Người Tìm Xác

Chương 984



Lúc này thấy Lý Y Đồng nhìn cái túi nhỏ trong tay vô cùng dịu dàng, sau đó sâu kín nói với tôi: “Ông ấy

đây... với tội nghiệt của ông ấy, hồn xuống âm phủ tất không có kết quả tốt, tôi quả thực không

đành lòng thấy ông ấy một mình chịu khổ, cho nên đã thu nguyên thần của ông ấy lại, đến lúc thân thể hiện tại2của tôi biến mất, tôi có thể cùng ông ấy đi hết con đường âm dương. Đến lúc đó, bất luận có tội tình gì, chúng tôi cùng nhau gánh vác.”

Tôi cảm động, tình sâu như vậy quả thực là khó có được, nếu không phải số phận trêu ngươi, có lẽ bọn họ đã là một đôi vợ chồng bình thường nhưng hạnh phúc, không phải trải qua5những năm tháng khổ sở, nhưng mọi chuyện đều không thể thay đổi...

Nhưng nếu đời người có được đoạn nhân duyên thâm tình như vậy, chắc là sẽ rất đẹp đẽ. Dẫu sao bây giờ tình yêu cũng quá rẻ rúng, không chịu nối khảo nghiệm của thực tế, cho nên tình yêu đẹp đẽ như vậy, phần lớn chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mọi người... Ngay6sau đó, những thi thể đầy mặt đất đã biến mất cùng Lý Y Đồng giữa rừng rậm. Dĩ nhiên, dưới sự yêu cầu của chúng tôi, bà ta để lại thi thể Chu Đại Lâm. Bởi chúng tôi còn phải dùng thi thể ông ấy để giải quyết Chu Nhược Mai, cũng để chị ta biết rằng ông trời có mấy con mắt!

Nhưng Lý Y Đồng cũng dặn5chúng tôi, thi thể Chu Đại Lâm đã bị đặc chế nên phải hỏa thiếu trong vòng ba ngày, nếu không, đến lúc có kẻ khống thi sử dụng thì có thể sẽ điều khiển được xác ông ấy thành hành thị.

Còn về hai sư huynh đệ Triệu Dương, lần này do có sự xuất hiện của Lý Y Đồng nên bọn họ ngừng việc báo thù, nhưng có3thể nếu có cơ hội khác, họ lại quyết một trận sống chết...

Trên đường trở về, Tiểu Tống đã sợ suốt hành trình đến nỗi không nói được câu nào, một mực run lập cập nhìn về phía sau, bởi chúng tôi đem thi thể Chu Đại Lâm đặt ở phía cuối xe...

Lúc này, tôi đột nhiên nhớ ra, lúc trước không châm chú Lê, nhưng chú ấy vẫn tỉnh lại, vì vậy mới tức giận hỏi: “Có phải chú tỉnh lại từ lâu rồi không?”

Mặt chú Lê đầy vô tội nói: “Chú cũng vừa tỉnh dậy ngay lúc đấy thôi có được không?” Sau đó chú Lê nói với tôi, sau khi tôi rời ảo cảnh, chú và Đinh Nhất vẫn luôn suy nghĩ biện pháp tự cứu mình, nhưng sau đó bọn họ thấy Tiểu Tống và Triệu Dương cũng lần lượt rời ảo cảnh, lúc này bọn chú ấy mới biết hóa ra cả hai người này đều có vấn đề.

Phải nói chú Lê vô cùng khôn khéo, ban đầu dù thấy Tiểu Tống có vấn đề, nhưng lại cũng không yên tâm hoàn toàn với Triệu Dương, cho nên trước khi đi cho anh ta bùa khóa dương, nhưng lại động chân động tay ở trên đó.

Ngoài mặt là một lá bùa khóa dương, nhưng thực tế là lá bùa dẫn hồn mệnh, bùa này chỉ có tác dụng khi hồn Triệu Dương ra khỏi ảo cảnh. Chú Lệ với Đinh Nhật lần theo dấu vết linh khí bùa này lưu lại để tìm đến bờ ảo cảnh, nên mới thành công trở lại cơ thể mình.

Lúc này Đinh Nhất sầm sì nói: “Sao cậu không châm sư phụ tôi trước?”

Tôi thấy khóe miệng anh ta bị tối châm đến trầy da thì cười thầm, nhưng lại tỏ vẻ vô tội nói: “Đó là bởi tôi thấy sức chiến đấu của anh cao, nên cứu anh trước tốt hơn.”

