Người Tình Bắc Hải

Chương 7: End



Cuộc đời anh chẳng còn gì, ít nhất vẫn còn chút tự tôn.


__ “Cổ tích mùa thu” __


Mưa rả rích suốt ngày, đến tối vẫn không ngớt, trái lại dường như mỗi lúc càng to hơn, Nam Ninh hàng năm vào mùa này thường mưa rất nhiều. Một đêm yên tĩnh như vậy, nước mưa gõ vào cửa kính, rả rích ngoài cửa mãi không thôi, trong phòng không khí rất ẩm, khiến lòng người càng thêm sầu muộn, không biết thời tiết u ám này đến bao giờ mới chấm dứt.

Chương Kiến Phi ngồi dưới ánh đèn, như một pho tượng. Thường nói con người có ba hồn bảy vía, anh bây giờ chỉ có mỗi cái vỏ ngoài trống không. Luôn muốn ngăn cản bi kịch này, muốn để cô tránh xa những tổn thương, muốn cô được bình an hạnh phúc. Cuối cùng...

Tất cả như con ác mộng, nếu là mộng thì tốt, tỉnh lại là không sao, họ đều bình an, dẫu cãi nhau, dẫu tức giận, dẫu chán ghét cũng dễ sống hơn bây giờ, sống không bằng chết. Khi cãi nhau gay gắt nhất, khi Triệu Mai hoàn toàn mất kiểm soát, anh đã cho rằng, thật tồi tệ, không còn gì tồi tệ hơn, đâu ngờ sự thể còn thảm khốc hơn mọi tưởng tượng của anh.

Bệnh viện đã ba lần thông báo tình trạng nguy kịch của Mao Lệ, cô bị thương rất nặng, đã sáu ngày từ khi xảy ra sự việc, cô vẫn hôn mê trong phòng cấp cứu, người nhà đều trực ở bệnh viện, nghe nói mẹ cô bị ngất, bây giờ vẫn đang điều trị, người rất yếu, nếu Mao Lệ không tỉnh lại, e rằng bà cũng khó qua khỏi. Cha và anh cô từ Thượng Hải đến, Chương Kiến Phi sợ không dám đối diện với họ, cho nên anh chỉ có thể tranh thủ vào thăm cô lúc họ không có mặt. Mỗi lần đến bệnh viện anh đều gặp Dung Nhược Thành, cấp trên của Mao Lệ. Ông ta ngồi một mình trên ghế ngoài phòng cấp cứu, mới bấy lâu trông ông đã tiều tụy, già hẳn đi, dáng đờ đẫn, như không bận tâm gì hết. Sở dĩ Chương Kiến Phi nhận ra ông là bởi vì sau lần Triệu Mai đến nhà xuất bản gây chuyện ầm ĩ, anh đã đến tận nơi xin lỗi với tư cách là gia quyến, người tiếp anh là Dung Nhược Thành.

Ấn tượng của anh về con người này rất tốt, nho nhã, ôn hòa lịch thiệp, lúc đó anh đã nghĩ, Mao Lệ được làm việc dưới quyền người này quả là may mắn, bởi vì anh có thể nhận ra ông ta rất thiện cảm với cô, luôn miệng nói Mao Lệ vô tội, nhất định là do hiểu lầm, còn lo lắng sợ cô bị sốc vì chuyện này, vân vân. Về sau qua Triệu Thành Tuấn được biết có tin đồn về quan hệ giữa ông và Mao Lệ, Chương Kiến Phi không hề nghi ngờ tình cảm của người đàn ông này đối với cô, chỉ có điều tình yêu không phải một người muốn là có được, đạo lý hiển nhiên như vậy nhưng biết bao người đau khổ rơi vào vòng luẩn quẩn đó lại không hiểu, ví như Triệu Mai.

“Các cậu xác định đúng là vợ tôi?” Chương Kiến Phi nhắm mắt, dựa vào thành ghế sofa phòng làm việc, anh chỉ mong đó là cơn ác mộng.

Mấy thuộc cấp bối rôi đứng trước mặt anh, nhìn nhau không dám nói.

Sau khi Triệu Mai lao xe đâm Mao Lệ, tối qua đã đến sở cảnh sát tự thú. Mặc dù khi Chương Kiến Phi nhìn thấy chiếc xe đua màu đỏ quen thuộc qua đoạn băng ghi hình của cảnh sát, anh cũng thoáng nghi ngờ Triệu Mai, nhưng thâm tâm vẫn hy vọng đó chỉ là trùng hợp. Loại xe như thế ở Nam Ninh đâu phải chỉ có một hai chiếc, Triệu Mai không có gan làm chuyện đó... Sau khi được tin người gây ra tai nạn đã ra tự thú, anh thậm chí không đám đi xác nhận, chỉ phái trợ lý tìm hiểu tình hình. Mặc dù đã có chuẩn bị về tâm lý nhưng tin do trợ lý đưa về vẫn khiến anh sốc nặng, trợ lý Dương Kiếm nói: “Đúng là phu nhân đã ra tự thú, cảnh sát nói, phu nhân rất bình thường.”

Chương Kiến Phi cúi đầu, ôm ngực, chìm trong tuyệt vọng đau đớn tưởng có thể chết đi, anh lặp đi lặp một câu: “Tại sao lại như thế? Tại sao... Cô ta điên rồi, cô ta nhất định đã phát điên! Chính tôi đã khiến cô ta phát điên, chính tôi, tất cả là tại tôi!”

“Chủ tịch... có cần cử luật sư tới đó?”

Chương Kiến Phi nghẹt thở xua tay: “Các cậu đi xử lý.”

“Vâng, chúng tôi sẽ thu xếp.” Dương Kiếm ra hiệu cho mấy người xung quanh, lại nói tiếp: “Vậy chúng tôi đi đây, tôi bảo lái xe đợi chủ tịch dưới nhà, khi nào chủ tịch cần đi gọi điện cho anh ta.”

Mọi người ra hết, văn phòng lập tức rơi vào yên lặng.

Không có ai, cuối cùng Chương Kiến Phi đã có thể khóc tự nhiên, vừa khóc vừa gọi Mao Lệ: “Mao Mao, Mao Mao...” Anh ấn tay vào ngực, cảm giác trong đó có một lỗ hổng, máu phun ra, đã nhiều năm, anh không dám gọi tên cô, dù trong mơ hay ngoài đời, anh đều không dám, bởi vì cô đã không còn là của anh, nhưng anh vẫn một lòng quan tâm đến cô, từ xa bảo vệ cô, không ngờ sự thể lại ra thế này.

Điều khiến anh không thể nào tha thứ cho mình là, lúc đầu anh đã nghi ngờ Triệu Thành Tuấn, bởi anh vẫn không tin lắm Triệu Thành Tuấn thật lòng yêu Mao Lệ, mặc dù bề ngoài anh nói anh tin, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác với Triệu Thành Tuấn, đó cũng là lý do anh kiên quyết ép Triệu Thành Tuấn trở về Penang. Bởi theo anh hiểu, Triệu Thành Tuấn là người không dễ bỏ qua, ra tay tuyệt tình, không được thì phá, cho dù ngọc nát gương tan cũng không cho đối phương đường sống, đó là cá tính trước nay của Triệu Thành Tuấn.

Lúc đó khắp người Triệu Thành Tuấn toàn máu, nhưng lại không thanh minh cho mình, chỉ đỏ mắt, hỏi anh mấy lần: “Anh khẳng định là tôi làm ư?”

“Không phải cậu thì ai?” Chương Kiến Phi căm giận: “Tôi không tin đó là rủi ro, cũng không tin cậu đã dứt tình với Mao Lệ, cậu không muốn cô ấy yên ổn, cho đến chết cậu cũng không muốn để cô ấy yên.”

“Vậy tôi chẳng còn gì để nói.” Triệu Thành Tuấn dựa vào tường cười chua chát, nước mắt chảy dài: “Đằng nào xưa nay anh cũng chưa từng thực sự tin tôi, đó chính là bi kịch của tôi, cuối cùng cũng là bi kịch của anh, Chương Kiến Phi, nhất định có ngày anh hối hận vì câu nói hôm nay.”

Sau đó Chương Kiến Phi không nhìn thấy Triệu Thành Tuấn ở bệnh viện nữa, càng khiến anh thêm nghi ngờ, chỉ do mấy ngày nay bận lo lắng công việc điều trị của Mao Lệ và an ủi người nhà cô, không có thời gian rỗi, mãi đến khi có tin Triệu Mai ra tự thú, anh mới ý thức được anh đã không lường hết sự điên cuồng của Triệu Mai, đồng thời cũng nhận ra có lẽ anh đã hiểu lầm Triệu Thành Tuấn, phán đoán của anh đã sai.

Khi sự thật đã phơi bày, Chương Kiến Phi vô cùng bất an, gọi điện cho Triệu Thành Tuấn mấy lần, không có người nhận. Trong buổi tối trước hôm nhận được tin Triệu Mai tự thú, thực ra anh vẫn còn gặp Triệu Thành Tuấn, lúc đó anh vừa từ bệnh viện trở về nhà, Triệu Thành Tuấn đứng đợi anh dưới tầng trệt, mặc chiếc áo sơ mi đen rộng, do quá gầy, cơ thể đặc biệt mảnh khảnh.

