Sắc mặt nhân sĩ không đổi, khí thế quả thật rất cường đại, nhân vật nhỏ chưa trãi chuyện đời như Cố Thấm Đóa, thì làm sao có thể là đối thủ của người ta.
“Em phải ăn nhiều một chút, dạo này em gầy quá.” Nguyên Thánh Thành nhìn chăm chú vào gương mặt gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô, trong ánh mắt sâu xa tồn tại một loại cảm xúc mà người ngoài không thể nhận ra.
Khi Cố Thấm Đóa ăn xong miếng thịt tôm cuối cùng, cô lặng lẽ lấy tay vuốt bụng nhỏ nghĩ, bữa cơm này cô không chỉ ăn một chút, mà là ăn no mười phần rồi, hoàn hảo là tướng ăn của cô nhìn rất ổn, không có ăn mãnh liệt hù người ta chạy.
Cho đến lúc được anh dắt ra khỏi nhà hàng, Cố Thấm Đóa mới ý thức tới, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, anh không cho cô bất kỳ đáp án nào.
Quên đi, ngay cả một câu trả lời có lệ cho cô cũng không có, cô cũng lười hỏi tới, dù sao mặc kệ đáp án là gì, đối với cô cũng không còn quan trọng nữa.
Mở cửa xe thể thao, Nguyên Thánh Thành lịch sự vô cùng, đợi cô ngồi vào, anh mới vòng qua bên kia lên xe.
Nhanh chóng lên xe, lại không vội vả khỏi động xe, mà là anh cúi người muốn tự mình thắt dây an toàn cho cô.
“Tự tôi………..” Khuôn mặt anh tuấn của anh bỗng nhiên phóng đại, Cố Thắm Đóa sợ hết hồn, cự tuyệt theo bản năng.
Trên mặt anh mặc dù không có biểu cảm gì, đôi mắt thâm thúy nheo lại nhìn cô chăm chú, ngụ ý nói: “Tôi làm.”
Cố Thấm Đóa thoáng chốc ngừng thở, cả người rúc vào ghế ngồi, mặt nhỏ nhắn bị khăn quàng cổ che hết phân nữa, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn vo luống cuốn.
Khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức có thể nghe được nhịp tim của nhau, có thể cảm nhận nhiệt độ trên người đối phương, có thể ngửi mùi hương trên tóc của cô cùng hơi thở mát lạnh trên da của anh, anh nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp kia, sâu và đen trong mắt như phát ra ngọn lửa.
“Ừ, tốt lắm.”
Anh vòng chặt cô vững vàng, chắc là cô không trốn thoát được nữa?
“Cám ơn………..” Cố Thấm Đóa không dám thở mạnh, rất muốn dùng sức thở ra không khí tích lại trong lòng ngực, vấn đề là tại sao anh còn chưa lái xe? Thậm chí còn duy trì tư thế vừa rồi? Rất………..Mập mờ!
Nguyên Thánh Thành nhìn cô, “Chúng ta đi đến chỗ này.”
“Dạ” Cố Thấm Đóa ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Anh khẽ nhếch môi, “Sao em không hỏi đi chỗ nào?”
“Vậy………..Muốn đi đâu?” Cô rất nghe lời, lộp bộp hỏi.
“Về nhà em.” Anh nói xong, thành công nhìn thấy cô như bị nghẹn nước miệng ở họng.
“Bất quá hiện tại không vội, chúng ta phải làm chút chuyện quan trọng.” Anh mỉm cười, đưa bàn tay ra, thay cô cởi một vòng khan quàng cổ trên chiếc cổ mảnh khảnh.
Khăn quàng cổ lưu loát được cởi ra ném tới chỗ ngồi phía sau, Nguyên Thánh Thành đưa tay nâng cằm xinh xắn của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm bóng loáng mềm mại.
Thân thể Cố Thấm Đóa khẽ run lên, bàn tay tựa hồ như có lửa chạm vào cô, trong chóc lát anh đã tiến đến bên tai cô, hơi thở nóng rực phun lên da thịt non mềm ở cổ, không chút dịu dàng phun ra hai chữ “Hôn môi”.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm vào trong ngực, bàn tay gian xảo, nâng lên chiếc cổ mảnh khảnh, cưỡng ép cô ngửa mặt lên.
“A” Cố Thấm Đóa kinh hoảng kêu lên thành tiếng, nhưng một giây tiếp theo đội môi đã bị anh ngang nhiên che lại.
