Người Tìm Xác

Chương 911



Lúc tôi đang muốn đứng dậy từ salon, lại đột nhiên thấy một đôi mắt xanh biếc đang yên lặng không

một tiếng động đến gần mình...

Nhất thời trong lòng tôi căng thẳng, thân thể không tự chủ mà lùi về phía sau, đến khi nghe thấy tiếng mèo kêu, trái tim tôi mới thả lỏng, thì ra là Tiểu Hắc! Lúc Tiểu Hắc đi đến gần tôi, tôi ngửi thấy trên người có một mùi hôi thối nồng nặc.

“Tiểu Hắc? Chú Lê và Đinh2Nhất đâu?” Tôi hỏi một cách hết sức ngu ngốc, tôi thế mà lại đi mong một con mèo có thể trả lời mình. Tiểu Hắc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của tôi sau đó xoay người đi về hướng phòng sách của chú Lê, xem ánh

mắt của nó hình như bảo tôi đi theo. Vì vậy tôi từ từ đi theo sau nó đến phòng sách. Đi vào trong phòng, tôi liền thấy chú Lê và Đinh Nhất đang bày một trận pháp5cổ quái.

Chú Lê nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên thấy đó là tôi, vì vậy liền làm động tác ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng, mà đi từ từ đến bên người chú ấy. Nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của chú ấy, trong lòng tôi không khỏi khẩn trương, vì vậy nhỏ giọng hỏi: “Tình huống gì vậy ạ?”

“Bên ngoài có cao nhân đang bày binh bố trận, muốn phá thế cục phong thủy trong này của ta.” Chú6Lê hạ giọng nói.

Tôi nghe vậy liền hỏi: “Làm sao chú biết?”

Chú Lê chỉ Tiểu Hắc bên chân mình nói: “Cháu xem nó đi chẳng phải là biết sao, cả người tử khí, nhất định là đã đánh một trận ở bên ngoài cùng thứ gì đó”. “Vậy chú có thể nhìn ra được là Tiểu Hắc thắng hay thua không?” Tôi nói. Chú Lê nghe xong cười hắc hắc nói: “Tiểu Hắc nhà chúng ta cho tới bây giờ đánh lộn chưa từng5bại”. “Có thể biết là ai làm không ạ?” Tôi hỏi tiếp. Chú Lê nghe xong liền đảo mắt nói với tôi: “Chính cháu đi trêu chọc ai, trong lòng không nghĩ ra sao?” Tôi vừa nghe liền bất đắc dĩ đỡ trán nói: “Thật sự cháu không chủ động trêu chọc bọn họ, hành tẩu giang hồ, luôn có nhiều điều bất đắc dĩ mà.” “Đừng ở đó nhiều lời, mau tới đây giúp chú một tay đi.” Chú Lê tức giận nói.3Sau đó mấy người chúng tôi bố trí vài cái pháp khí trấn trạch ở những hướng khác nhau, hy vọng dùng cái này có thể chống đỡ được những cao thủ bên ngoài kia. Trong lúc bất chợt, tôi nghĩ đến người của Bạch Kiện vẫn còn ở bên ngoài, cũng không biết có xảy ra chuyện gì không.

Nghĩ vậy, tôi liền vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Kiện, nhưng anh ta vẫn không nhận điện, trong lòng tôi lúc đó liền nảy sinh một dự cảm xấu, sợ là đã có chuyện xảy ra rồi...

“Chú Lê, cháu ra ngoài xem một chút...”

Chú Lê nghe xong tức giận nói: “Cháu điên rồi, bên ngoài xảy ra chuyện gì cháu cũng không rõ, bây giờ mà ra ngoài khác gì chịu chết! Chú nói cho cháu biết, phía ngoài cũng không phải chỉ là chủ nhân của mấy cỗ thi thể không có đầu óc, ta đoán còn có cả bạn bè của gã Đà Gia kia cũng tới đó!”

Tôi nghe vậy liền nói với chú ấy: “Cháu cũng biết bên ngoài nguy hiểm, nhưng người của Bạch Kiện còn đang bên ngoài, cháu sợ bọn họ xảy ra chuyện như vậy thì sự việc hỏng bét.”

Chú Lê vừa nghe cũng trầm mặc, mạng người quan trọng, chúng tôi cũng không thể thấy chết không cứu được. Hơn nữa khó giải thích nhất là bây giờ còn chưa liên lạc được với Bạch Kiện, vạn nhất anh ta chưa có chuẩn bị gì mà gặp phải Đà Gia, vậy thì sẽ gặp nhiều thua thiệt. Vì vậy mấy người chúng tôi bàn bạc một chút liền quyết định, Đinh Nhất ra ngoài xem tình hình một chút rồi về bàn tiếp, dù sao trong mấy người chúng tôi, thân thủ anh ta là tốt nhất.