“Sao cậu đến đây?” Lúc đó anh hơi cau mày.

“Chẳng có nơi nào để đi, đành đến đây.” Trước câu nói lạnh lùng của Chương Kiến Phi, Triệu Thành Tuấn lại tỏ ra vui vẻ, vì là buổi tối, đèn dưới tầng trệt lờ mờ, anh không nhìn rõ mặt Triệu Thành Tuấn, chỉ cảm thấy hình như cậu ta còn cười.

Đã đến nước này vẫn còn cười được! Chương Kiến Phi càng bực: “Không có nơi nào đi thì đến đây à? Cậu biết rõ tôi không muốn nhìn thấy cậu!”

Lúc đó Triệu Thành Tuấn châm thuốc hút, đầu điếu thuốc lập lòe lúc sáng lúc tối, hình như đầy tâm tư. Anh nhả một làn khói dài: “Yên tâm, sau này anh muốn nhìn thấy tôi cũng không thấy đâu.”

Chương Kiến Phi tưởng anh nói trở về Penang thì khó gặp nhau: “Cậu chỉ về Penang đâu có đi chết, sao tôi không gặp được? Cậu về đi, chuyện bây giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng, cậu cũng không thể chứng minh cậu trong sạch, bất luận có phải cậu làm hay không, tôi chỉ xin cậu tránh xa Mao Lệ!”

Triệu Thành Tuấn búng tàn thuốc, vẻ tư lự: “Chương Kiến Phi, nếu có kiếp sau anh có còn muốn làm anh em với tôi không?”

“Không!” Chương Kiến Phi trả lời ngay: “Kiếp này tôi đã chịu đủ, kiếp sau xin cậu để tôi yên thân, cậu và Triệu Mai không ai để tôi yên.”

Câu nói đã quá rõ ràng, cả người anh chấn động, sững sờ nhìn Chương Kiến Phi, giống như đang mơ...

Lặng lẽ nhìn hồi lâu, Triệu Thành Tuấn cơ hồ lại cười: “Anh hận tôi thế sao? Có lẽ chưa bao giờ anh tin tôi, đúng không? Kiến Phi, trên đời này người không hiểu tôi nhất lại chính là anh.”

“Thôi, thôi, không nói mấy thứ vô dụng đó, bâv giờ tôi rất mệt, có chuyện gì để sau.” Chương Kiến Phi hoàn toàn không muốn tiếp chuyện, xua tay định lên cầu thang.

“Kiến Phi, anh có nhớ tôi không?” Triệu Thành Tuấn đột nhiên hỏi từ phía sau,

Chương Kiến Phi quay người, nhìn anh không hiểu: “Hôm nay cậu làm sao thế, tôi thực sự rất mệt. Cậu xem, sắc mặt cậu cũng rất kém, về nghỉ đi. Chuyện Mao Lệ...” Anh dừng lại, giọng đã dịu đi: “Tôi cũng hy vọng cậu không liên quan, ngày mai tôi sẽ đi xem băng ghi hình ở chỗ cảnh sát, tôi sẽ giải thích với người nhà Mao Lệ, mọi người đều mệt rồi, thực sự không chịu được giày vò hơn nữa, A Tuấn, dừng lại ở đây thôi.”

“Nhưng tôi sẽ nhớ anh.” Triệu Thành Tuấn như không hiểu lời anh, vẫn nói: “Cho dù anh không tin tôi, cho dù kiếp sau anh không muốn làm anh em với tôi, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ anh, cũng như với Mao Lệ, cô ấy không yêu tôi, tôi vẫn nhớ cô ấy, tình cảm đó đã đi vào máu thịt tôi, cho dù tôi chết, máu có đông lại, tình cảm đối với hai người vẫn còn.”

Anh lại nói: “Thực ra tôi không tin có kiếp sau, nhưng bây giờ tôi rất muốn tin là có, như thể tôi có thể lựa chọn cuộc đời mình ở kiếp sau, ít nhất tôi cũng sẽ lựa chọn cùng dòng máu với anh... Hèn quá phải không, anh đã không cần, tôi vẫn bám lấy anh, ai bảo tôi với anh từ nhỏ đã ở bên nhau, tôi không dứt được tình lưu luyến.”

“Nếu có kiếp sau, tôi sẽ lựa chọn sinh ra trong cùng một gia đình với anh, cùng cha mẹ với anh, chúng ta là anh em ruột thực sự, bởi vì trên đời mọi thứ đều có thể dứt bỏ, duy chỉ có tình ruột thịt là không thể, giống như tôi và Triệu Mai, mặc dù có lúc tôi tức muốn giết nó, nhung tôi và nó vẫn là anh em ruột thịt, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi.”

“Nếu giữa chúng ta có quan hệ ruột thịt hoặc là anh biết chúng ta cùng huyết thống, liệu anh có nghĩ về tôi hoang đường như vậy? Liệu anh có tin tôi? Kiến Phi, mặc dù tôi vẫn cho rằng tình cảm giữa chúng ta còn hơn ruột thịt, nhưng tôi và anh đều không thể phủ định, chúng ta coi trọng nhất tình ruột thịt, cho nên trước giờ anh luôn biết rõ Chương Thế Đức là người thế nào, vẫn bênh vực ông ta, chỉ vì anh và ông ta cùng huyết thống.”

Lúc đó Triệu Thành Tuấn đứng dưới bóng cây bên bồn hoa, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, ánh trăng lọt qua kẽ lá nhảy nhót trên vai anh, những đốm sáng trong và lạnh, còn nửa mặt bên này được ánh trăng soi lại nhìn thấy ngấn nước mắt: “A Tuấn...” Chương Kiến Phi nhìn anh, cơ hồ động lòng trắc ẩn, chầm chậm bước xuống cầu thang, bước đến vỗ nhẹ vai anh: “Tôi luôn coi cậu là em, luôn luôn.” Anh chỉ có thể nói một câu như vậy.

“Vậy anh có thể ôm tôi không, tôi sắp đi rồi.” Triệu Thành Tuấn đột nhiên cười, dang tay ra, xưa nay anh không phải là người đa cảm, luôn giấu kín tình cảm trong lòng, nhưng phút này anh chỉ muốn một cái ôm, giống như ngày trước, những lúc vui họ thường đấm nhau một cái. Nhưng từ khi xảy ra mâu thuẫn, đã lâu không đến gần nhau, xa lạ đến xót xa, tình anh em thân thiết đã bị thời gian cuộc đời xóa sạch trơn, còn lại bây giờ chỉ là ánh mắt nhìn nhau không nói.

Chương Kiến Phi lòng rối ren quả thực không có hứng thú: “Sao cậu lại nghĩ ra trò đó, về đi về đi, muộn rồi, đợi Mao Lệ ổn định tôi sẽ nói chuyện với cậu, bất luận chân tướng sự việc thế nào tôi cũng phải nói chuyện với cậu.”

Nhưng không còn cơ hội nữa, về sau Chương Kiến Phi căm giận bản thân tột độ đã lạnh lòng từ chối yêu cầu của Triệu Thành Tuấn, cậu ta chỉ cần một cái ôm mà thôi, tại sao không cho, không còn cơ hội nữa, suốt đời này không còn cơ hội nữa...

Bởi vì hai ngày sau, anh được tin Triệu Thành Tuấn đột nhiên mất tích.

Người đầu tiên báo tin đó với anh là trợ lý Dương Kiếm, anh ta hỏi anh: “Chủ tịch, ông có biết tin tức của Triệu tiên sinh? Hôm qua Peter đến công ty hỏi thăm tin về Triệu tiên sinh, nói là có chuyện gấp nhất định phải gặp anh ta.”

“Tôi cũng đang cần tìm, tôi cần xin lỗi cậu ta, tôi đã hiểu lầm cậu ta.” Khi nói như vậy Chương Kiến Phi khổ tâm vô cùng, sau buổi tối Triệu Thành Tuấn nói chuyện dưới lầu với anh, anh không gặp lại nữa, hôm đó anh đã giật mình bởi bộ dạng của Triệu Thành Tuấn, gương mặt trắng bệch đáng sợ, gầy rộc bất thường, chắc chắn là lại ốm, lúc này nghe nói Peter cũng không biết tin tức, anh đột nhiên ý thức ra sự nghiêm trọng của vấn đề: “Peter cũng không biết cậu ta ở đâu sao?”

“Vâng, anh ta nói đã tìm Triệu tiên sinh mấy ngày, không tài nào liên lạc được.”

“Sao có thể? Chúng ta lập tức đi tìm!”

“Vâng!” Dương Kiếm đang định quay ra thì Peter xin gặp, còn mang theo một người, một người đàn ông vận comlê màu xám, đeo cà vạt lụa, kính giọng vàng, chỉnh tề nho nhã, khuôn mặt hiền hậu. Peter giới thiệu đó là Henson, bác sĩ riêng của Triệu Thành Tuấn, Chương Kiến Phi giật mình, bác sĩ riêng?

