Người Tìm Xác

Chương 9: Người không có quá khứ



Tôn Hưng Nghiệp cũng coi như là một người đàng hoàng, anh nói với tôi: “Cậu đếm đi Tiến Bảo.”

Tôi khách sáo xua tay: “Không cần đâu ạ, em tin anh. Vết thương của anh thế nào rồi? Sao xuất viện sớm thế? “

“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, chuyện của Hưng Mai vẫn còn phải xử lý nên anh xuất viện sớm.” Tôn Hưng Nghiệp nói.

Tôi gật đầu, rồi hỏi tiếp: “Vậy cảm xúc của chú với dì hiện tại thế nào rồi ạ? “

Sắc mặt Tôn Hưng Nghiệp tối lại: “Còn đau lòng hơn trước, nhưng anh biết đau dài không bằng đau ngắn, lần này thật sự phải cám ơn cậu đã giúp Hưng Mai bắt được hung thủ!”

Sau đó tôi lại an ủi Tôn Hưng Nghiệp một lúc rồi mới rời đi. Vừa ra khỏi quán, tôi nhận được điện thoại của chú Lê: “Tiến Bảo à? Cháu xong việc thì về nhà trọ nhé, chú với Đinh Nhất đến đón cháu. “

Tới đón tôi thật à? Tôi sờ ba vạn tệ trong bọc, nghĩ bụng xem ra tiền này kiếm được cũng không phí công…

Lúc về lại nhà nghỉ thì thấy chú Lê đang trò chuyện rôm rả với chị chủ, chốc thì sờ tay, lát lại chạm mặt. Lão già này đang ăn đậu hũ của chị chủ đấy à, không ngờ khẩu vị của lão lại nặng đến vậy!

Tôi cười cười đi tới: “Chú Lê, ai lại để chú phải đến đón cháu thế này? “

Chú Lê thấy tôi về liền buông tay của chị chủ, cười nói: “Chú có chút chuyện phải gặp riêng cháu, sợ Đinh Nhất truyền lời sẽ không được rõ ràng. “

Tôi thầm nghĩ, đúng là Đinh Nhất sẽ không nói rõ ràng đâu.

Nếu người ta đã đến đón, tôi cũng không kéo dài lâu, về phòng chuẩn bị hành lý rồi xuống lầu tính tiền, nhưng nhân viên lễ tân lại nói chú Lê đã thanh toán hết cả rồi.

Thấy lão già này ân cần như vậy, chắc chắn là không có chuyện gì tốt, nên tôi lấy tiền ra trả lại, kết quả ông ấy từ chối và nói: “Tiến Bảo, đừng khách sáo với chú, chúng ta lên xe trước, vừa đi vừa nói.” Dứt lời, ông ấy quay lại nhìn, Đinh Nhất nhanh chóng khởi động xe.

Ra khỏi thành phố được mười mấy phút, chú Lê dùng vẻ mặt “hiền lành” nói với tôi: “Tiến Bảo, cháu cũng có duyên với chú, ngày đó chú cũng đã thấy được bản lĩnh của cháu cao bao nhiêu. Với tuổi tác của cháu bây giờ mà muốn làm một mình thì không thể thành công, chi bằng cháu cũng bái chú làm thầy giống Đinh Nhất để học thuật phong thủy, thứ nhất là có thể cứu thế tế người, thứ hai sẽ tích góp được một ít tiền bạc. “

Tôi nghe xong, mém chút thì cắn đứt lưỡi, bái ông ấy làm thầy? Vậy khi kiếm được tiền thì chia chác thế nào? Tôi cũng đâu có ngu, nếu thành thầy trò thì chắc chắn tôi phải cung phụng ông ấy, thế chẳng phải bản lĩnh này của tôi phải giao nộp hết cho ông ấy à?

Mặc dù tôi nghĩ thầm là vậy, nhưng ngoài miệng cũng không nói thẳng.

“Chú Lê, cám ơn chú đã coi trọng cháu, nhưng cháu có tài đức gì để bái chú làm thầy chứ? Vả lại cháu không có lòng hướng đạo, cũng chẳng hứng thú học phong thủy. Nói thật với chú, bản lĩnh của cháu cũng chỉ có thể giúp người ta tìm được thi thể thôi, còn những chuyện khác cháu không có hứng thú nên tất nhiên cũng không làm được. “

Chú Lê nghe tôi nói thì thở dài: “Nếu thế chú cũng không bắt buộc nữa, nhưng cháu cũng đừng từ chối chú sớm thế. Thực không dám giấu gì, họ Lê nhà chú là gia tộc phong thủy truyền đời, nhưng đến thế hệ này lại không có học trò nào đủ tư chất để kế thừa y bát của gia tộc cả, điều này thực sự khiến chú rất đau lòng. Nếu cháu không có hứng thú thì cũng không sao, chúng ta có thể thử hợp tác trước đã. Nhưng Tiến Bảo này, có một câu chú muốn nói với cháu từ lâu, nếu cháu nghĩ mình không có đủ bản lĩnh để học đạo thì không đúng đâu. “

Tuy ông ấy nói rất chân thành, nhưng rõ ràng đã có học trò rồi, sao ông còn nói là không có người thừa kế y bát gì đó?