Bất luận như thế nào cô cũng không thể ngờ tới, bề ngoài nhìn như tao nhã lịch sự, đối với cô dường như không có hứng thú, lại có thể cưỡng hôn cô.
Không sau, sau khi thỏa thuận xong, thì hôm nay là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, có lẽ là bởi vì anh quá bận rộn, bọn họ không có cơ hội hẹn hò, ăn cơm, trò chuyện, xem phim…….Quan hệ giữa bọn họ, giới hạn liên lạc bằng điện thoại nói chuyện trong ba ngày.
Nguyên Thánh Thành được giáo dục rất tốt, nói chuyện với cô, chỉ dừng lại ở mức bình thường, vô cùng phông độ lịch sự, thậm chí ngay cả tay cô cũng không nắm.
Nhưng là bây giờ………Cố Thấm Đóa hoang mang đến cực điểm, thật sự không nghĩ ra mình dụ dỗ anh lúc nào, để cho anh đại phát thú tính lúc này.
Ai………..Hay là nói quả nhiên đàn ông chỉ dùng nữa thân dưới mà suy nghĩ?
Cái miêng nhỏ nhắn bị buộc mở ra chặn lại một cách chặt chẽ, đôi mắt to của cô mở thật lớn, cùng anh mũi đối mũi, mắt đối mắt, dường như không có chút khoảng cách, thẳng tắm nhìn anh chằm chằm.
Nguyên Thánh Thành không có dừng lại vì bị cô nhìn chằm chằm, tròng mắt xinh đẹp của cô hiện rõ sự khinh ngạc, cũng không quan tâm ý nguyện của cô mà chiếm đoạt hương vị ngọt ngào từ hơi thở mùi đàn hương trong miệng, chiếc lưỡi kịch liệt chen vào bên trong đôi môi dự định đóng chặt, cạy ra hàm răng trắng tuyết, nhanh chóng đi vào bên trong xâm chiếm dịu dàng dây dưa, đầu lưỡi mềm mại, trơn bóng, dùng sức bú mút.
Cô là của anh, sẽ không cho người khác chút cơ hội cướp cô đi………
Nghĩ tới đây, anh càng hôn sâu hơn, môi lưỡi quấn quít, mạnh mẽ mút cánh môi mềm mại của cô, yêu thương liếm láp khoang miệng mềm nhẵn ẩm ướt, quét nhẹ qua hàm rang bạch ngọc tinh tế, nhẫn nại mà dùng kỹ xảo thành thạo cuốn lấy cái lưỡi thơm mát.
Vẻ mặt Cố Thấm Đóa ửng hồng, sắp không thở nổi, cô bị anh vây trong ngực rộng rãi, không thoát ra được, hơn nữa căn bản còn chưa kịp làm ra bất kỳ cử động nào, đã bị anh hôn đến choáng váng, lưỡi của anh càng bá đạo không ngừng ở trong miệng cô lật khuấy, bú mút, quấn quít, không cho cô chút cơ hội phản kháng.
Hơi thở trở nên nóng bỏng nặng nề, anh tham lam hút nước miếng trong suốt, say sưa mút cái lưỡi mềm mại ngọt ngào, cho đến khi kết thúc nụ hôn dài nồng nhiệt, anh còn liếm láp hai cánh môi bị hôn xưng đỏ của cô đúng là anh trong tủy mới biết xương ngon.
“Đóa Đóa?” Nguyên Thánh Thành chống đỡ trên cánh môi của cô, lẩm bẩm tên cô.
“Dạ?” Hai gò má của cô gái nhỏ trong ngực bị che kín sắc hồng, mở ra ánh mắt mơ màng, mím đôi môi tê dại vì đau, theo bản năng đáp lại.
“Chúng ta về nhà.” Anh nhìn chăm chú vào người đang chậm rãi tỉnh lại từ trong sóng tình, vẫn cúi đầu, cô vẫn không dám nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra làm cho tâm tình anh thật tốt, anh lại cúi đầu hôn đỉnh đầu của cô, lúc này mới hài lòng buông cô gái còn đang ngượng ngùng, khởi động xe.
Nguyên Thánh Thành mua một căn nhà trang hoàn hoàn toàn bằng những thứ cao cấp, hai tầng lầu cùng một sân thượng, diện tích hơn hai trăm mét vuông, nội thất được thiết kế an bài một cách xuất sắc tỉ mỉ.
Dưới nền nhà toàn bộ là sàn gỗ, phòng tiếp khách ở hướng Nam, phòng khách, phòng ngủ, thư phòng, phòng tắm, phòng để quần áo đầy đủ mọi thứ, vườn hoa nhập khẩu, thậm chí còn có một cái cổng vòm được chạm trổ hoa văn rất xinh đẹp.