Henson nhẫn nại kể chi tiết bệnh sử của Triệu Thành Tuấn từ khi bị thương hồi du học ở Anh quốc, đến khi vết thương tái phát lúc trở về Penang dẫn tới nhiều bệnh cùng phát, được Henson hỗ trợ đã làm phẫu thuật hai lần, lần phẫu thuật gần nhất là vào Giáng sinh năm ngoái, khi phải phẫu thuật có nghĩa bệnh đã đến giai đoạn không thể kiểm soát... Chương Kiến Phi sững người, anh vẫn biết sức khỏe Triệu Thành Tuấn không tốt, từ nhỏ đến lớn luôn phải tiêm, uống thuốc, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Anh bàng hoàng nhìn Henson, như bị sét đánh trên đầu, người đờ đẫn, mắt trống rỗng như không hiểu lời Henson, không, không phải thế, đó là giấc mơ, nhất định là giấc mơ!

Henson nhìn anh, lắc đầu: “Anh có thể không tin, nhưng đó là sự thật, sức đề kháng của anh ấy vốn đã có vấn đề, chứng bệnh thiếu sức đề kháng chỉ cần điều trị thỏa đáng dù không thể trị tận gốc, nhưng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng. Anh ấy chủ yếu là quá mệt, cơ thể không được nghỉ ngơi đầy đủ, vậy là bệnh ngày càng diễn biến xấu, cuối cùng phát triển đến giai đoạn không thể khống chế. Bệnh này không phổ biến, Brant có thể sống đến giờ cũng coi là kỳ tích, tôi nghĩ ngày xưa cha mẹ anh ấy hẳn đã hao tổn nhiều tâm huyết vì bệnh tật của anh ấy. Tôi là bác sĩ của Brant, hơn ai hết tôi hiểu nỗi khổ của bệnh này, mỗi năm hai ba lần viêm phổi, nhẹ thì sốt ho, nặng thì nôn ra máu, hôn mê, vì vậy Brant phải định kỳ truyền vào cơ thể chất miễn dịch thay thế điều trị, hiệu quả không tốt lắm. Về sau tôi tìm giúp anh ấy thuốc uống, có thể duy trì chức năng cơ bản của cơ thể, nhưng thuốc đó có tác dụng phụ, dùng lâu đài sẽ có hại đối với các cơ quan khác của cơ thể, tôi đã nhiều lần cảnh báo Brant cần khống chế lượng thuốc, nếu không coi như tự sát, nhưng anh ấy bỏ ngoài tai... Tôi hiểu Brant, anh ấy rất hiếu thắng, nhất định không chịu bộc lộ yếu điểm trước mặt mọi người, cũng rất ghét sự thông cảm an ủi, cho nên anh ấy giữ kín bệnh, anh ta nói, cho dù chết cũng muốn chết một cách đường hoàng ở một nơi không có ai làm phiền, điều này khiến tôi rất lo lắng...”

Cơ mặt Chương Kiến Phi đột nhiên giật mạnh, ánh mắt tối sầm, giọng run run: “Tình hình cậu ấy bây giờ... bây giờ cậu ấy thế nào?”

“Rất tồi tệ. Lần phẫu thuật sau cùng đó là giới hạn cuối cùng của cơ thể anh ấy, một khi tái phát là ra đi, tôi vội đến đây là bởi vì tôi mất liên lạc với anh ấy, điều này rất bất thường, trước đây mỗi khi cơ thể có vấn đề là Brant gọi điện cho tôi nói rõ tình hình. Bởi vì bệnh viện của tôi đang tiến hành nghiên cứu trị liệu liên quan, Brant là bệnh nhân đặc biệt, tôi cần theo dõi sát tiến triển của bệnh để có những tư liệu mới nhất, anh ấy cũng đồng ý phối hợp với nghiên cứu của tôi, hy vọng những người cùng mắc bệnh sớm có ngày được giải thoát, còn tôi cũng hứa giữ bí mật, cho nên chúng tôi chưa bao giờ mất liên lạc, cho dù cả thế giới không tìm thấy anh ấy, anh ấy vẫn cho tôi biết mình ở đâu, đó là quy ước của chúng tôi, nhưng bây giờ tôi không tìm thấy anh ấy. Hôm nay tôi đến đây không chỉ vì lo cho tình hình của Brant, mà còn có một tin rất quan trọng báo cho anh ấy, qua nỗ lực chung của tôi và cơ quan nghiên cứu Mỹ, chúng tôi đã tìm ra phương án điều trị mới, chính là dùng kỹ thuật cấy ghép tế bào gốc dị thể, sau khi cấy ghép cơ thể sẽ xảy ra quá trình tự đào thải, có thể trị tận gốc căn bệnh, hơn nữa tôi đã tìm được tế bào gốc tương thích để cấy ghép cho Brant, nhưng hiện nay chúng ta không tìm thấy anh ấy, nếu việc điều trị tiếp tục trì hoãn sẽ...”

“Sẽ thế nào?”

Henson không nói, chỉ khẽ thở dài.

Chương Kiến Phi đứng bật dậy: “Tôi đã cử người đi tìm, tôi sẽ đích thân đi! Nhất định tìm được cậu ấy!” Nói xong anh vội vã đi ra cửa, giống như Triệu Thành Tuấn đang đợi anh ở dưới nhà.

Peter gọi lại: “Chương tiên sinh bình tĩnh, những nơi có thể tìm chúng tôi đã tìm cả rồi, không có dấu vết của anh ấy.” Nói rồi anh ta nhìn Chương Kiến Phi, vẻ đắn đo: “Thực ra, tôi đã muốn nói chuyện với Chương tiên sinh từ lâu, nhưng e ngại thân phận, lời tôi nói chưa chắc tiên sinh đã tin. Hôm nay tôi đến, ngoài hỏi thăm tin tức Triệu tiên sinh, còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông, Triệu tiên sinh không cho tôi nói, nhưng tôi thấy vẫn nên nói thì hơn.”

“Chuyện... chuyện gì?” Chương Kiến Phi chỉ thấy người phát run, ngay hàm dưới cũng run lập cập, nhưng anh lập tức nhận ra đây không phải là lúc hoảng loạn, anh nhất thiết phải bình tĩnh, nhất thiết phải bình tĩnh, anh chầm chậm ngồi vào sofa, hít sâu một hơi, ra hiệu cho Peter: “Anh nói đi.”

Peter đăm đăm nhìn anh, ánh mắt buồn rầu: “Ông luôn hiểu lầm Triệu tiên sinh, chuyện này ông có biết không?”

“Có... có thể có một số hiểu lầm, tôi rất áy náy tự trách mình, chuyện tai nạn của Mao Lệ hoàn toàn không liên quan đến cậu ấy...” Chương Kiến Phi nói xong nghẹn ngào: “Bây giờ lòng tôi rối loạn, không biết làm thế nào, không biết làm thế nào cầu xin cậu ấy tha thứ.”

Peter thở dài: “E là điều ông biết chỉ là một góc của núi băng, Chương tiên sinh. Sở dĩ tiên sinh hiểu lầm Triệu tiên sinh vẫn là bởi vì tiên sinh không hiểu anh ấy lắm, có lẽ tiên sinh cho là mình rất hiểu, hai người là anh em, nhưng Chương tiên sinh, tôi nghĩ trên đời người không hiểu anh ấy nhất e chính là tiên sinh.”

Chương Kiến Phi sững người nhìn anh ta...

“Trước tiên nói về chuyện của tiểu thư Mao Lệ, ngay từ hồi du học ở Anh quốc, Brant đã thích tiểu thư Mao Lệ, chuyện này ông có biết không? Anh ấy luôn giữ ảnh Mao tiểu thư bên người, giữ đến ngày nay. Vốn dĩ có thể đường hoàng theo đuổi Mao tiểu thư, nhưng vì tiên sinh cũng thích cô ấy, nên Brant đành để trong lòng, mãi đến khi tiên sinh và Mao tiểu thư ly hôn đã ba năm, được Henson tiên sinh khích lệ, anh ấy mới đến Nam Ninh, đi gặp Mao tiểu thư. Tại sao phải đợi ba năm sau khi Mao tiểu thư trở về cuộc sống độc thân anh ấy mới đến, ông có biết nguyên nhân?”

Henson hắng giọng nói thay Peter: “Bởi vì hồi đó bệnh của Brant tái phát đã không thể khống chế, tôi dự đoán Brant không sống quá hai năm nữa, cho nên khích lệ anh ấy đi thổ lộ với cô gái anh ấy thầm yêu, ít nhất cũng cho cô ấy biết tình cảm của mình, cuộc đời chỉ có một lần, tôi không muốn Brant phải hối tiếc, bởi vì anh ấy quả thật rất đáng thương. Tôi không biết vì sao mọi người không tin Brant, cho dù cách làm việc của anh ấy có hơi tuyệt tình, nhưng cũng là do thương trường ép buộc, không có nghĩa Brant không có quyền theo đuổi tình yêu, như vậy là không công bằng với anh ấy.”

Peter nói: “Còn nữa, Chương tiên sinh, tiên sinh có biết anh ấy bằng lòng để tiên sinh thu mua Bác Vũ, cũng bởi vì anh ấy thấy bệnh tật ngày càng xấu đi, sự nghiệp cần có người tiếp quản, giao cho Nirvana anh ấy cũng yên lòng.”

Henson sốt ruột xen vào: “Mọi người nghĩ xem, Brant có khả năng đi đâu? Tôi không thông thạo vùng này, không thể đoán được phút cuối cùng anh ấy sẽ giấu thân ở đâu.”

