Người ta thường nói tướng từ tâm, câu nói này mặc dù không phải lúc nào cũng chuẩn xác, nhưng với
đại đa số mọi người thì đều đúng. Nhìn mặt Lưu Hằng, có thể nhận ra cậu ta chỉ là thiếu niên chưa
hiểu đời, lứa tuổi như cậu ta nên ở trường học tập chứ không phải lăn lộn ngoài xã hội. Bởi vì trường đời phức tạp hơn cậu ta nghĩ rất nhiều, một đứa trẻ mười mấy tuổi, mặc dù ngoại hình cao lớn,2nhưng tâm trí chưa trưởng thành, rất dễ bị kẻ khác lợi dụng, làm những việc bản thân không gánh nối hậu quả.
Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần còn sống thì đều có thể làm lại từ đầu. Nhưng Lưu Hằng lại không có cơ hội này, cậu ta chỉ có thể để cha mẹ chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... Lúc chạm tay vào thi thể Lưu Hằng, tôi cảm nhận được sự sợ hãi của cậu ta trước khi chết,5có lẽ chỉ đến khi đối mặt với sinh tử, cậu ta mới biết mình đã sai lầm thế nào. Thực ra Lưu Hằng cũng không phải là trẻ hư, cậu ta chỉ muốn chứng minh mình không phải là đứa “Chẳng làm nên trò trống gì” trong mắt bố mẹ, nhưng cậu ta đã chọn sai cách, bước lên con đường không quay đầu lại được nữa.
Lưu Hằng nhát gan từ nhỏ đã “ức hiếp người nhà”, trước mặt cha mẹ thì tỏ ra ghê6gớm, nhưng ra ngoài thì yếu xìu, ai cũng có thể bắt nạt.. Hôm Lưu Hằng quen Triệu Ba là hôm nó bị bạn cùng lớp bắt nạt, đúng lúc Triệu Ba đi ngang qua, thấy tên nhóc kia quá phách lối đã dừng lại dạy dỗ một trận.
Từ đó về sau, Lưu Hằng coi Triệu Ba như thần tượng trong lòng mình, cảm thấy hắn là một người rất lợi hại, mình đi theo sẽ không sợ bị bắt nạt nữa. Mới đầu, Triệu Ba5cũng không thích Lưu Hằng, cảm thấy tên nhóc đó quá non, dắt theo cũng không làm được gì.
Đến một lần Triệu Ba đánh nhau với một bang lưu manh khác, Lưu Hằng chỉ đứng bên cạnh xem đột nhiên phát hiện có cảnh sát đến, cậu ta hét lên với Triệu Ba: “Anh Ba! Có người báo cảnh sát! Cảnh sát đến!”
Triệu Ba vội chạy đi, cuối cùng cảnh sát chỉ bắt được nhóm người kia, còn bọn chúng thì không sao. Cũng từ sau3lần đó, Triệu Ba cảm thấy tên nhóc này cũng không phải không có tác dụng gì, nên đồng ý cho nó nhập bọn.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Lưu Hằng phải nghỉ học, nên Triệu Ba bảo Lưu Hằng về nhà suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời. Kết quả Lưu Hằng không nghĩ ngợi gì đã đồng ý luôn, hôm sau không đi học nữa.
Cứ thế, Lưu Hằng đi theo Triệu Ba lăn lộn, dù cậu ta bị cha mẹ đánh mắng rất nhiều vì chuyện này, bắt cậu ta về đi học, nhưng cậu ta sống chết không nghe, thế nào cũng không chịu quay về.
Triệu Ba cũng không có công việc nào ổn định, tất nhiên không có thu nhập ổn định, thỉnh thoảng giúp người khác đòi nợ kiếm được chút tiền, một đám người ở một chỗ tiêu xài không bao lâu đã hết.
Tiền trong tay dần hết, đầu óc Triệu Ba bắt đầu nảy ra suy nghĩ không đứng đắn, hắn cảm thấy mình suốt ngày dắt theo đám đệ tử làm mấy trò trẻ con cũng không kiếm ra được bao nhiêu đồng, không bằng làm lớn một lần, đến lúc đó trong tay có vốn thì có thể nghĩ cách làm ăn.