Khi Chu Nhược Mai thấy chúng tôi đã giúp đem thi thể cha chị ta về, vành mắt lập tức đỏ lên, liên tục bày tỏ sự cảm ơn với chúng tôi. Chú Lê lạnh mặt nói: “Cảm ơn thì không cần, di thế cha cô đã tìm được, cô nên chuyển thù lao theo như cam kết cho chúng tôi! Chúng tôi cùng người làm ăn luôn là trước tiểu nhân, sau quân tử...”

Chu Nhược Mai đã từng làm ăn buôn bán chìm nổi nhiều phen, dĩ nhiên lập tức nghe ra giọng chú Lê không tốt. Chị ta cũng không ngu ngốc, nếu chúng tôi có thể đem thi thể Chu Đại Lâm trở về, tức là đã biết chị ta cùng đối phương có giao dịch, vì vậy chị ta vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, nên như thế, Tiểu Tống? Tiểu Tống.”

Tiểu Tống bên cạnh đã hoảng hốt suốt dọc đường, vào lúc này nghe bà chủ gọi mình thì mới lấy lại tinh thần: “Tổng giám đốc Chu, tôi đây!”

Chu Nhược Mai nhìn thấy Tiểu Tống thì an tâm hơn đôi chút, sau đó nói với chúng tôi: “Cậu chuyển ngay cho Lê đại sư ba triệu nhé”.

Tiểu Tống nghe vậy cầm lấy điện thoại đi ra ngoài... Sau đó mấy giây, điện thoại của chú Lê báo đã nhận được tiền. Nhưng mặt chú ấy vẫn không bởi vì nhận được tiền mà chuyển sắc, ngược lại càng âm trầm nói với Chu Nhược Mai: “Di thể cha cô bị kẻ xấu lợi dụng làm thành hành thi là việc đại hung, trong ba ngày thi thể sẽ biến hóa, đến lúc đó chắc chắn sẽ là họa cho phúc trạch của con cháu, cô nên sớm xử lý di thể đi.”

Tôi đứng bên cạnh thầm nghĩ, chú ấy đúng là biết thêm thắt! Lại còn đe dọa cho phúc trạch của con cháu! Điều này không phải dọa chết Chu Nhược Mai sao! Quả nhiên mặt Chu Nhược Mai xanh mét, rồi lại trắng bệch, trông rõ là vui mắt...

Ai ngờ ngay lúc Chu Nhược Mai muốn mở miệng nhờ chú Lê giúp, chú Lê đã nói trước: “Chuyện của cha cô đã nói xong rồi, bây giờ chúng ta tính đến chuyện bồi thường cho công việc đi...” Chu Nhược Mai nghe xong thì vẻ mặt vẫn như thường, sau đó giả bộ trấn định nói: “Đại sư nói vậy là có ý gì, tôi không hiểu lắm?”

Chú Lê hừ lạnh nói: “Tổng giám đốc Chu, nếu lúc đầu cô nói rõ ràng mọi chuyện cho chúng tôi biết, chúng tôi tự khắc sẽ tìm ra đối sách thích hợp, cũng sẽ đem di thể cha cô an toàn trở lại. Nhưng cô lại không màng đến an nguy của chúng tôi, dùng tính mạng của chúng tôi để trao đổi lấy di thể cha cô, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ tới việc chúng tôi sẽ sống sót trở về ư?” Mặt Chu Nhược Mai xanh mét, chị ta cắn chặt môi, có vẻ uất ức nói: “Tôi cũng biết lần này mình có lỗi với đại sư, nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ, thực sự không có cách nào khác nữa, lúc họ tìm đến tôi có nói nếu tôi không nghe lời thì đừng nói đến di thể của cha tôi, ngay cả người nhà tôi cũng khó giữ! Tôi thực sự không còn cách nào cả! Nhưng tôi vẫn rất tin tưởng khả năng của các vị, tôi tin chắc rằng các vị có thể chuyển nguy thành an, hơn nữa còn giúp tôi tìm di thể cha về.”

Tôi nghe chị ta nói đúng là hay! Chỉ bằng mấy câu nói mà có thể bẻ ngoặt mọi chuyện sao? Thật sự coi chúng tôi là kẻ ngu à! Tôi tưởng chú Lê còn nói gì, nhưng chú ấy chỉ lạnh lùng nói với chị ta: “Nếu cô đã nói vậy thì chuyện cũng không còn gì để nói nữa, cô hãy tự cầu phúc đi.” Sau khi nói xong, chú ấy dẫn chúng tôi xoay người chuẩn bị về phòng thu dọn hành lý.

Chu Nhược Mai thấy chúng tôi muốn đi thì vội gọi chú Lê lại: “Đại sư xin cứu người nhà tôi! Tôi không muốn vì chuyện này mà gây họa cho con cháu!” Chú Lê nghe vậy cũng không quay đầu lại nói: “Cô mời cao nhân khác đi, thứ cho Lê tôi không thể ra sức...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.