Chú Lê thấy tôi cứ nhìn Đinh Nhất thì cười nói: “Tuy Đinh Nhất bái chú làm thầy nhưng thân thế của nó lại rất bí ẩn, chí hướng cũng không ở đây, cho nên chú không thể truyền tuyệt học cho nó được.”

Chú Lê kể, 7 năm trước, ông ấy gặp Đinh Nhất. Lúc ấy, một mình anh ta xuất hiện ở trong khu bị lạc người thân, mặc cho nhân viên phụ trách hỏi thế nào, cũng không tra được bất kì tin tức nào của anh ta.

Lúc đầu, tất cả mọi người còn cho rằng anh ta bị câm, về sau vì cơ duyên mà chú Lê gặp anh ta ở đó, thế mà anh ta lại mở miệng nói chuyện với chú Lê. Nhưng anh ta không biết gì về thân thế của mình, chỉ nhớ mỗi tên của mình là “Đinh Nhất“.

Mấy năm nay, chú Lê vẫn luôn giúp Đinh Nhất điều tra tin tức của người thân nhưng vẫn không thu hoạch được gì, giống như nhảy từ tảng đá mà ra vậy!

Tuy bao lâu nay chú Lê vẫn nói với mọi người Đinh Nhất là học trò của mình, nhưng chỉ mình ông ấy biết bản lĩnh thật sự của Đinh Nhất.

Chú Lê biết dù Đinh Nhất vẫn luôn giúp mình làm việc, nhưng đến một ngày nào đó khi cậu ta nhớ ra quá khứ của mình, chắc chắn cậu ta sẽ bỏ đi. Vì thế ông ấy không thể truyền lại thuật phong thủy cho Đinh Nhất.

Hơn nữa chú Lê lại không có con, theo như lời của ông ấy thì đây là nhân quả của việc tiết lộ quá nhiều thiên cơ, ông ấy cũng không thể cưỡng cầu. Mấy năm nay, ông vẫn luôn tìm kiếm một truyền nhân có thể kế thừa sự nghiệp của mình, nhưng mãi vẫn chưa gặp được, cho tới khi tôi xuất hiện…

Lúc trước khi tổng giám đốc Quảng nhờ tới giúp, ông ấy cũng không nghĩ sẽ gặp được tôi ở đập nước. Mới đầu nhìn thấy tôi còn nhỏ tuổi, cho rằng tôi không thể nào tài giỏi hơn mình, nhưng ông không ngờ tôi thật sự có thể tìm được xác con trai của tổng giám đốc Quảng!

Lúc đó, ông mới biết được tôi hẳn là có chỗ trời sinh hơn người. Ông cũng đã xác nhận lại qua tướng mặt của tôi khi chúng tôi gặp lại ở quán trà. Vì thế ông mới quyết nhận tôi làm học trò.

Tôi nghe chú Lê nói nhiều như vậy cũng cảm thấy hơi dao động, nhưng vẫn chưa thể đánh giá được lão già này nói thật hay giả, dù sao bây giờ cũng có quá nhiều kẻ bụng dạ khó lường!

“Chú Lê, không phải là cháu không biết điều, nhưng chuyện này khá hệ trọng, chú cho cháu suy nghĩ thật kĩ đã. Hơn nữa, cháu cũng phải về thương lượng lại với người trong nhà một chút.” Tôi chân thành nói với ông.

Chú Lê nghe xong thì gật đầu: “Được rồi nhóc, nghe cháu nói những lời này là được rồi. Cháu cứ nghĩ kĩ đi, cho dù có trở thành học trò của chú hay không thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác. Chú có nhiều mối làm ăn, cháu có bản lĩnh, sau này chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội làm việc với nhau. “

Lòng tôi biết chú Lê nói cũng có lý, trong khoảng thời gian này, một mình tôi làm việc có quá nhiều khó khăn vì không có nguồn tài nguyên tốt. Tôi nghe Tôn Hưng Nghiệp nói, chú Lê rất có danh tiếng trong nghề, từ quan lớn cấp cao cho đến ông chủ những xí nghiệp tư nhân cũng đều rất kính nể ông ấy.

Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ nói lên ông ấy không phải loại linh tinh đầu đường xó chợ rồi. Chắc chắn phải có bản lĩnh thật sự, thì mới có thể tạo nên danh tiếng như bây giờ, nếu hợp tác với ông ấy, tôi cũng không thiệt thòi gì nhiều!

Nghĩ tới đây, tôi gật đầu đồng ý với đề nghị của chú Lê, ông ấy cũng không khách sáo với tôi, lấy một túi ra đưa cho tôi.

“Cháu xem qua một chút những giấy tờ này, đây là một vụ mà chú vừa nhận. Người này mất tích đã nhiều năm, chắc chắn rất khó tìm thấy. Nhưng khách rất hào phóng, nên họ hứa dù không tìm được cũng sẽ trả 50% tiền công. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.