Thế là hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bắt cóc tống tiền là ít nguy hiểm nhất, chỉ cần tìm một nhà nào đó nhát gan không dám báo cảnh sát thì lúc đó chúng sẽ dễ dàng lấy được tiền chuộc. Sở dĩ hắn chọn Lý Y Đồng là do Lưu Hằng đề nghị, Lưu Hằng và Lý Y Đồng học cùng trường như khác khóa,
mặc dù hai người không biết nhau, nhưng vì tình huống của Lý Y Đồng đặc biệt, nên Lưu Hằng cũng biết chút thông tin về cô bé. Đầu tiên, cậu ta biết Lý Y Đồng bị bệnh thận, tuần nào cũng phải lọc máu hai lần, vì cả trường chỉ có mình cô bé mỗi tuần được nghỉ phép hai lần. Tiếp theo là điều kiện gia đình Lý Y Đồng không tệ, nếu không sẽ không có khả năng thanh toán được chi phí điều trị đắt đỏ của bệnh đó. Hơn nữa, cậu ta còn nghe nói, một khi có thân thích hợp, cha mẹ Lý Y Đồng sẽ làm phẫu thuật thay thận cho cô. Khi Lưu Hằng nói tình huống của Lý Y Đồng với Triệu Ba, Triệu Ba lập tức quyết định bắt cóc Lý Y Đồng... Đầu tiên, hắn bảo Lưu Hằng theo dõi thời gian biểu của Lý Y Đồng, sau đó sẽ tìm cơ hội ra tay. Nhưng sau vài ngày theo dõi, chúng phát hiện ra muốn bắt cóc trên đường đi học là không thể, vì hằng ngày cha mẹ Lý Y Đồng sẽ thay nhau đưa đón cô bé, cũng không thể bắt trước mặt họ được đúng không? Trong lúc Triệu Ba định đổi đối tượng, thì đột nhiên cơ hội xuất hiện, Lý Y Đồng một mình đi ra ngoài...
Hóa ra, thứ sáu hằng tuần, ông Lý sẽ đưa Lý Y Đồng đi học dương cầm, đến lúc tan học sẽ đến đón. Nhưng cuối tuần này, vì trong nhà giáo viên dương cầm có việc, nên tan lớp sớm hơn một tiếng. Lý Y Đồng lẽ ra phải gọi cha mình đến đón, nhưng đột nhiên cô bé lại muốn ra ngoài đi chơi, nên đã cõng đàn đi dạo trên con đường bình thường cô bé không có cơ hội đi. Sau nhiều ngày theo dõi, bọn Triệu Ba biết đây là cơ hội, nếu không ra tay chỉ sợ sau này sẽ không có cơ hội nữa. Thế là hắn thuê một chiếc minibus, chậm rãi đi theo sau Lý Y Đồng.
Theo lý thuyết, bây giờ trên đường đầy camera theo dõi, cho dù không có ai nhìn thấy Lý Y Đồng bị bắt đi, thì ít nhất cũng không khó tìm được đoạn video ghi lại cảnh cô bé bị bắt lên chiếc xe màu trắng kia. Nhưng không biết vì sao ngày hôm đó mấy camera ở khu vực kia đều bị trục trặc, không ghi lại được cảnh đó.
Lý Y Đồng bị bắt lên xe vì quá sợ hãi nên đã ngất đi, Lưu Hằng lúc đó rất sợ, cậu ta biết bệnh của Lý Y Đồng rất nặng, không cẩn thận sẽ chết người, cho nên cậu ta nhắc nhở Triệu Ba mấy lần là không được làm cô bé bị thương, vì thế chất của cô bé rất yếu.
Triệu Ba cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên hắn biết không thể để chết người, nếu không người nhà Lý Y Đồng sẽ báo cảnh sát. Thế là hắn lập tức liên lạc với cha Lý Y Đồng, bảo ông ta chuẩn bị một trăm vạn nhân dân tệ tiền mặt không cùng seri, nếu như họ còn muốn con gái quay về, thì phải tranh thủ thời gian chuẩn bị tiền, tuyệt đối không được báo cảnh sát!
Người nhà họ Lý vì lo lắng cho con gái nên chọn cách thỏa hiệp với bọn bắt cóc, hy vọng chúng có thể thả Lý Y Đồng an toàn về nhà.
Nhưng nhà họ Lý thực sự không gom đủ một trăm vạn tiền mặt, mà Triệu Ba lúc đó lại không đồng ý giảm xuống bảy mươi vạn, mới ép cho cha mẹ Lý Y Đồng báo cảnh sát. Tôi tin rằng nếu lúc đó Triệu Ba đồng ý nhận bảy mươi vạn đồng tiền chuộc, có lẽ cha mẹ Lý Y Đồng sẽ không báo cảnh sát.