Chương Kiến Phi lúc này mặt đã trắng bệch, môi mấp máy: “Bắc Hải, cậu ấy sẽ đi Bắc Hải..”

“Ý ông nói là Hải Thiên Uyển? Tôi đã gọi điện, cũng đến tận nơi, anh ấy không ở đó.” Peter nói.

“Không, cậu ấy chỉ đến đó...” Chương Kiến Phi buột miệng, mọi ý nghĩ về Triệu Thành Tuấn lúc này đều như con dấu đỏ đóng vào lòng anh: “Nếu cậu ấy cố tình không để chúng ta tìm thấy, sẽ không nhận điện, không mở cửa...”

Peter và Henson nhìn nhau: “Đúng, tại sao tôi không nghĩ ra?” Peter nhảy lên, lập tức rút di động gọi điện: “Chuẩn bị xe, đi Bắc Hải! Ngay bây giờ!”

Lúc này Chương Kiến Phi chỉ thấy trời đất quay cuồng, không còn sức đứng lên, cũng không thể thở được, anh chỉ muốn chết đi: “A Tuấn... A Tuấn, hãy chờ anh, chờ anh...”

Chương Kiến Phi run rẩy gọi, hình ảnh những ngày thơ ấu vùn vụt hiện lên trước mắt như một cuốn phim, khuôn mặt thanh tú, ít cười, trông lúc nào cũng đầy tâm trạng, ánh mắt ưu tư như người lớn, Triệu Thành Tuấn lúc nào cũng một dáng vẻ như thế, dù đám bạn vui vẻ ồn ào bao nhiêu, cậu vẫn đứng cô đơn một góc. Họ là anh em, không cùng huyết thống, nhưng hơn cả tình ruột thịt, nhưng lúc này anh chợt hiểu, thì ra anh chưa bao giờ thực sự hiểu Triệu Thành Tuấn, anh đã tưởng anh hiểu cậu em đó nhất, thực ra chưa bao giờ đi vào lòng cậu ấy.

“Chương tiên sinh, đi cùng chúng tôi chứ?” Peter gọi xong điện thoại hỏi anh.

Chương Kiến Phi lắc đầu, lảo đảo đứng lên.

Henson giơ tay đỡ: “Chương tiên sinh.”

“A Tuấn...” Anh gắng bước đi, nhưng không cất nổi bàn chân, cả căn phòng cơ hồ nghiêng ngả, người anh lắc lư mấy cái, mắt tối sầm, ngã lăn ra đất.

Lúc chập tối, Bắc Hải có mưa, sau cơn mưa lại hy hữu xuất hiện cầu vồng. Triệu Thành Tuấn đứng trên ban công lộ thiên của Hải Thiên Uyển, ngắm nhìn cầu vồng, lòng yên tĩnh lạ thường, đã lâu lắm, anh không nhìn thấy cầu vồng, thật là đẹp.

Lúc nhỏ nghe mẹ nói, mỗi khi cầu vồng xuất hiện là có một người sắp lên trời, cầu vồng đó là do ông trời bắc để đón những người đó lên. Mẹ dỗ anh, cha con cũng được đón lên như thế, cha lên đó sống rất hạnh phúc, thỉnh thoảng cũng xuống thăm chúng ta. Triệu Thành Tuấn hỏi mẹ, cha xuống thế nào, mẹ nói, cũng đi cầu vồng, cầu vồng vừa đón người lên trời, cũng để người trên trời đi xuống thăm trần gian.

Triệu Thành Tuấn tưởng thật, mỗi khi nhìn thấy cầu vồng là rất vui, vì tưởng cha sẽ xuống thăm, nhưng tiếc là chưa bao giờ anh nhìn thấy cha từ cầu vồng bước xuống... Sau này lớn lên, nhớ lại lời nói dối của mẹ, anh thấy vô cùng chua xót, cha không thể xuống, còn anh lúc nào cũng có thể lên. Bây giờ nhìn thấy cầu vồng, anh hiểu, đã đến lúc rồi, anh như nghe tiếng cha mẹ trên trời đang gọi: “A Tuấn, chúng ta đang đợi con.”

Triệu Thành Tuấn từ Nam Ninh đến Bắc Hải sáng nay, anh đã không thể tự lái xe, đành thuê xe ngoài. Trước khi đi, anh loanh quanh trước cổng bệnh viện rất lâu, Mao Lệ nằm trong phòng theo dõi vẫn hôn mê chưa tinh, anh đứng ngoài cửa kính nhìn cô đầu quấn băng, cả người đầy dây dẫn, anh nguyền rủa ông trời, tại sao người nằm trong đó không phải là anh, đằng nào anh cũng sắp chết...

Bên cạnh giường là các thiết bị theo dõi, trên màn hình nhỏ màu xanh nhấp nháy là bằng chứng sự sống của cô lúc này, cô vẫn sống, nhưng không biết gì, không tri giác, còn anh đứng ngoài cửa kính đau tận tâm can. Cô nằm như người ngủ, hàng mi dài rủ bóng, như đang mơ một giấc mơ sâu, bằng ấy năm cô chính là giấc mơ của anh, anh bay qua sống núi trùng khơi đến gần giấc mơ này, luôn không thể chạm tới, anh biết, đã là giấc mơ cuối cùng sẽ tan biến. Sau khi tỉnh lại chỉ còn nỗi buồn thấm thía và nồi tuyệt vọng khôn nguôi, cách một lần cửa kính, anh và cô như cách cả một thế giới.

Anh thầm thì tạm biệt cô, tay nhè nhẹ vuốt tấm kính lạnh giá, má cô, mắt cô, môi cô, giữa ngón tay anh hình như cũng lạnh giá, anh chỉ muốn dùng tất cả hơi ấm cuối cùng của cơ thể mình truyền cho cô, để cô ấm lại, nhiệt độ sống lại bùng lên, anh muốn cô sống, cho dù anh phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng muốn cô sống.

Mao Lệ, anh không thể để em chết trước mặt anh, không thể! Anh không chịu nổi cuộc chia ly đó, nếu hai ta nhất định phải một người ra đi, xin hãy để anh.

Em ở lại, anh đi.

Từ Nam Ninh đến Hải Thiên Uyển đã gần trưa, Triệu Thành Tuấn ăn chút ít rồi đi ngủ, tỉnh dậy trời đã tối, anh tắm xong, cạo râu cẩn thận, sấy khô tóc, thay chiếc sơ mi trắng muốt, chỉnh trang bản thân gọn gàng tươm tất. Bên ngoài gió hơi lớn, anh lại khoác chiếc áo nỉ màu tro, chiếc áo này Mao Lệ mua cho anh năm ngoái, mỗi khi trời trở mát lại đem ra mặc. Anh nhìn mình trong gương, vẻ ốm yếu gần như biến mất, thậm chí còn có khí sắc, thực ra anh đã ngừng dùng thuốc mấy ngày, đằng nào thuốc cũng chẳng còn tác dụng, anh dứt khoát không dùng nữa, không có thuốc, sắc diện vẫn tươi tỉnh như vậy, anh thầm nghĩ có lẽ là phút lóe sáng cuối cùng của người sắp chết.

Anh cẩn thận cài từng chiếc khuy, đeo chiếc đồng hồ bạch kim, động tác chậm rãi, cẩn trọng. Sau đó anh chầm chậm đi lại trong phòng, đồ dùng của Mao Lệ đã đưa đi hết, nhưng trong phòng dường như vẫn phảng phất mùi hương của cô, căn phòng cô đã thu dọn nhất định cũng còn lưu dấu ấn của cô. Anh cầm lên mỗi đồ vật nhìn ngắm rất lâu, cơ hồ cô ở ngay trước mặt, giơ tay là có thể chạm tới, nhắm mắt là ngửi thấy mùi thơm.

Cuối cùng anh dừng lại ở phòng sách, sách trên giá rõ ràng bị xáo trộn, anh không để ý tới chúng, mục tiêu của anh là chiếc ngăn kéo ở góc trong cùng trên bàn viết, anh ngập ngừng, phấp phỏng, hy vọng, run run mở ngăn kéo, kéo hết ngăn vẫn không thấy chiếc hộp đó, anh mỉm cười như trút được gánh nặng.

Chiếc vi tính trên bàn đang mở, anh ngồi xuống, vào Facebook của cô.

Sau khi chia tay, Facebook của Mao Lệ hầu như không có gì mới, lần cuối cùng cô gửi cho anh một bức ảnh qua điện thoại di động, có lẽ cô dùng máy di động chụp ở phòng trang điểm của ảnh viện đó, trong ảnh còn có nửa khuôn mặt của anh chàng thợ làm đầu, phía trên ghi dòng chữ: “Đã từng nghĩ sẽ chụp ảnh cưới ở đây, đáng tiếc không được như ý.” Khi Mao Lệ chụp bức ảnh đó chắc cô cũng không ngờ, một tiếng sau bộ tiểu lễ phục trắng muốt trên người cô đã thấm đầy máu đỏ...

Bàn tay anh run run nhích chuột, lòng như có tảng đá đè lên, từ từ nghiến nát, anh lại vào Facebook của mình, do dự một lát, rồi xóa đi hầu hết nội dung kể cả phần thông tin cá nhân. Hồi đó anh lập Facebook là vì Mao Lệ, bây giờ tất cả đã hết, còn giữ lại làm gì. Anh lặng lẽ đến, hãy để anh lặng lẽ ra đi.

