Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 210: Thông minh hay ngu ngốc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Lúc này Trần Hiền lúc này có chút hối hận khi đụng phải một người cứng đầu cứng cổ, khăng khăng cố chấp làm theo ý mình như vậy. Anh ta tự hỏi bản thân lúc trước đã nghĩ cái gì mà lại lựa chọn làm đồng minh với Trần Mộc Châu.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cậu chủ, vậy chuyện của ông chủ có cần làm nữa hay không..." Trần Mộc Châu đột nhiên an toàn trở về, nhưng không ngờ cô ta lại làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của Trần Hiền, tình huống hiện tại đã thay đổi, cách đối phó với Trần Tuấn Tú đương nhiên phải suy tính lại. Nếu không, e rằng không tránh khỏi sai lầm.

Suy nghĩ của trợ lý khá đúng đắn, thế nhưng Trần Hiền lại là một người hành động không theo lẽ thường tình: “Kế hoạch cứ thực hiện như bình thường, anh ra ngoài trước đi."

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cho dù Trần Mộc Châu có trở về thì sớm muộn gì Trần Tuấn Tú cũng tìm đến nơi này, chi bằng ra tay sớm hơn sẽ càng có lợi hơn. Trần Hiền vẫy tay ra hiệu cho trợ lý đi ra ngoài, sau đó anh ta lững thững đi đến sô pha, lặng lẽ ngồi đợi Trần Mộc Châu xuống.

Sau gần một tiếng đồng hồ tắm nước nóng và thay một bộ quần áo xinh đẹp, Trần Mộc Châu thoải mái bước xuống cầu thang.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Ô, vẫn đợi tôi sao? Tính kiên nhẫn càng ngày càng tốt hơn rồi." Trần Mộc Châu vốn tưởng rằng Trần Hiền đã sớm không thể ngồi yên, nhưng không ngờ rằng anh ta vẫn có thể đợi được, yên lặng ở đây cả tiếng đồng hồ, cũng không biết anh ta ngu ngốc hay là thông minh nữa.

"Anh vốn tưởng rằng em vô cùng khẩn trương để nói chuyện với anh, nhưng không ngờ cũng không vội lắm. Nói đi, có chuyện gì muốn nói cho anh biết?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trần Hiền ngồi quay lưng về phía Trần Mộc Châu, lúc nói xong anh ta cũng không thèm quay đầu lại, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi dựa lưng vào ghế.

Trần Mộc Châu chậm rãi bước tới, ngả nửa thân người ra sô pha. Cô ta vừa mới từ phòng tắm đi ra, lúc này khuôn mặt còn ửng hồng. Dù sao thì cô ta cũng là con gái lớn của nhà họ Trần, tuy rằng không xinh đẹp thanh tú được như Tô Quỳnh Thy, nhưng cũng là một cô gái ưa nhìn với nước da trắng trẻo, chưa kể mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện, tính khí cũng thay đổi chút ít, khiến cho cả người bỗng xinh đẹp thêm vài phần.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Cũng không phải chuyện gì lớn cả, nhưng lần này Hải Phong gọi tôi đến như vậy, anh không tò mò xem tôi trở về như thế nào sao?"

Trần Mộc Châu tự ngắm bàn tay với bộ móng sơn đỏ thẫm của mình, các ngón tay mảnh mai trắng nõn như tuyết làm nổi bật lên màu sơn đỏ, trông lấp lánh như những viên hồng ngọc đặt trong tủ trưng bày ngoài cửa hàng vậy.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trần Hiền liếc mắt nhìn sang, một hồi sau mới lấy lại được tinh thần, Trần Mộc Châu bèn thu tay về, sắc mặt Trần Hiền chợt thay đổi, anh ta nhíu mày, thu hồi tâm tư.

"Theo như tính cách của Hoắc Hải Phong, việc em có thể an toàn trở về quả thực là một kỳ tích. Có điều, nếu như con gái lớn nhà họ Tô biết được sự tồn tại của em thì cũng có thể là em đã được thả về. Đối với Hoắc Hải Phong mà nói, Tô Quỳnh Thy luôn là người anh ta yêu thương nhất.."

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lời này như một mũi dao đâm vào tim Trần Mộc Châu, cô ta liếc mắt nhìn Trần Hiền vẫn đang tiếp tục nói: “Con gái lớn của nhà họ Tô vốn xinh đẹp dịu dàng, tinh xảo như búp bê sứ vậy, ngay cả anh nhìn còn thấy rất vừa mắt. Viên ngọc trước mắt, Hoắc Hải Phong làm sao có thể để ý đến người con gái nhạt nhẽo như cháo trắng dưa cải giống em chứ, Trần Mộc Châu, em nói xem?"

Trong nháy mắt gương mặt Trần Mộc Châu đã tràn đầy ác ý, cô ta nhìn chằm chằm Trần Hiền với ánh mắt u ám.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Nếu anh không cần cái lưỡi của mình nữa thì tôi cũng không ngại giúp anh đâu. Trần Hiền, anh nên hiểu rõ giới hạn của tôi!” Vẻ bề ngoài và Hoắc Hải Phong vốn là nỗi day dứt của Trần Mộc Châu suốt mười mấy năm qua, Trần Hiền lại vừa lúc chọc đến cả hai điều đó. Cho dù là giờ đây Trần Mộc Châu đã có thể che giấu ý tứ với Hoắc Hải Phong, nhưng cô ta cũng không thể chịu nổi khi bị nói như vậy.

“Đùa em chút thôi, rốt cuộc là em trở về bằng cách nào?” Trần Mộc Châu đã có ý cảnh cáo Trần Hiền, anh ta cũng không có thời gian lãng phí cùng Trần Mộc Châu nữa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Đương nhiên là Tô Quỳnh Thy thả tôi về, chỉ là tôi cần anh giúp tôi một số việc." Cô ta muốn mang Lê Quốc Nam trở lại! Đồng thời có thể khiến cho Tô Quỳnh Thy rời đi và không có cơ hội quay về...

"Chuyện của Lê Quốc Nam em nói với Tô Quỳnh Thy hay nói với Hoắc Hải Phong?" Ngẫm lại thì lý do để khiến cho Hoắc Hải Phong thả cô ta ra, ngoại trừ là vì Lê Quốc Nam, thì chẳng còn thứ gì khác có thể lay động được khiến trái tim sắt đá của người đàn ông đó nữa.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Đương nhiên là tôi nói cho Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong cáo già như vậy, anh cho rằng hai người chúng ta có thể đấu lại anh ta sao?" Tiếp cận một thời gian dài, Trần Mộc Châu cũng coi như là đã hiểu rõ, muốn động đến Hoắc Hải Phong nếu dựa vào cô ta và Trần Hiền thì hoàn toàn vô ích, trừ khi mượn tay của Dương Minh Hạo, nhưng bây giờ đừng nói là Dương Minh Hạo, ngay cả Trần Tuấn Tú cũng đang muốn giết cô ta.

“Em muốn anh giúp cái gì?" Trần Hiền trầm tư một hồi, sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh ta ngẩng đầu lên hỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Không có chuyện gì to tát cả, chỉ cần anh..." Cô ta tiến đến thì thầm bên tai Trần Hiền vài câu rồi đứng lên, gương mặt vẫn mang theo nụ cười, tựa như đã khôi phục lại tâm trạng tốt ban


Anh nợ em một câu yêu thương!





Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.