Chú Lê hàn huyên với chị Bạch vài câu, sau đó hỏi thẳng chị nhận vụ lớn gì cho chúng tôi thế: Chị
Bạch mỉm cười, sau đó lấy từ đằng sau ra một tờ báo đưa cho chú Lê. Tôi rướn cổ qua nhìn thấy đó là một tờ báo từ nửa năm trước, viết về một một đoàn du lịch nước ngoài gặp tai nạn xe. Tôi vẫn còn hơi ấn tượng đối với chuyện này, nếu như tôi nhớ không nhầm, đó là một2đoàn khách lớn tuổi đến Philippines du lịch thì gặp phải tai nạn xe, thương vong nghiêm trọng.
Tiếp theo chị Bạch bèn chỉ vào tờ báo này và nói: “Chuyện này lúc ấy mọi người đã từng nghe nói đến chưa?” Chú Lê gật đầu đáp: “Hơi có ấn tượng, hình như là vì tài xế xe tải lái xe khi đang buồn ngủ nên gây ra thảm kịch.”
“Đúng vậy, bao gồm tài xế địa phương và hướng dẫn viên du lịch, cả xe tổng cộng5hai mươi chín người gặp nạn, một người mất tích... Cha mẹ của bạn cháu cũng ở trên xe.” Chị Bạch nói.
Chú Lễ hỏi chị Bạch: “Cháu nói vụ làm ăn chính là chuyện này à?”
“Đúng vậy, chính là chuyện này.” Chị Bạch gật đầu.
Tôi ở bên cạnh xen vào: “Đừng nói với em là đến bây giờ cha mẹ người bạn kia của chị vẫn chưa tìm được nha?”
Chị Bạch thở dài: “Không phải cha mẹ, là cha thôi...” Sau đó chị Bạch kể lại6một lượt chuyện mà người bạn kia của chị đã trải qua trong hơn nửa năm trời cho chúng tôi nghe...
Bạn của chị Bạch tên Chu Nhược Mai, chồng của chị ta là bạn làm ăn lâu năm với chị Bạch, điều kiện trong nhà dĩ nhiên là tốt không lời nào tả hết. Nhưng hai vợ chồng đều là người làm ăn, bình thường rất bận rộn, cho nên cũng không có mấy thời gian ở bên cha mẹ.
Xuất phát từ sự áy náy, Chu5Nhược Mai thường xuyên đặt tour du lịch cho cha mẹ ra ngoài chơi, hơn nữa hai cụ cũng thích đi đây đi đó khắp nơi, cho nên mỗi năm chị ta đều sẽ đặt hai tour cho cha mẹ, nửa năm ra ngoài chơi một lần.
Thêm nữa là, những năm này sức khoẻ của hai vợ chồng già vẫn luôn rất tốt, cho nên tình trạng một năm đi ra ngoài chơi hai lần như vậy đã kéo dài mấy năm rồi. Nhưng vào năm3trước, một chuyện ngoài ý muốn đã kết thúc sớm hạnh phúc lúc tuổi già của ông cụ... Bởi vì không thiếu tiền nên Chu Nhược Mai đặt cho cha mẹ tour du lịch chỉ vui chơi thuần tuý, lần đó cũng không ngoại lệ, đặt một chuyến du lịch Philippines sáu ngày cho họ. Hai ngày đầu, hai vợ chồng già còn thỉnh thoảng gửi ảnh chụp về, có vẻ như cả hai đều chơi rất vui vẻ. Nhưng đến ngày thứ ba, cả ngày Chu Nhược Mai cũng không nhận được ảnh chụp cha mẹ gửi qua, bởi vì hôm đó chị ta có một cuộc họp quan trọng nên không liên hệ ngay với cha mẹ.
Đến tận buổi tối về đến nhà rồi, chị ta muốn gọi điện thoại cho cha mẹ già để hỏi thử hành trình ngày mai là gì, lại phát hiện di động cha mẹ không sao gọi được, cứ ở trạng thái thuê bao không thể kết nối. Bởi vì không phải lần đầu tiên cha mẹ đi ra ngoài chơi, nên Chu Nhược Mai cũng không lo lắng họ có thể đi lạc hay không, có phải làm mất di động, ví tiền gì đó hay không... Bởi vì bọn họ đã sớm biết khi gặp phải những tình huống này nên xử sự như thế nào, cho nên lúc ấy chị ta cũng không lo lắng quá.
Ai ngờ trước khi đi ngủ, chị ta xem Weibo thì đột nhiên bị một tin nóng hấp dẫn tầm mắt, đó là tin một đoàn du khách Trung Quốc gặp tai nạn xe khi ngồi xe buýt ở Philippines. Chu Nhược Mai nhìn thấy thế thì hoảng hốt, nhưng ngay sau đó chị ta nghĩ đến, những ngày này du khách Trung Quốc đến Philippines du lịch rất nhiều, sẽ không xui xẻo dính phải chính đoàn du lịch của cha mẹ mình đâu nhỉ?