Ra khỏi ngôi nhà lúc trời chập tối, cánh mặt trời lặn trên biển thật tráng lệ huy hoàng, ráng hồng rực phía chân trời, khắp mặt biển được tráng một lớp men đỏ như màu lửa, trên bãi cát còn lưu rất nhiều vỏ ốc biển, chúng lóng lánh dưới sắc trời đỏ rực. Mao Lệ rất thích nhặt ốc biển. Cô từng nói trong vỏ ốc cất giữ ký ức vô biên, lúc còn nhỏ những lúc nhớ cha cô lại ra bãi biển nhặt rất nhiều vỏ ốc, nói vào đó, rồi ném xuống biển, cha nhặt được sẽ nghe được lời cô nói. Thật ngây thơ, mỗi đứa trẻ hồi bé hầu như đều tin những câu chuyện cổ tích như vậy, giống như anh đã tin cha đi cầu vồng xuống thăm mẹ con anh, sự ngây thơ đó lớn lên không còn nữa, cho nên thế giới của người lớn vĩnh viễn tàn khốc hơn thế giới của trẻ con, bởi vì họ không còn tin vào chuyện cổ tích. Thậm chí không tin chính mình.

Triệu Thành Tuấn cúi xuống nhặt một chiếc vỏ ốc biến, cũng thử nói vào đó: “Mao Lệ! Mao Lệ!” rồi áp bên tai, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng uâng uâng diệu kỳ, giống như tiếng gió biển, lại giống như tiếng sóng biển, có phải lời anh vừa gọi cô đã được vỏ ốc lưu lại?

“Mao Lệ, em có nghe thấy anh gọi không?”

“Mao Lệ, anh rất muốn hỏi em, hôm đó nằm trên chiếc băng ca cứu thương em định nói gì với anh? Em nhất định có điều gì muốn nói với anh, em định nói gì?

“Về sau nhiều lần anh lặp lại khẩu hình em lúc đó, hình như em nói ‘em hận anh’... Em lặp đi lặp lại chính là ba chữ đó sao? Cuối cùng em vẫn hận anh, đúng không?

“Nhưng, Mao Lệ, anh yêu em, em biết không?”

Triệu Thành Tuấn ném chiếc vò ốc trong tay xuống biển, anh đã qua tuổi cổ tích, nhưng lúc này anh muốn tin vào chuyện cổ tích, như thế khi Mao Lệ nhặt được vỏ ốc đó nhất định nghe thấy những lời cuối cùng anh nói với cô. Bây giờ anh đã không còn bận lòng cô yêu hay hận anh, bởi vì đã không còn quan trọng nữa, bởi vì cô đã biết anh yêu cô, chiếc di động và những bức thư trong hộp là minh chứng rõ nhất, vậy tại sao cô còn hận anh, cô nhắc lại mấy lần “cảm ơn”, trong lòng lại hận anh.

Anh nghĩ, có lẽ cô hận anh bởi vì anh yêu cô như vậy, âm thầm bằng ấy năm, đến bây giờ mới cho cô biết, đến bây giờ tất cả đều đã muộn, cho nên nếu cô hận, anh cũng không trách cô.

Từ phía xa có tiếng ồn ào vọng lại, anh nhìn theo hướng tiếng động, thấy một tốp học sinh không biết từ đâu đến đang tíu tít chụp ảnh, nghịch cát trên bãi biển, nói cười thật vô tư, thật sung sướng.

Anh ngưỡng mộ chúng biết bao!

Tốp học sinh và những người dân đánh cá quay về, sau này đều chứng thực, Triệu Thành Tuấn đi lại rất lâu trên bãi biển, lúc trời tối vẫn chưa rời đi. Anh thẫn thờ nhìn hải âu chao liệng trên mặt biển, có lúc đi bách bộ, có lúc đứng ngây, im lìm như pho tượng đã qua mưa nắng. Không ai biết anh đang nghĩ gì.

Trời tối dần, những cặp tình nhân vui nhộn trên bãi biển lục tục ra về, ngư dân cũng về nhà, giống như sân khấu sáng rực ánh đèn đã hạ màn, đèn tắt dần, ngoài tiếng sóng và tiếng gió, bốn bề một dải tĩnh mịch. Trăng đêm nay đẹp quá, vầng trăng không thật tròn, thanh lộ treo trên bầu trời, ánh vàng nhuộm cả một quầng mây, Triệu Thành Tuấn nhìn quầng mây đỏ cảm giác giống như cánh cửa thiên đàng đã mở, vô vàn vì sao rơi xuống biên, gợn lên những con sóng lấp loáng, dập dờn nối nhau, lớp lớp xô bờ, xô vào vách đá bùng lên những đóa hoa sóng trắng xóa đẹp tuyệt vời.

Đây là thế giới tĩnh mịch đến mức tường chừng không tồn tại ở cõi nhân gian, Triệu Thành Tuấn cảm giác linh hồn mình đã thoát ra khỏi thể xác, anh như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, những con sóng dập dềnh trước mặt. Trong mắt anh chỉ còn một phiến im lặng màu đen.

Trước đây vô số lần anh tưởng tượng ra hình thù của cái chết, giờ đây anh đã biết, cái chết chính là lặng lẽ kết thúc, không đáng sợ như tưởng tượng, anh trốn đến đây, kết thúc không ngoài hy vọng khỏi bị quấy rầy, khỏi bị người đời nhìn thấy, cơ thể anh, da thịt anh chỉ thuộc về mình anh, anh không muốn thân xác mình sau khi chết lộ ra trước mắt thiên hạ, lúc còn sống anh đã chịu nhiều đau khổ, bây giờ chỉ muốn giữ lại chút tôn nghiêm, đó là lặng lẽ ra đi.

Phải, biển cả là chốn ẩn náu cuối cùng của anh.

Anh không biết mình lang thang trên biển bao lâu, hai chân đã tê cứng, anh không còn sức lực dùng bước chân đo khoảng cách đến thiên đường, chỉ có thể lặng lẽ chờ nước biển tràn tới, nhấn chìm anh. Thực ra anh đang hoài nghi mình có thể lên thiên đường hay không, một người như anh sao có tư cách lên thiên đường, có lẽ anh chỉ có thể xuống địa ngục. Đời này anh đã làm sai quá nhiều, dù thiên đường, dù địa ngục, cuối cùng anh vẫn mất cô. Trên đường đến kiếp sau, liệu họ có gặp nhau?

Lúc này nước biển đã tràn đến trước mặt, chỉ lát nữa sẽ hoàn toàn nhấn chìm anh. Sắp âm dương cách biệt, nói gì đây? Thật bất lực, anh chỉ có thể nhớ lại lần đầu gặp cô, chớp mắt đã bằng ấy năm, chớp mắt anh đã sắp lìa đời. Một cuộc chia ly lạ lùng, thậm chí anh còn không chờ được cô tỉnh lại!

Nước biển đã tràn tới chân, lạnh phát run, anh không muốn đợi thêm nữa. Anh gắng đứng dậy, đi từng bước về phía biển sâu. Nước biển rất lạnh, thấm vào da thịt, làm máu anh lạnh dần, nhưng ý thức của anh vẫn còn tỉnh táo, cát dưới chân sao mịn đến thế, anh cảm giác mình đang đi vào giấc mơ, nhiều năm nay anh thường mơ thấy cảnh này, anh khoác ánh trăng đi về phía biển dưới ánh sao, nước biển dịu dàng vỗ về cơ thể mệt mỏi của anh, mọi đau khổ, mọi oán hận, mọi tiếc nuối đều bị nước biển xóa tan, anh sạch sẽ nhập vào lòng biển cả...

“Mao Lệ, vĩnh biệt! Anh nên sớm kết thúc, nếu anh sớm kết thúc, có lẽ em sẽ không đến nỗi phải nằm hôn mê trong bệnh viện. Em ngốc quá, tại sao lại đẩy anh ra, anh đáng chết! Bây giờ anh phải đi đây, anh nhận ra người anh lưu luyến nhất là em, em yêu dấu, anh sẽ dùng sinh mạng của mình để đánh thức em, thế giới này không còn gì khiến anh lưu luyến, ngoài em!”

Nói xong anh từ từ vươn tay, như hải âu dang cánh bay lên...

“Nào, em yêu, hãy để anh ôm em, ôm em thật chặt như những ngày xưa. Anh thể không bao giờ buông tay, kiếp này, kiếp sau anh đều không buông tay... Nghe thấy không, tim anh đang đập, giây phút này nó vẫn còn đập, mỗi nhịp đập đều là lời anh đang nói cùng em, anh yêu em, anh luôn yêu em...”

Ầm một tiếng, một con sóng lớn ập tới.

Cả thế giới kết thúc ở đây.

Tất cả đã kết thúc, không phải sao?

