đi đâu được chứ? Vì thế ông ấy lập tức chạy đến chỗ ông cụ Trương cánh cửa hỏi thăm, mấy công nhân mất tích kia đêm qua có ra khỏi cổng chính của nhà máy không?
Ông cụ Trương thở dài thườn thượt: “Đã nói không cho các anh đi lung tung rồi mà lại không nghe, bây giờ đã xảy ra chuyện rồi đó! Tối hôm qua không có ai đi ra khỏi nhà máy hết, chắc chắn mấy người kia còn ở trong khuôn viên nhà máy đấy! Mau tìm đi, chậm nữa có lẽ không kịp mất.”
Cụ đội trưởng Vương nghe xong lập tức chạy về lại nhà máy, đi tìm khắp nơi trong nhà máy với đội thi công, cuối cùng quả nhiên tìm thấy họ bên cạnh một đống vật liệu xây dựng giữa dãy nhà xưởng thứ hai và thứ ba.
Chỉ là khi tìm được thì người cũng đã tắt thở, đèn pin họ cầm theo bị ném dưới đất, vẫn còn đang bật sáng... Người của Cục Công an tới xem, cũng không nói là chết làm sao, đưa người đi thẳng luôn.
Nhưng những người còn lại của đội thi công thì không thể làm việc được nữa, một hai đòi lãnh đạo nhà máy phải có lời giải thích, không thể để chết người không rõ ràng như vậy! Bây giờ xảy ra chuyện lớn thế này, giám đốc và bí thư của nhà máy giày đều ngái ngủ chạy đến đây.
Nhưng nếu ép phải cho một lời giải thích thì họ cũng thật sự không đưa ra được! Vì thế lãnh đạo nhà máy bèn gọi cụ đội trưởng Vương tối qua trực đêm vào văn phòng, muốn tìm hiểu thử rốt cuộc là chuyện ra làm sao. Không còn cách nào, cụ đội trưởng Vương đành phải kể lại chuyện đêm qua một năm một mười cho các lãnh đạo của nhà máy. Nhưng bất kể là ai cũng không thể tin nổi, mấy người lớn đùng vì ra ngoài đuổi mèo mà chết ở ngoài đó! Hơn nữa tuy cụ đội trưởng Vương không phải pháp y, cũng không hiểu y học thường thức gì đó, nhưng ông ấy cũng có thể nhận ra mấy người này bị hù chết! Vì đến khi được phát hiện, cả đám vẫn trợn trừng mắt, vẻ mặt kinh hoàng...
Nhưng cụ đội trưởng Vương không thể nói những lời này được, bạn nói xem mấy người lớn trưởng thành cùng ra ngoài thì có thể bị thứ gì hù chết hết ngay lập tức chứ? Ấy vậy mà còn chưa kịp thả cái rắm nào đã chết lặng yên không một tiếng động?!
Giờ cho dù có người thầm nghĩ đến khía cạnh quỷ thần, nhưng cũng không ai dám đề cập đến nó. Còn về ông cụ Trương cánh cửa, ông ta lại thẳng thừng tìm đến giám đốc nhà máy nói: “Không thể xây ký túc xá, không thể có người ở buổi tối trong khuôn viên nhà máy được, nếu không sẽ còn mất mạng người nữa!”.
Giám đốc nhà máy biết tính của cụ Trương này kỳ quặc, nên nhẫn nại nói: “Ông Trương, ông nói thế là có ý gì?”
Cụ Trương mất kiên nhẫn bảo: “Mấy người kia bị hù chết, lúc các người động thổ đã đào cây phật thủ phong ấn chỗ này lên, phá mất trận pháp cao nhân bố trí trước đây, bây giờ những thứ kia lại ra ngoài, nếu buổi tối còn có người ở đây, chắc chắn sẽ còn mất mạng người! Dù sao lời tôi có thể nói cũng chỉ có nhiêu đó, anh tin hay không thì tùy!”
Sau khi nói xong, ông ta hùng hổ đi ra ngoài, để lại giám đốc và bí thư ngơ ngác...
Mấy ngày sau, bên phía Cục Công an gửi tin đến báo, mấy công nhân kia chết do nhồi máu cơ tim cấp tính. Nhưng mà người trưởng thành đang yên lành sao có thể cùng lúc bị “nhồi máu cơ tim cấp tính” chứ? Điều này nói ra chẳng ai tin cả! Vì thể chuyện này nhanh chóng bị đồn đãi trong xưởng, càng ngày càng thái quá, rất nhiều nhân viên đều sợ hãi mà muốn tìm mối quan hệ, xin điều đi nhà máy khác làm việc...