Nhưng dù nói vậy, Chu Nhược Mai vẫn thấp thỏm cả đêm không ngủ ngon, suy cho cùng dù sao cũng trùng hợp lúc này lại mất liên lạc với cha mẹ. Ngay khi chị ta còn đang ôm tâm lý may mắn, nhân viên của Đại sứ quán Trung Quốc tại Philippines lại gọi điện thoại tới, hỏi tên của cha mẹ và số chứng minh thư của chị ta một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Sau khi đối phương kiểm tra đối chiếu số chứng minh thư xong thì thương tiếc báo vào sáng hôm qua, chiếc xe buýt du lịch mà cha mẹ chị ta ngồi đã xảy ra tai nạn tại một nơi nào đó ở Philippines, cũng bảo chị ta chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có nhân viên liên lạc để sắp xếp cho người nhà đến Philippines.
Lúc này Chu Nhược Mai giống như rơi vào hầm bằng, chị ta không thể nào ngờ được cha mẹ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, sớm biết sẽ thế này, còn không bằng để họ ở lại bên cạnh mình đừng đi đâu cả!
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, chuyện đã xảy ra rồi, giờ chị ta phải kiên cường lên, bởi vì còn có vài việc đang chờ chị ta qua bên kia xử lý nữa! Vì thế Chu Nhược Mai vực dậy tinh thần đến Philippines, xử lý những chuyện tiếp theo. Tuy nhiên điều khiển chị ta không thể nào nghĩ đến chính là, sau khi tới Philippines, nhân viên phía Trung Quốc lại báo cho chị ta rằng, trong những người gặp nạn chỉ có di hài của mẹ chị ta, còn xác của cha chị ta vẫn chưa được tìm thấy.
Chu Nhược Mai đã bị sốc vào lúc đó, nghĩ thầm sao có thể như thế? Từ băng giám sát trên xe buýt, có thể nhìn thấy, cha mẹ chị ta đã thật sự cùng nhau lên xe, hơn nữa chắc chắn vẫn ngồi cùng nhau!
Ngày đầu tiên vừa sang Philippines, Chu Nhược Mai đã thấy di hài của mẹ, không có vết thương ngoài, thoạt nhìn giống như ngủ say. Theo các nhân viên cứu hộ địa phương nói, xác của mẹ chị ta được tìm thấy ở dưới lòng đường cách xe buýt hơn mười mét, có thể là sau khi xảy ra va chạm thì bị văng ra khỏi khoang xe. Nhưng còn về xác của cha chị ta thì lại tìm thể nào cũng không thấy, đây cũng chính là người duy nhất mất tích mà báo chí đưa tin.
Cha mẹ lúc đi thì cùng nhau, cho dù thế nào Chu Nhược Mai cũng sẽ không để cho mẹ cô đơn một mình về nước. Vì thế chị ta bèn huy động tất cả mọi lực lượng có thể huy động được, đồng thời cũng tốn không ít tiền để tìm kiếm xác của cha, nhưng tiếc thay là, cho tới bây giờ vẫn không có một manh mối nào.
Sau đó bởi vì việc kinh doanh trong nước cần Chu Nhược Mai quay về để xử lý công chuyện, hơn nữa chị ta cũng không thể ở Philippines mãi, cuối cùng đành phải mang theo tro cốt của mẹ về nước trước.
Nhưng chuyện không tìm thấy xác của cha vẫn còn là một cái gai cắm trong lòng chị ta, một ngày còn chưa tìm thấy thì vẫn sẽ đau lòng thêm một ngày. Hơn nữa điều khiến chị ta khó chịu nhất chính là, mấy ngày trước vốn là kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ mình. Mỗi năm vào lúc này, chị ta đều dành thời gian ở bên hai vợ chồng già.
Bây giờ hai cụ đều không còn nữa, cả di hài của cha cũng không tìm thấy, làm con gái, chị ta rất áy náy, cảm thấy mình phải tìm được xác của cha già bằng bất cứ giá nào.
Đúng lúc mấy ngày trước chị Bạch về nước, hai người gặp nhau tại bữa tiệc họp mặt bạn bè, chị Bạch thấy bạn mình buồn rầu mới hỏi chị ta bị làm sao? Vì thế Chu Nhược Mai bèn kể lại chuyện mình gặp phải với chị Bạch, chị ấy nghe xong, cảm thấy chắc hẳn chúng tôi có thể làm được, cho nên an ủi Chu Nhược Mai trước đừng lo, để chị ấy nghĩ cách đã.
Sau khi nghe chị Bạch nói xong, cả ba chúng tôi đều im lặng một lúc, nếu chuyện này xảy ra ở trong nước, tất nhiên ba chúng tôi sẽ không nói hai lời mà nhận luôn. Nhưng kể từ lần trước tôi bị người ta bắt trói ra nước ngoài, chúng tôi cũng hơi băn khoăn về việc xuất ngoại tìm xác.