Thừa dịp Nguyên Thánh Thành nghe điện thoại, Cố Thấm Đóa lặng lẽ đẩy cửa ban công bị đóng kín bởi cửa gỗ nặng nề, lệp tức hai mắt sáng ngời.
Đứng ờ chỗ này có thể quan sát toàn thành phố về đêm, chỉ thấy bốn phía đèn chiếu rực rỡ, những công trình kiến trúc đồ sộ hung vĩ, xe cộ qua lại không dứt, giống như một dãi ngân hà trừ trên trời rơi xuống.
Dọc theo bên ngoài hành lang trên lầu, bị bao quanh bởi hơn ba mươi tấm bình phong, hai chân dừng lại ở hàng ghế mây màu rám nắng bên cạnh, trong lúc nhất thời, Cố Thấm Đóa còn cho rằng mình lạc vào chốn đào nguyên.
Ở mùa này, nương theo ánh đèn từ ngoài chiếu vào, theo tầm nhìn, khắp nơi đều là hoa màu khoe sắc, xuân ý dồi dào.
Quấn qanh bức tường là một màu xanh biếc, cây tử đằng hòa cùng lan điếu ưu nhã rũ xuống ở cửa gổ hình tròn dưới mái hiên, vừa xanh tươi vừa sáng long lanh, tình hình sinh trưởng rất tốt che kín cả chậu hoa màu nâu, chỉ có một ít chuỗi lá rũ xuống nhẹ nhàng lay động trên không trung, thanh thúy mềm mại, nhìn rất đẹp mắt.
Cả một chậu hoa lớn Phong tín tử cũng nở hoa, màu tím, hồng, xanh dương, vàng, tầng tầng lớp lớp cánh hoa thật chỉnh tề, còn có những loại hoa như thạch mộc lan xinh đẹp, hải đường bốn mùa, thiên trúc quỳ……..Cô ngắm nhìn những loài hoa kia, suy nghĩ trôi lơ lửng, không cách nào hoạt động.
Ở vùng quê Cao Hùng, ánh sáng đầy đủ quanh năm, đặc biệt là gió nhiệt đới thổi qua, hương thơm hoa gạo lượn lờ khắp nơi vào tháng hai, hoa cúc tháng ba, phượng hoàng vào tháng năm………..
Làm sao Cố Thấm Đóa quên được?
Người dân thật thà chất phác, âm thanh không hoàng chỉnh của những ca khúc vui vẻ phát ra ở các cửa hàng.
"Ấm áp gió xuân chạm mặt thổi, hoa đào Đóa Đóa mở, đầu cành con chim thành đôi đúng, người tình tâm hoa nhi mở. . . . . .
A yêu a yêu, ngươi so hoa còn tuyệt vời, dạy ta không quên được. . . . . .
A yêu a yêu, thu lại đi xuân lại tới, nhớ ta yêu. . . . . .
Chính ta tại nơi này chờ ngươi trở lại, chờ ngươi trở lại, nhìn hoa đào nở. . . . ."
Cô không có quên, chỉ là nơi đó không có người đợi cô chở về.
Cố Thấm Đóa im lặng không tiếng động nhìn những đóa hoa kiều diễm nở rộ trong bóng đêm, giống như sợ làm chúng nó thức tỉnh, sau lưng truyền đến tiếng bước chân rõ rệt, không đợi cô xoay người, anh đã đi tới ôm cô từ phía sau.
Thân hình to lớn dán sát vào sống lưng tinh xảo của cô, trên người anh phát nhiệt độ nóng bỏng cùng mùi vị phái nam, khiến cô gái bỗng dung cứng đờ. Hình như toáng cái nóng lên
“Tôi………..Tôi…….Cái miệng hồng thuận nhỏ nhắn đóng mở, nói quanh co, hiễn nhiên vừa mới nhận thấy tình cảnh của mình lúc này.
Bọn họ vừa mới đăng ký kết hôn, Nguyên Thánh Thành dẫn cô tới đây, không phải chỉ là đơn giản xem hoa, ngắm cảnh đêm như vậy, mặc dù mỗi ngày trong lòng đều nghĩ tới, nhưng chuyện tới trước mắt, cô cũng khó tránh khỏi hoảng hốt.
Nguyên Thánh Thành nhạy bén nhìn ra ý đồ của cô, cô gái nhỏ này muốn chạy trốn, muốn về nhà, vấn đề là, làm sao anh có thể thả cô đi?
