Chịu trận ngồi máy bay đỏ cả mắt, rốt cuộc chúng tôi cũng an toàn đáp xuống sân bay quốc tế Davao, người chịu trách nhiệm đón chuyến bay là hướng dẫn viên địa phương người Philippines - Triệu
Dương, anh ta là một người Hoa ở Philippines. Bởi vì công ty anh ta và Chu Nhược Mai có vài giao dịch làm ăn, nên lần này mới được mời2đến làm phiên dịch và hướng dẫn viên cho chúng tôi ở Philippines.
Triệu Dương là một người rất cởi mở, anh ta khiến chúng tôi dù tha hương nơi xứ người cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình đến từ đồng bào. Nghe Triệu Dương nói, thật ra mấy đợt người trước mà Chu Nhược Mai phái tới cũng đều do anh ta phụ trách tiếp đãi,5có điều ba chúng tôi được xem như những người bình thường nhất trong đó.
Tôi cười ha hả: “Người ta đều là nhân vật cỡ đại sự, hành vi cử chỉ khó tránh khỏi có khắt khe riêng, cái này cũng không thể chê trách mà. Đúng rồi, sau khi họ tới đều tìm kiếm như thế nào?”
Triệu Dương bày ra vẻ mặt quái lạ nói: “Tìm thế nào6cũng có, có làm phép chiêu hồn, cũng có kẻ làm như
mình giống Sherlock Holmes, nhưng lăn lộn tới lăn lộn lui cuối cùng đều là không bệnh mà chết, cái gì cũng không tìm thấy.” Tôi không khỏi tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cảnh sát địa phương không tiếp tục tìm kiếm nữa ư?”
Triệu Dương lắc đầu đáp: “Trong vòng ba tháng sau vụ việc, cảnh sát địa5phương vẫn còn tìm kiếm, nhưng sau đó lại ngừng tìm, suy cho cùng bất kỳ một chính phủ nào cũng sẽ không đi tìm mãi cho anh được.”
Tôi gật đầu và nói: “Vậy các vấn đề đền bù có liên quan đã hoàn thành rồi chứ?”
“Những nạn nhân khác đều đã chấp nhận giải quyết bồi thường, nhưng chị Chu lại cứng rắn yêu cầu chính quyền địa3phương tìm bằng được xác của cha mình, cho nên hai bên vẫn giằng co không dứt...”
Tôi nghe thể thì nghĩ bụng, đây đúng là bà chủ không thiếu tiền! Có điều ngẫm lại cũng phải, cho dù là ai gặp phải chuyện này cũng đều nghĩ thế, cớ gì người thân của người khác đều có thể tìm được, còn mình thì không chứ? Nếu ông nói là chuyện này xảy ra trên biển hoặc là trên trời, vậy ít ra còn có thể hiểu được, tìm không thấy thì tìm không thấy đi! Nhưng đây là tai nạn xe xảy ra ở trên đường cái bằng phẳng đấy, cứ thế mà mất xác à? Phỏng chừng bất kể là ai cũng không nghĩ thông được.
Sau đó Triệu Dương lái xe đưa chúng tôi tới khách sạn làm thủ tục vào ở, ngồi máy bay thời gian dài như vậy, nên ngày đầu tiên tới đây, chúng tôi cũng chỉ có thể ở khách sạn nghỉ ngơi trước để hồi phục tinh thần, ngày mai đến đoạn đường xảy ra chuyện xem xét tình hình sau...
Cũng không biết có phải ông trời cố ý gây khó khăn cho chúng tôi hay không, bắt đầu từ lúc xuống máy bay, trời vẫn mưa lâm râm không dứt, tuy rằng hiện giờ Philippines cũng không phải mua nhiều mưa, nhưng trời mưa liên miên vẫn làm chúng tôi cảm thấy nhớp dính cả người.
Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của cả ba chúng tôi khôi phục khá tốt, may mắn là Philippines và Trung Quốc không khác biệt lắm về thời gian, cho nên cũng không tồn tại vấn đề sai lệch múi giờ. Ăn xong bữa sáng, chúng tôi lái xe đến đoạn đường lúc trước xảy ra tai nạn. Nghe Tiểu Tổng nói, khi xảy ra sự cố, nguyên nhân là do chiếc xe tải chở quá tải nghiêm trọng, cộng thêm tài xế lái xe trong tình trạng mệt mỏi nên mới gây ra tai nạn. Mặc dù sau khi xảy ra chuyện đã lập tức xử lý khẩn cấp, nhưng vì xe tải tông vào làm xe buýt du lịch lật nghiêng, lọt vào một con mương sâu bên lề đường, cho nên trên cơ bản là không còn ai sống sót. Tất nhiên cha của Chu Nhược Mai cũng không có cơ may còn sống, chỉ là xác của ông cụ lại chậm chạp chưa tìm được, cho nên mới không thể đặt dấu chấm hết cho chuyện này. Mặc dù các bên đều đã cố gắng rất nhiều, nhưng không tìm thấy chính là không tìm thấy...
