Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 57: Ba người phụ nữ chạm mặt



Cổ Mộc Anh nhìn đồng hồ đeo tay.

*Mộc Anh!

Cổ Mộc Anh cười tươi “Minh Nguyệt, em đến rồi!”

*Anh đợi em có lâu không?

Cổ Mộc Anh ôn tồn lên tiếng “đợi em cả đời này còn được!”

*Anh lại thế…năm xưa, trong mắt anh chỉ có Giả Thiên Thiên.

Cổ Mộc Anh cười cười nhưng không nói gì thêm.

*Mộc Anh, tên Mộ Học Nhữ kia làm việc thất bại rồi. Giờ bản thân hắn cũng bị rơi vào tay Từ Diện Tư.

‘Đúng là một tên vô dụng, làm có chút chuyện cũng không xong!’

Minh Nguyệt Hà lạnh lùng lên tiếng “em sẽ cho người trừ khử tên ăn hại Mộ Học Nhữ đó, tránh hắn ăn nói linh tinh trước mặt Từ Diện Tư”.

‘Anh thấy em vẫn còn rất say mê tên khốn Từ Diện Tư đó!’

*Anh đang ghen sao?

Cổ Mộc Anh ôm lấy Minh Nguyệt Hà “bảo anh không ghen sao được chứ, người phụ nữ của anh lại cứ nghĩ về hắn ta!”

Minh Nguyệt Hà nheo mắt “không phải anh đang nói đến Giả Thiên Thiên đó sao”.

‘Ý của em là sao?’

*Anh không biết Giả Thiên Thiên luôn thầm yêu trộm nhớ Từ Diện Tư sao? Cô ta sống với anh mà luôn nghĩ về người đàn ông khác. Cô ta chỉ vì tiền của anh mà thôi.

Mặt mày Cổ Mộc Anh liền trở nên lạnh lùng u ám “Vậy còn em vậy còn em thì sao?”

*Em không như cô ta.

‘Em như thế nào?’

*Đương nhiên toàn tâm toàn ý với anh rồi.

‘Thật vậy sao?’

*Anh không tin thì sờ thử mà xem.

Vừa nói Minh Nguyệt Hà vừa nắm tay Cổ Mộc Anh đặt lên ngực trái của mình “anh không tin thì thử kiểm tra xem!”

Cổ Mộc Anh cười ma mị “được…anh sẽ kiểm tra thật kỹ từ ngoài vào trong”.

Minh Nguyệt Hà chợt nghiêm túc hơn “giờ em phải đến nhà họ Từ một chuyến để xem có phát hiện ra gì không”.

‘Được, anh cũng đến nhà họ Mộ một chuyến’.

………………

*Chào Giả tiểu thư!

Giả Thiên Thiên giật mình khi thấy Minh Nguyệt Hà đang yểu điệu đi về phía mình.

‘Minh Nguyệt Hà, cô đến đây làm gì?’

*Từ gia không phải của Giả Thiên Thiên cô, tôi đến để làm gì thì cũng đâu có liên quan đến cô!

Giả Thiên Thiên liếc nhìn Minh Nguyệt Hà “Vậy tôi không làm phiền Minh Nguyệt tiểu thư”.

Nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch của Giả Thiên Thiên, Minh Nguyệt Hà không dám tin vào mắt mình…“sao ả ta lại thành ra thế này chứ?”

*Ế…đứng lại đã.

Giả Thiên Thiên khựng bước nhưng không quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt Hà “có chuyện gì?”

*Đừng nói với tôi là Giả tiểu thư sau khi bị Mộc Anh đá đít thì đến Từ gia làm giúp việc đấy nhé!

‘Tôi làm gì thì có liên quan đến cô sao?’

*Tất nhiên là không. Nhưng tôi muốn nói với cô một việc.

‘Việc của Minh Nguyệt tiểu thư không liên quan gì đến tôi!’

*À, thế thì thôi. Nhưng chẳng lẽ cô cũng không quan tâm đến Cổ Mộc Anh?

Giả Thiên Thiên siết chặt tay “chuyện của ông ấy càng không liên quan đến tôi!”

*Ồ, vậy thì thôi!

Thấy Giả Thiên Thiên như không muốn rời đi, Minh Nguyệt Hà cười lạnh “Hừ…còn nói là không muốn biết!”

‘Minh Nguyệt tiểu thư, nếu như đã không còn gì nữa thì tôi đi trước đây’.

*Haiz…Mộc Anh…anh ấy tuy có hơi lớn tuổi một chút, nhưng kỹ thuật giường chiếu của anh ấy thì không thể chê vào đâu được nhỉ! Đúng là…gừng càng già càng cay. Chắc Giả tiểu thư đây cũng đã từng được…

‘Đủ rồi Minh Nguyệt Hà, loại đàn bà đê tiện!’

Minh Nguyệt Hà nắm chặt cổ tay Giả Thiên Thiên “tôi nói cho cô biết, dù là Giả Thiên Thiên hay là Cổ Mộc Hàn, tôi đều không để ai được sống tốt!”

- Vậy sao?

Giả Thiên Thiên giật mình nhìn ra cổng.

Minh Nguyệt Hà cũng đưa mắt nhìn ra cổng.

Thấy Cổ Mộc Hàn đang đứng khoanh tay trước ngực.

Minh Nguyệt Hà và Giả Thiên Thiên đều rơi vào im lặng.

- Tôi lại muốn xem thử…Minh Nguyệt tiểu thư sẽ làm gì tôi.

Minh Nguyệt Hà cười cười "thời gian của chúng ta còn dài…từ từ rồi Cổ tiểu thư sẽ được thưởng thức mà thôi!

- Minh Nguyệt tiểu thư nói sai rồi…thời gian của tôi đúng là còn dài, nhưng rất tiếc thời gian của Minh Nguyệt tiểu thư lại không còn được bao lâu.

*Cô…

Cổ Mộc Hàn liếc nhìn Giả Thiên Thiên “dì Thiên Thiên, sao lại tiếp loại người này vậy?”

‘Tôi…’

Từ Diện Tư vừa chạy xe về nhà xe xong thì liền đi vào sảnh, thấy cả ba người phụ nữ cùng đứng đó và xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng, anh nheo mắt “ba người họ đang nói gì mà có vẻ như rất căng thẳng vậy, sẽ không đánh nhau chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.