Bị anh đè trên giường lớn ở phòng ngủ, Cố Thấm Đóa nhắm chặt hai mắt, cảm giác mình giống như là cá nằm trên thớt, đang đợi chủ nhân lăng trì.
…………………………..
Trí nhớ sau đó cũng rất mơ hồ, cô chỉ nhớ cả người mình đều đau nhức, mệt mỏi mắt mở không ra, còn nhớ rõ giống như bị anh ôm vào ngực, mà cái thứ cự vật tráng kiện làm cho cô đau muốn chết thủy chung vẫn cắm bên trong cơ thể cô…………Nữa về sau, cô đã nặng nề ngủ.
Lần nữa mở mắt ra, cả người Cố Thấm Đóa như bị xe nghiền qua, nhất là vòng eo cùng hai chân, vừa mỏi vừa đau, nhắc nhở cô tối qua đã diên cuồng thế nào, nhưng giữa hai chân lại có cảm giác mát lạnh, không có nhiều cảm giác đau và khó chịu.
Chợt từ trên giường ngồi dậy, những chuyện tối qua thoáng qua trong đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình cô, gối đầu bên cạnh lõm xuống, nhắc nhở cô người đàn ông yêu cầu vô độ hình như thức dậy rất sớm.
Chẳng lẽ đi làm rồi?
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài, ánh mắt Cố Thấm Đóa nhìn tới vừa lúc đối diện ánh mắt của anh.
Môi hống mấp máy, sau đó vẻ mặt ngượng ngùng xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nguyên Thánh Thành một thân quần áo thoải mái đi tới, áo len màu xám tro cổ chữ V, quần dài màu đen.
Anh ngồi bên mép giường, duỗi tay về phía cô.
Cố Thấm Đóa bị của anh làm cho hoảng sợ đến sắc mặt biến sắc, vội vàng nắm chặt ga giường trước ngực.
Anh thấy cô trừng mình bằng con mắt tròn xoe, bị bộ dáng chim sợ cành cong của cô chọc cười, “Để cho anh xem nơi đó của em một chút.”
Nói xong liền đưa tay vén cái chăn lên, lộ ra thân thể cô gái nhỏ trần truồng trắng nõa.
Cố Thấm Đóa không nghĩ đến người nọ nói vén là vén, vừa giận vừa sợ. vừa khổ không dám phản kháng, xấu hổ lui về phía sau.
Anh dễ dàng giữ chặt thân thể của cô, bàn tay đem hai chân ngọc mở ra, trong miệng còn nói: “Ngoan đừng nhúc nhích, cho anh nhìn xem coi có cần thoa thiết lần nữa hay không.”
Xấu hổ chết người! Xấu hổ chết người!
“Không………..Không cần………….” Cố Thấm Đóa theo bản năng muốn khép hai chân lại, nhưng ở dưới ánh mắt cứng ngắc của anh không dám nhúc nhích nữa.
Tối ngày hôm qua, đợi cô ngủ mê, anh mới ôm cô xuống giường đi vào phòng tắm, thay cô rửa sạch, đem chất lỏng còn sót lại tẩy sạch, lại thay cô thoa thuốc, mới hài lòng ôm cô ngủ.
Thân thể Cố Thấm Đóa run rẩy, lỗ chân lông toàn thân bắt đầu thư giãn, hàm rang cắn chặt, liều mình nhịn xuống ý nghĩ chạy trốn, để cho anh nhìn xem xét.
Cũng mai anh không có thú tính đại phái hành hạ cô lần nữa, rất nhanh liền buông hai chân cô ra.
Vậy là xong rồi phải không? Cố Thấm Đóa vừa nghĩ tới, vừa nghe anh không nhanh không chậm nói: “Em thật sự quá chặt, về sau mỗi ngày chúng ta làm thêm mấy lần, có thể sẽ tốt hơn một chút.”
Ô…………Cô không muốn sống!
Cố Thấm Đóa che lại khuôn mặt nhỏ nhắn, một chút cũng không muốn nhìn người đàn ông không biết thẹn là gì trước mắt.
Thấy cố giá nhỏ trên giướng vừa nũng nịu lại mang dáng vẻ thẹn thùng, quyến rũ vô cùng, Nguyên Thánh Thành liền đánh chủ ý, đè lên thân thể xinh xắn của cô, môi mỏng tham luyến mút lấy cánh môi đỏ thắm, đầu lưỡi không trước mà chen vào, lấp đầy khoang miệng mềm mại, đưa hơi thở của mình vào toàn bộ…..