Nhưng Triệu Thành Tuấn không biết, sáu ngày trước, lúc tai nạn xảy ra, kỳ thực vẫn còn một câu đố mà anh đã giải sai, ba chữ mà Mao Lệ nói không như anh nghĩ. Vụ tai nạn xảy ra quá đột ngột, Mao Lệ đẩy anh ra là hoàn toàn bản năng, không có thời gian đắn đo, cô muốn để anh sống. Khi Triệu Thành Tuấn bế cô lên, cô đã bất động, ý thức mất dần, nhưng cô vẫn cảm thấy mình đang khóc, không phải vì đau, mà vì ông trời không cho cô thời gian, dẫu chỉ thêm một phút, cô chưa kịp nói ba chữ đó với anh, chiếc xe đã lao đến. Thực ra nói hay không đã không còn ý nghĩa bao nhiêu, cô sắp rời khỏi thành phố này, anh cũng sắp ra đi, đời này kiếp này chưa chắc họ còn gặp lại, nhưng lòng vẫn biết, anh mong cô nói ra ba chữ đó, như anh đã nói trong những bức thư không gửi, anh vượt sông núi trùng khơi đến với cô chính là hy vọng cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh và đáp lại tình yêu đó, hai người giống như thân và phím của một cây đàn, vì tình yêu họ sẽ tấu lên khúc nhạc lay động nhất.

Nhưng đến bây giờ, tất cả đều vô vọng. Mao Lệ cảm thấy đây là báo ứng của cô, cô không tin tình yêu, không tin anh, cuối cùng mất anh. Tình yêu sâu nặng như vậy, một con người tốt như vậy, từng ở gần cô như vậy, cô lại bỏ qua. Có không trách anh, chỉ tự trách mình, thực ra thâm tâm cô công nhận và có niềm tin kiên định đối với tình yêu đó, nhưng mãi vẫn chưa nói với anh, cuối cùng khi muốn nói lại không còn thời gian.

Triệu Thành Tuấn không biết, buổi tối hôm Mao Lệ đọc những bức thư của anh, một mình cô lang thang trên bãi biển rất lâu, cô nói với vỏ ốc rồi ném xuống biến, đó là trò chơi hồi nhỏ của cô, cô tin rằng người cô nhớ nhung khi nhặt được những vỏ ốc đó sẽ nghe được những lời cô nói. Mặc dù khi đã lớn, cô không còn tin vào câu chuyện cổ tích xưa, nhưng buổi tối hôm đó cô cầu mong chuyện cổ tích xưa là thật. Cô muốn Chương Kiến Phi bán lại ngôi nhà cho Triệu Thành Tuấn, chính là hy vọng anh có thể thỉnh thoảng ra bãi biển, chỉ cần anh nhặt được những vỏ ốc đó, anh sẽ hiểu lòng cô.

“A Tuấn...” Khi cô nằm trên băng ca cứu thương, ý thức tàn dư cuối cùng còn lại, bóng người chập chờn trước mặt, ánh mắt mờ dần, vẫn cố quay tìm bóng anh, cố hết sức nói ra ba chữ, lặp đi lặp lại, môi mấp máy, cổ họng lại không thế phát ra tiếng, Triệu Thành Tuấn ghé sát miệng cô cũng không nghe được.

Nhưng nhìn môi cô, anh có thể đoán ra, rõ ràng cô đang nói: “Em... yêu... anh...”

Cửa kính thông ra ban công mở toang.

Bức rèm màu trắng bị gió cuốn cao, phía xa xa là một dải biển xanh ngắt.

Ánh nắng từ ban công rợi vào, chiếu sáng nửa căn phòng. Peter và Henson lục khắp phòng, mong tìm dấu vết Triệu Thành Tuấn đã đến đây. Cùng đi còn có vài nhân viên cảnh sát, một người đang gọi điện báo cáo tình hình với cấp trên, thân phận của Triệu Thành Tuấn tương đối đặc biệt, anh đột nhiên mất tích khiến cảnh sát rất chú ý. Chương Kiến Phi đứng trên ban công phòng ngủ, sắc mặt trắng bệch như sáp nến, đờ đẫn nhìn mọi người bận rộn, dường như tất cả không liên quan đến anh, cũng không liên quan đến Triệu Thành Tuấn, họ là anh em, họ vẫn bên nhau... Nhưng trong căn nhà trống rỗng đâu còn bóng dáng Triệu Thành Tuấn, trong phòng tắm vẫn còn quần áo cậu ấy thay ra, trên bồn rửa mặt vẫn còn bộ dao cạo râu hình như vừa sử dụng, rõ ràng trước khi đi cậu ấy đã chỉnh trang chỉnh tề, trên tường ban công còn để chiếc gạt tàn, bên trong vẫn còn nửa điếu thuốc, hình như đã được hút, Chương Kiến Phi cầm nửa điếu thuốc đó lên, lòng như dao cắt.

Anh nhớ lại cảnh cuối cùng gặp Triệu Thành Tuấn ở tầng trệt khu nhà anh ở, anh không hề biết đó là lần vĩnh biệt của họ. Nếu biết anh đã không như vậy, anh nhất định không để cho đứa em đó ra đi, anh hối hận, hối hận đến thắt ruột thắt gan...

A Tuấn, em của anh!

Lúc này Chương Kiến Phi nhớ tới cánh tay Triệu Thành Tuấn chìa ra lại từ từ buông xuống, chỉ hận thời gian không quay lại, nếu thời gian quay lại, anh nhất định ôm chặt đứa em thân yêu nhất của anh, anh nhất định không buông, đời này kiếp này, anh nhất định giữ chặt cậu ấy, họ sẽ cùng nhau, sống chết cùng nhau, A Tuấn!

“Chương tiên sinh! Chương tiên sinh!” Peter từ phòng khách bên cạnh chạy sang: “Ông mau đến xem này!”

Chưong Kiến Phi vội vàng chạy đến, thấy mọi người đang đứng vây quanh chiếc vi tính trong phòng sách, vừa rồi trong lúc tìm kiếm, không biết ai đó đã vô tình động vào con chuột và bàn phím, màn hình vốn đang ngủ yên, đột nhiên bừng sáng, anh ghé lại nhìn.

Người bên cạnh nhường ghế cho anh, anh ngồi xuống. Peter chỉ vào màn hình: “Triệu tiên sinh đã xóa hết những đoạn trước, chỉ còn đoạn này, ông xem, thời gian là mười một tiếng đồng hồ trước.”

Chương Kiến Phi nhìn vào Facebook, trong đó chỉ có một câu: “Anh bắt đầu từ em, anh kết thúc ở em.”

Đương nhiên anh biết dòng chữ đó viết cho ai, người đó bây giờ vẫn hôn mê trong bệnh viện, nếu đọc được, cô sẽ nghĩ gì? Lòng quặn thắt, anh đã sai, quả thực anh đã sai. Triệu Thành Tuấn luôn yêu Mao Lệ sâu sắc, âm thầm và tuyệt vọng như vậy, tình yêu đó đã làm suy kiệt mọi thứ của anh, đến cuối cùng vẫn bị hiểu lầm, anh đã kiệt sức, cả tinh thần và thể xác, mọi khả năng chịu đựng đã hết, anh đã không còn sức để giải thích, cũng không cần giải thích gì nữa, dòng chữ đó đã chứng minh tình yêu như biển cả của anh với cô, vậy là đủ, quá đủ rồi.

“A Tuấn, xin lỗi...” Chương Kiến Phi ôm mặt khóc thành tiếng, mọi người xung quanh không biết làm gì an ủi anh, lúc này có một cảnh sát ở phòng bên hình như lại phát hiện ra điều gì, đi vào vỗ vai anh, đưa cho anh bức thư: “Chương tiên sinh, đây là thư Triệu tiên sinh gửi ông, ông xem viết gì.”

Chương Kiến Phi mặt đẫm nước mắt ngẩng đầu, lập tức giật lấy mở ra, đích thực là nét chữ Triệu Thành Tuấn, chỉ có điều viết quá láu, nét bút lúc đậm lúc nhạt, những câu cuối hình như hết mực, gần như nhìn không rõ...

Kiến Phi, anh của tôi.


Khi anh đọc được bức thư này tôi đã đi đến một thế giới khác. Xin lỗi, tôi đã dùng phương cách tàn nhẫn như vậy để ở lại đây, nhưng tôi thích thành phố này, ở đây có ký ức ấm áp nhất của tôi. Tôi không biết tôi còn có thể viết hết bức thư này không, tôi rất mệt, không cầm nổi bút nữa, vốn tôi có thể dùng vi tính để viết, nhưng tôi cảm thấy như vậy không đủ thành ý, bình thường ngoài công việc dùng thư điện tử, tôi rất ít dùng vi tính để viết thư cá nhân, đây là thói quen cố hữu của tôi, cho nên tôi vẫn dùng bút. Hôm đó gặp anh vội vàng, nói mấy câu, thật đáng tiếc, nhưng đó là lần vĩnh biệt của chúng ta, chúng ta đều không thể ôm nhau lần cuối, hoặc là đấm nhau một cái như ngày xưa mỗi khi gặp lại hoặc chia tay, có đúng không? Mặc dù trước sau anh không tin tôi, không tin tôi yêu Mao Lệ, không tin tôi có thể chết vì cô ấy, nhưng không thay đổi được sự thực chúng ta là anh em, tôi đã yêu cô ấy bằng tính mạng của mình, bây giờ anh đã tin chưa?


