Nghe giọng nói quen thuộc của Cổ Mộc Hàn, Giả Thiên Thiên xuống giường…ra mở cửa.
‘Có chuyện gì?’
- Giờ này vẫn còn ngủ sao Giả tiểu thư?
Giả Thiên Thiên ngờ nghệch nhìn Cổ Mộc Hàn “cô nói thế là sao?”
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “Giả Thiên Thiên, cô nghĩ mình là tiểu thư đài các thật à?”
Giả Thiên Thiên càng nhíu chặt mày “là sao?”
- Ý tôi là cô phải dậy sớm làm việc nhà, đã ăn nhờ ở đậu…thì đừng ăn cho cố rồi ngủ như heo.
Giả Thiên Thiên kinh ngạc “gì chứ?”
Cổ Mộc Hàn lạnh lùng dời ánh mắt về phía nhà bếp “còn không nhanh đi chuẩn bị bữa sáng”.
Giả Thiên Thiên tức quá thở phì phò “Cổ Mộc Hàn, mày đang ảo tưởng mày là nữ chủ nhân của căn tứ hộp viện này thật sao?”
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “ảo tưởng sao?”
‘Cổ Mộc Hàn, so với mày thì Giả Thiên Thiên tao đủ tư cách làm nữ chủ của nơi này hơn’.
- Ồ! Hoá ra, đang có người ôm mộng.
‘Giờ thì mày nhanh cút!’
- Tôi bảo cô đi chuẩn bị bữa sáng, cô nghe không hiểu tiếng người à Giả Thiên Thiên?
‘Mày lấy tư cách gì để ra lệnh cho tao vậy Cổ Mộc Hàn?’
- Tôi không muốn nói nhiều, trước sáu giờ sáng mà cô vẫn chưa chuẩn bị xong bữa sáng thì nhanh cuốn gói ra khỏi Từ gia.
‘Cổ Mộc Hàn, mày…’
- Giả Thiên Thiên, cô nên nhớ rằng…tôi có thể để cô ở lại thì cũng có thể cho cô cuốn gói rời đi.
Nghe qua lời Cổ Mộc Hàn nói, Giả Thiên Thiên cúi mặt ‘‘đúng vậy, anh Tư Tư vô cùng yêu chiều ả ta, đương nhiên là mình không thể trực tiếp đối đầu với ả. Ngày tháng còn dài, mình nhất định sẽ cố gắng nhịn nhục’’.
Như đọc được suy nghĩ trong đầu Giả Thiên Thiên, Cổ Mộc Hàn không nói gì chỉ cười lạnh rồi quay lưng rời đi. Trong khi Giả Thiên Thiên vẫn còn chìm trong những suy nghĩ bẩn thỉu.
……………………
‘Anh Tư Tư, đến ăn sáng thôi anh’
Từ Diện Tư đang trong bộ tây trang chỉnh tề và được ủi thẳng tấp. Anh vừa đi vừa xoắn tay áo, nghe được giọng nói mềm mỏng của Giả Thiên Thiên, anh chợt khựng lại, thấy cả người Giả Thiên Thiên mồ hôi lã chã anh chợt nhíu mày.
‘Anh Tư Tư, bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh đến ăn chút gì đó rồi hẳn đi làm’.
Từ Diện Tư không nói gì, chỉ đi thẳng về phía phòng ăn và kéo ghế ra ngồi.
Giả Thiên Thiên múc lấy chén cháo hạt sen đặt trước mặt Từ Diện Tư “anh Tư Tư, đây là cháo hạt sen, món anh yêu thích”.
Từ Diện Tư khẽ nhíu mày “qua nhiều năm như vậy rồi, cô ta vẫn còn nhớ mình thích ăn cháo hạt sen”.
‘Ăn đi anh, vẫn còn trong bếp’
Từ Diện Tư múc từng muỗng cháo nhỏ cho vào miệng và từ tốn nhai.
‘Khẩu vị có vừa không ạ?’
“Ừm”
Giả Thiên Thiên cười dịu dàng “vẫn còn nhiều lắm”.
Từ Diện Tư đặt chiếc muỗng vào chén cháo, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giả Thiên Thiên “Họ Từ của tôi không có giúp việc hay sao mà để cô làm những việc này vậy?”
Trong lòng Giả Thiên Thiên thầm cười, cô nghĩ Từ Diện Tư đang quan tâm mình “Hừ, Cổ Mộc Hàn…để xem cô huênh hoang được bao lâu”.
Nước mắt Giả Thiên Thiên bất chợt lăn dài trên má “em…em…không sao đâu anh, được nấu ăn cho anh…em cảm thấy rất hạnh phúc”.
Từ Diện Tư đứng lên và cầm lấy chiếc áo vest
Rồi sải từng bước rời đi…
‘Anh Tư Tư…’
Giả Thiên Thiên cười lạnh “Chắc chắn là anh Tư Tư vẫn còn yêu mình”.
‘Cổ Mộc Hàn thì thế nào chứ, làm sao có thể sánh được với Giả Thiên Thiên ta’.