Trong khi nói chuyện, xe chúng tôi đã đi tới đoạn đường xảy ra chuyện. Tôi bảo Triệu Dương dừng xe ở ven đường, mấy chúng tôi xuống xe xem xét trước rồi hẵng nói. Nói thật, đây là một đoạn đường có địa thể rất bằng phẳng, nếu không phải đã biết trước ở đây từng xảy ra tai nạn xe, đúng thật là tôi nhìn không ra.
Con mương bảo là sâu kia cũng không hoàn toàn ở ven đường, mà cách đường chính khoảng bảy tám mét, một số thân cây ở giữa còn có dấu vết bẻ gãy rõ ràng. Khi tôi đến bên cạnh con mương thì thấy nó bị chất thải xây dựng lấp đầy hai phần ba.
“Sao con mương này lại để cho người ta lấp kín thế?” Tôi nghi ngờ hỏi.
Triệu Dương đi tới nhìn, cũng tỏ vẻ khó hiểu nói: “Lúc trước không có đâu, tháng trước lúc tôi đưa đại sư Tư Đồ kia tới, chỗ này còn có rất nhiều mảnh vụn của xe buýt kia!”
Lúc này chú Lê cũng đi tới, chú ấy nhìn xuống rồi nói: “Chắc là chính quyền địa phương cảm thấy chỗ này là một tai họa ngầm, không bằng lấp lại cho xong chuyện.” Tôi nhìn con mương đã bị lấp, chợt thấy hơi đau đầu, bây giờ Chu Nhược Mai vẫn chưa đưa đồ đạc của cha tới, vốn đang nghĩ có thể cảm nhận được gì đó ở hiện trường vụ án hay không! Nhưng giờ xem ra, nơi này gần giống như chưa từng xảy ra cái gì cả.
Bất đắc dĩ, tôi đành bảo Đinh Nhất giúp mình đi xuống dưới mương, dù sao bề mặt ở đây cũng không dốc lắm, cẩn thận một chút chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Vì thế Đinh Nhất quay lại xe, lấy một sợi dây thừng to ra, một đầu buộc vào thân cây bên cạnh mương, một đầu khác buộc vào eo tôi, sau đó thả tôi xuống từng chút một.
Sau khi xuống mương, tôi nhìn quanh, thấy không có gì khác ngoài một ít đá vụn và chất thải xây dựng thì hơi thất vọng, tôi tiếp tục đi lên trước vài bước, định đi đến chính giữa mương để cảm nhận thử xem.
Khi đi đến chính giữa con mương, tôi từ từ nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, muốn xem thử lúc xe buýt lật, Chu Đại Lâm có bị quăng đến nơi nào đặc biệt không? Kết quả là tôi cảm nhận cả buổi cũng không thấy gì hết, thực tình không biết Chu Đại Lâm này có thể chạy đến đâu được chứ?
Ngay lúc tôi đang ngơ ngẩn thì thấy hình như dưới chân nổi một lớp sương mù dày đặc, vì thế tôi vội vàng gào lên với Đinh Nhất ở bên trên: “Có sương mù rồi, kéo tôi lên đi!” Tôi đợi một lúc, kết quả là không ai phản ứng lại. Điều này khiến tôi hơi ngớ ra, vì thế lại gào lên một tiếng nữa, nhưng bên trên vẫn không có động tĩnh gì...
Ban đầu tôi còn tưởng rằng có thể vì họ đi đến chỗ cách con mương hơi xa nên không nghe được tiếng la của tôi, vì thế tôi bèn nghĩ tự mình kéo dây thừng đi lên cho rồi!
Kết quả là, khi tôi quay trở lại nơi tôi vừa hạ xuống, lập tức choáng váng mặt mày... Dây thừng đâu? Sợi dây thừng vừa rồi còn treo lủng lẳng ở đó mới một chốc đã biến mất không thấy rồi ư? Khi ấy tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng tôi còn chưa đi lên thì Đinh Nhất sẽ không rút dây thừng lại! Nhưng nếu không phải anh ta rút dây thì chẳng lẽ dây thừng còn có thể mọc chân tự chạy mất?
Cũng may là bây giờ con mương này cũng không sâu lắm, cho dù không có sợi dây thừng vừa rồi để mượn lực thì tay không cũng có thể trèo lên được. Vì thế tôi tìm kiếm quanh hai sườn của con mương, quả nhiên tìm thấy ở mặt sườn đối diện có một chỗ khá dễ đi.
Nếu là tôi trước kia, độ dốc trước mặt có vẻ sẽ hơi khó khăn... Nhưng sau khi đã trải qua nhiều tình huống nơi hoang dã như vậy, sườn dốc nho nhỏ này đối với tôi mà nói chỉ là mưa bụi thôi.