Nhiều năm trước ở London, cũng như anh, từ khi nhìn thấy bức ảnh cô ấy, tôi lập tức như bị trúng bùa của cô ấy. Tôi yêu mà chẳng biết vì sao, đến bây giờ tôi cũng không biết, tại sao tôi yêu cô ấy đến thế. Chỉ vì chúng ta là anh em, cho nên tôi đành mắt nhìn cô ấy rơi vào lòng anh, trên đời không phải chỉ cỏ mình anh biết yêu, có lẽ từ nhỏ tính tôi đã lạnh lùng cô độc, bị mang tiếng xấu là lạnh lùng vô tình, khiến anh không tin tôi cũng biết yêu. Thực ra chúng ta khác nhau ở chỗ anh dũng cảm hơn tôi, biết theo đuổi tình yêu của mình, tìm mọi cách chứng minh tình yêu của mình. Còn tôi, chỉ có thể im lặng đợi chờ và nhớ nhung, khiến lòng mình ngày càng rắn lạnh.


Rất nhiều chuyện không thể nói ra, tôi biết bất luận tôi làm thế nào cùng không thể thay đối ý nghĩ thâm căn cố đếcủa anh về tôi. Anh luôn gán cho tôi những việc tôi không làm, đó là nỗi buồn của tôi. Nhưng chúng ta vẫn là anh em, ít nhất đối với tôi là thế. Rất lạ, lúc này tôi lại rất bình tĩnh, cuộc đời tôi đã sắp đến điểm kết, những yêu, hận từng vấn vương nửa đời đều nhạt nhòa, tôi chỉ có một vài lưu luyến, tôi lưu luyến anh, lưu luyến Mao Lệ. Còn Triệu Mai tôi đã sớm thờ ơ, tuy là ruột thịt, nhưng những gì nó làm khiến tôi lạnh lòng. Nó rơi vào thảm cảnh hôm nay, tôi phải chịu trách nhiệm rất lớn, anh cũng có trách nhiệm, chúng ta đều quá nuông chiều nó, không dạy nó biết cách khoan dung, độ lượng, bi kịch của nó cũng là bi kịch của chúng ta, và là bi kịch lớn.


Cá nhân tôi tán thành ly hôn, hôn nhân của hai người cơ bản là sai lầm, có điều Triệu Mai không thể sống độc lập, cho nên tôi vẫn phó thác nó cho anh, sau khi ly hôn anh vẫn nên chăm sóc nó, đến khi nó tìm được chốn nương tựa mới. Chắc bây giờ anh đã biết vụ tai nạn của Mao Lệ là do nó gây ra, thực ra tôi biết sớm hơn, nhưng không muốn nói, bởi vì đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng cuối cùng nó vẫn là em gái tôi, tôi nhờ anh tìm giúp nó một luật sư, nó phạm pháp ở nước ngoài, nhất định bị pháp luật trừng trị, anh cũng biết. Còn Bác Vũ, cũng xin giao cho anh, sự nghiệp này đã làm cạn kiệt tâm huyết của tôi, tin là anh sẽ không để nó sa sút. Còn Hồng Hải, tuy đúng là tôi thuyết phục Chương Thế Đức nhượng cổ phần cho anh vì không muốn sản nghiệp mấy đời của Chương gia rơi vào tay ngoại tộc, nhưng không có nghĩa tôi đã tha thứ cho ông ta, Chương Thế Đức dù phải xuống địa ngục cũng không rửa hết tội, ông ta đã phải trả giá cho tội lỗi của mình.


Vĩnh biệt, người anh em, hãy tha thứ vì tôi đã chọn cách này để ra đi, bởi quả thực tôi rất sợ để anh nhìn thấy tấm thân tàn của tôi, tôi không muốn nghe thấy tiếng khóc của mọi người, mặc dù người chết chưa hẳn có cảm giác, nhưng tôi vẫn hy vọng mình ra đi đàng hoàng một chút, tôi muốn thân xác mình nhập vào biển cả, biển bao dung như lòng mẹ, khoan hậu đón nhận tất cả của tôi. Tôi tin sau khi chết, nhất định ý thức của tôi sẽ gặp được ý thức của Mao Lệ, tôi sẽ đánh thức cô ấy, đưa cô ấy trở lại trần gian. Tốt nhất đừng đi tìm xác tôi, nếu tìm được, xin đừng để Mao Lệ nhìn thấy, tôi cầu xin! Nếu anh còn coi tôi là anh em, mỗi năm đến bờ biển thăm tôi một hai lần, châm điếu thuốc thả xuống biển, là tôi mãn nguyện.


Xin hãy tin, trên đường đến kiếp sau, tôi nhất định đứng ở chỗ nổi bật nhất ngay đầu đường chờ anh, bất luận lúc còn sống chúng ta hô phong hoán vũ thế nào, sau khi chết đều phải đi qua con đường đó, không ai tránh được cái chết, chỉ là sớm muộn mà thôi. Kiến Phi, nếu chúng ta gặp nhau trên con đường đó tôi vẫn sẽ dang cánh tay cho anh, anh nợ tôi một cái ôm, đến lúc đó nhất định anh phải trả. Ân oán đời này của chúng ta vậy là kết thúc, chỉ có nợ nhau một cái ôm.


Ngày 25 tháng 2


Triệu Thành Tuấn


Nước biển ào tới, tràn lên bãi cát, cuốn phăng tất cả, xóa sạch dấu chân anh không? Chương Kiến Phi đứng trước biển gào khóc: “A Tuấn, A Tuấn! Xin em hãy trở về...”

Xem xong thư, anh lao ra bãi biển, Peter và Henson đuổi theo, cảnh sát lập tức triển khai tìm kiếm cứu nạn. Biết rõ có thể là vô vọng, nhưng không ai từ bỏ tia hy vọng cuối cùng.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Peter nén đau buồn, nhắc lại mấy lần với cảnh sát như vậy, anh vẫn cùng cảnh sát tìm kiếm ở bốn phía bãi biển, chỉ có Henson đứng ngây trên bờ, chìm trong suy tư.

Bầu trời lúc này giống như viên ngọc bích khổng lổ, xanh ngắt không một gợn mây, màu xanh kỳ diệu đó được lọc qua ánh nắng chiếu xuống mặt biển, vậy là biến nước thành màu lam, nhưng không thuần lam như màu trời, bởi vì trên mặt biển có hải tảo màu xanh lục, vì vậy màu sắc đích thực của nước biển chính là màu lục lam.

Bờ cát cũng không phải trắng phau như thường thấy trong ảnh, ít nhất cũng không trắng đơn thuần, mà phơn phớt vàng có ánh bạc, cho nên dải ven biển Bắc Hải được gọi là Bãi Bạc cũng có lý.

Rừng hồng mộc trên bờ biển vẫn rậm rạp tốt tươi, lá óng mỡ long lanh dưới ánh mặt trời, cành đu theo gió, thỉnh thoảng con hải âu trắng giật mình bay vút lên, kêu một tiếng rồi chao liệng trên mặt biển.

Thật là thơ mộng...

Cảnh tượng trước mặt làm Henson đột nhiên có cám giác từng nhìn thấy ở đâu, như có tia chớp lóe qua đầu, anh bỗng nhó tới lần trắc nghiệm tâm lý từng làm với Triệu Thành Tuấn.

Tại một khuôn viên khuất nào nào đó của thành phố Penang, có một nhà kính trồng hoa, phòng khám dành cho bệnh nhân VIP của Henson thông với nhà kính đó, tầm nhìn thoáng đãng, ánh nắng chiếu qua vòm kính sáng choang, các loài thực vật nhiệt đới sinh sôi phồn thịnh, trong phòng tràn ngập một thứ ánh sáng dịu dàng, hòa mình vào đó, tâm trạng dù bức bối đến đâu cũng trở lại yên tĩnh, máu huyết sôi sục đến đâu cũng hiền hòa chảy về tim.

Nhưng phòng khám đó không phải mở cửa cho tất cả mọi người, Henson là một trong những nhà đầu tư của bệnh viện này và là người chủ trì một số dự án nghiên cứu đặc biệt, anh chỉ tiếp những bệnh nhân liên quan đến công trình nghiên cứu của mình. Mối thân quen của Triệu Thành Tuấn và Henson cũng là duyên phận, họ không gặp nhau ở bệnh viện, mà tại một dạ tiệc của xã hội thượng lưu, hôm đó tình trạng của Triệu Thành Tuấn rất xấu, bị bạn bè chuốc rượu, mặt càng tái, vội trốn vào phòng rửa tay, Henson lúc đó cũng đi vào, nhìn thấy Triệu Thành Tuấn gục ngất liền hành sơ cứu cho anh. Triệu Thành Tuấn tỉnh lại rất cảm kích, Henson hỏi thăm bệnh tình và trao danh thiếp cho anh, mời anh có thời gian rỗi đến thăm bệnh viện, anh ta sẽ giúp.

Nhưng mãi nửa năm sau Triệu Thành Tuấn mới đến bệnh viện tìm Henson, lúc đó bệnh của anh đã trở nên nghiêm trọng, Henson ghi chép tỉ mỉ, sau khi được anh đồng ý, đưa anh vào đối tượng nghiên cứu lâm sàng, bởi bệnh trạng của Triệu Thành Tuấn vừa may phù hợp với công trình nghiên cứu của anh. Hầu như mỗi tháng Triệu Thành Tuấn lại đến điều trị, không chỉ sức khỏe mà còn khai thông vướng mắc tâm lý, điều này rất quan trọng, khi cơ năng sống ngày càng suy giảm, tâm lý bệnh nhân thay đổi thế nào, Henson cần ghi chép vào hồ sơ nghiên cứu.