Đinh Nhất vừa rời khỏi, chú Lê liền lấy trên người xuống một cái khăn, đem Tiểu Hắc đang nằm trên sàn lau sạch. Lúc này tôi mới phát hiện, toàn thân Tiểu Hắc bị máu đen thấm ướt.

Thấy nó cả người máu đen, tôi băn khoăn hỏi: “Tiểu Hắc bị thương sao?” Chú Lê lắc đầu nói: “Không có, tất cả đều là máu của những cô thi thể kia... mấy thứ này tuy khí lực lớn kinh người, nhưng động tác lại rất chậm chạp, cho nên bọn họ căn bản không thể thương tổn được Tiểu Hắc nửa phần”.

Tôi nghe vậy liền thở dài trong lòng, không nghĩ tới mình lại không bằng cả một con mèo. Một lát sau thì Đinh Nhất đã từ bên ngoài trở về, xem ánh mắt anh ta thì tình huống bên ngoài cũng không quá lạc quan. Quả nhiên như lời chú Lê nói, có mấy cô thị thế cứ lượn lờ xung quanh nhà chú Lê, tựa như

muốn tìm ra sơ hở trong bố trí phong thủy của chú ấy. “Tình hình người của Bạch Kiện sao rồi?” Tôi lo lắng hỏi. Đinh Nhất vừa nghe liền lắc đầu nói: “Xe của bọn họ vẫn đậu ở chỗ này, nhưng căn bản không nhìn được tình hình bên trong.”

Tôi nghe xong trong lòng cảm thấy nặng nề, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Bởi tôi thực sự lo lắng, cuối cùng chúng tôi quyết định ra xem bọn họ thế nào mới có thể yên tâm, nếu như người của Bạch Kiện còn ở bên trong thì nghĩ biện pháp để đưa bọn họ vào trong này. Trong nhà chú Lê dù sao cũng an toàn hơn bên ngoài. Vừa ra đến cửa, chú Lê đưa cho chúng tôi mỗi người một chai máu chó đen trộn chu sa, nếu như gặp hành thi, đây chính là thứ tốt nhất dùng để bảo toàn tính mạng.

Lúc ba người chúng tôi ra đến cửa nhà, phía ngoài đêm tối yên tĩnh đến dọa người, xe đồng nghiệp của Bạch Kiện đỗ ở cách chúng tôi không đến năm mươi mét. Ba người chúng tôi nhanh chóng đi về phía bọn họ, nhưng khi chúng tôi tới gần thì phát hiện hai người gục trên xe không nhúc nhích.

Xem bộ dạng bọn họ thì hiển nhiên không phải đang ngủ, bởi vì chúng tôi ra sức gõ cửa xe mà bọn họ không có bất kì phản ứng gì. Đinh Nhất đang định cạy cửa xe để kéo bọn họ ra liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến cách đó không xa... Thanh âm kia từ xa đến gần, tựa như thẳng chỗ chúng tôi mà đi. Tuy là tôi chỉ biết hình dáng của Đà Gia qua mảnh tàn hồn của hành thi lúc trước, nhưng giờ khắc này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được người đang đi về phía chúng tôi chính là Đà Gia! Nghĩ đến đây, đáy lòng tôi không khỏi lạnh toát, xem ra “nên đến” thì chắc chắn sẽ đến.

Lúc này chợt nghe thấy một âm thanh lạnh như băng vang lên cách đó không xa: “Trương Tiến Bảo, chúng ta rốt cuộc gặp nhau rồi...”

Tôi nghe rồi cười khan vài tiếng nói: “Ông là ai? Nói thì có vẻ chúng ta rất thân thuộc vậy.”

Hắn nghe tôi nói vậy, liền ngoan độc nói: “Mày lần trước làm hỏng việc lớn của tao, làm hại tạo chỉ có thể trốn ra nước ngoài, nếu như không phải mày, tao không đến mức giống như chó nhà có tang, chạy trốn khắp nơi như vậy.” Tôi nghe hắn nói vậy liền tức giận nói: “Chúng ta có thể nói lý lẽ không đây, ông giết người, buôn lậu thuốc phiện lại còn lý sự. Cảnh sát bắt ông là lẽ đương nhiên, tôi giúp cảnh sát bắt ông là việc nghĩa phải làm” Đà Gia nghe xong liền cười điên cuồng nói: “Tốt lắm, tạo xem hôm nay mày nói lời đại nghĩa rất hiên ngang, một lúc nữa chết chớ có cầu xin tao tha cho mày.”

Kỳ thực tôi bây giờ không có tâm trạng ở đây cãi nhau với hắn, nhưng không thể thua khí thế hắn được, không thì hắn sẽ càng thêm ngông nghênh, không cố kị với chúng tôi. Không ngờ ngay lúc này, đột nhiên tôi cảm giác được từ bốn phương tám hướng có rất nhiều cô hành thi đang hướng tới đây, trong chớp mắt, chúng tôi dường như đã bị bao vây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.