Còn nhớ đó là một buổi chiều nắng đẹp, Triệu Thành Tuấn lại đến, anh tỏ ra vô cùng mệt mỏi, vừa nằm vào ghế xích đu là ngủ thiếp. Henson mở một bản nhạc du dương, hỏi anh: “Brant, đã lâu không gặp, gần đây cảm thấy thế nào?”

Triệu Thành Tuấn yếu ớt đáp: “Rất khó chịu, chỉ muốn chết.”

“Đừng nói thế hãy nhớ, bất cứ lúc nào anh cũng không thể mất lòng tin vào sự sống. Khi anh phiền muộn, anh mệt mỏi, khi cảm thấy mình không trụ được nữa, anh hãy thả lỏng cơ thể, nghĩ đến những chuyện vui vẻ, có thể tưởng tượng anh được đến nơi anh thích nhất cũng được. À, anh có nơi nào thích đến nhất không?”

“Nơi tôi thích đến nhất?”

“Đúng, đó là góc an toàn nhất, bí mật nhất trong lòng anh, khi anh muốn từ bỏ chính mình, anh lựa chọn nơi đó để hít thở không khí trong lành, chọn nơi đó để anh bình tâm lại, ở đó anh có thể thanh lọc tư tưởng, dần dần tâm hồn được yên tĩnh, ngoài bản thân, không ai biết nơi đó. Brant, trong lòng anh có nơi đó không?”

Triệu Thành Tuấn chầm chậm gật đầu: “Không chỉ ở trong lòng mà thực tế tôi đã có một nơi như thế.” Nghĩ một lát, anh lại bổ sung: “Gần đây tôi đã đến đó, còn ở lại mấy ngày, mặc dù bệnh không thuyên giảm, nhưng lòng yên tĩnh rất nhiều.”

“Ồ, nơi đó là đâu? Có thể mô tả một chút không?”

“À... ở đó. Có biển rất xanh, một màu xanh đặc biệt, biêng biếc thăm thăm. Bầu trời ở đó rất thấp, nhất là buổi tối, cảm giác sao trời như sắp rơi xuống biển, xung quanh có rừng tràm tươi tốt, có rất nhiều hải âu... Phong cảnh đó thực ra ở Mã Lai không hiếm, nhưng tại sao tôi lại chỉ một lòng hướng về nơi đó, chính tôi cũng không biết, có thể do con người và cảnh vật, dân cư rất thưa, nhưng lại là thiên đường của các loài chim, tóm lại là một nơi tuyệt đẹp, vô cùng vô cùng yên tĩnh.”

“Làm thế nào anh tìm được nơi đó?”

“Nhiều năm trước tôi tình cờ đến đó. À, quên nói với anh, đó là một hòn đảo nhỏ, rất nhỏ, hầu như không tìm thấy trên bản đổ. Tôi đến một lần và nhớ mãi, cảm giác cứ đến đó là cả con người mình đều tĩnh lại, sau này khi có điều kiện, có lẽ tôi sẽ mua hòn đảo đó. Tôi thích nơi ấy, sau khi chết nếu có thể gửi thân ở đó thì tuyệt biết mấy, nghe tiếng sóng biển, ngắm nhìn mặt trời mọc lặn, tôi cảm thấy cái chết cũng chẳng có gì đáng sợ...”

Henson lập tức ngắt lời anh: “Brant, tôi đã nói, bất cứ lúc nào cũng không được từ bỏ sự sống của mình, cho nên tôi không muốn tranh luận về vấn đề này. Nhưng tôi rất hiếu kỳ, nơi anh vừa nói không có ai biết thật sao?”

“Những người quen của tôi không ai biết, tôi sẽ không cho họ biết.” Có thể do tác động của âm nhạc, cũng có thể do Henson là người đáng tin cậy, Triệu Thành Tuấn lúc này hoàn toàn thư thái, nụ cười đã trở lại. “Đương nhiên tôi có thể nói với anh, nhung anh nhất định phải giữ bí mật.”

“Ồ, đương nhiên.”

Triệu Thành Tuấn nói ra một địa danh.

Henson hơi ngạc nhiên: “Ồ, xa thật.”

“Anh phải nhớ nơi đó, nếu có một ngày tôi đột nhiên mất tích hoặc là tôi không sống được nữa, mọi người đều không tìm được tôi, anh nhất định biết tôi đang ở đó, tôi sẽ ở đó chờ anh, chờ một mình anh.”

“Được, có thể khi đó anh sẽ cần tôi.”

“Nếu không, sao tôi lại cho anh biết? Nhớ đây, không được tiết lộ với ai.”

“Tất nhiên.”

“Nhưng anh nhất thiết phải hứa với tôi, cho dù thế nào anh cũng không từ bỏ chính mình, cuộc sống chỉ có một lần! Đây coi như ước định giữa chúng ta, nếu anh tự tiện kết thúc cuộc sống, Thượng đế cũng coi thường anh, hiểu không?”

Triệu Thành Tuấn bật cười: “Anh nói cứ như tôi sắp đi tìm cái chết vậy.”

“Tôi là bác sĩ, phải có trách nhiệm với tính mạng của bệnh nhân.” Henson lúc đó nói rất nghiêm túc, lát sau lại đùa: “Đương nhiên còn một nguyên nhân quan trọng nữa, tôi cũng không muốn mất người bạn là anh, lần nào anh đến cũng mang theo rượu ngon, tôi uống thành nghiện, nếu anh không còn, tôi biết đi đâu kiếm được rượu ngon như thế.”

“Thì ra anh cũng là con nghiện.”

“Rượu thì chắc chắn, còn sắc, đương nhiên không sánh được bậc thánh tình như anh.” Henson rất hiểu Triệu Thành Tuấn, hai người từ lâu đã không còn là quan hệ bác sỹ bệnh nhân, họ là bạn bè, càng là tri âm, ngày trước cũng chính Henson khích lệ Triệu Thành Tuấn dũng cảm thổ lộ tình yêu với cô gái của lòng mình. Lúc này anh lại băn khoăn: “Brant, tôi vẫn không hiểu lắm, nếu anh mất tích sao anh khẳng định người khác không thể tìm được chỗ đó? Chỉ cần nơi đó thực sự tồn tại trên thế giới, nhất định có người tìm thấy.”

Triệu Thành Tuấn từ từ mở mắt nhìn Henson, rồi từ từ nheo lại, tia sáng từ đáy mắt lọt ra lóng lánh tựa ánh sao xanh, anh mim cười: “Không tìm thấy, có lẽ họ tưởng tôi đã chết.”

Lúc này, Henson đăm đăm nhìn mặt biển mênh mông, lòng vốn rối bời dần dần dịu lại, anh ngoái nhìn Chương Kiến Phi gần như sắp ngất bên cạnh, vỗ vỗ vai anh ta: “Đừng buồn, có lẽ anh ấy đến tĩnh dưỡng ở một nơi yên tĩnh, theo những gì tôi biết về Brant, anh ấy sẽ không đi xuống biển đâu.”

Chương Kiến Phi lúc này đã suy sụp hoàn toàn, người lảo đảo: “Dựa vào đâu anh nhận định thế? Cậu ấy đã viết trong di chúc... ATuấn, dù anh có lỗi với cậu, cậu cũng không nên trừng phạt anh như vậy... A Tuấn, vừa rồi Mao Tấn gọi điện báo, Mao Lệ đã tỉnh, cô ấy luôn miệng gọi tên cậu, cậu có biết không! A Tuấn, cậu có nghe thấy không, cậu trở về đi...”

“Mao tiểu thư đã tỉnh?”

“Đúng.”

“Vậy thì tốt.”

“Nhưng tôi biết ăn nói thế nào với Mao Lệ, làm sao tôi trả lại cho cô ấy một A Tuấn nguyên vẹn!” Chương Kiến Phi giậm chân đấm ngực.

Henson lắc đầu, nhưng dường như lòng rất kiên định: “Anh ấy rất sợ bóng tối, tôi nghĩ, đáy biển rất tối, vừa lạnh vừa cô đơn, tuyệt nhiên không phải lựa chọn cuối cùng của anh ấy. Hơn nữa anh ấy đã hứa với tôi, cho dù thế nào cũng không từ bỏ sự sống, hai người là anh em, có lẽ anh hiểu anh ấy, xưa nay Brant không phải là người không biết giữ lời.”

“Cám ơn ông đã an ủi.”

Henson nhún vai: “Không thể coi là an ủi, tôi chỉ có thể nói với anh như thế.” Anh chắp tay sau lưng đi lại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, dưới bầu trời màu ngọc bích, nơi trời và biển giáp nhau là gì? Trên đời luôn có một chốn quy tụ cuối cùng của mỗi chúng ta, mọi yêu hận đều lùi về sau, hoàn trả vẻ nguyên sơ nhất của sự sống, giũ sạch phồn hoa, có được bình yên. Đó không phải là từ bỏ, không phải trốn đời, mà là một sự trùng sinh. Sự sống không tắt, tình yêu sẽ không mất.

Miệng Henson nở nụ cười nhẹ nhõm, ngoái đầu hỏi Chương Kiến Phi: “Quanh đây có hòn đảo nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.