Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 78: Từ Diện Tư bệnh nặng



‘Già, gần đây có người đang điều tra đời tư của Cổ tiểu thư!’

“Kẻ nào?”

‘Là Cố Yên Thành!’

Từ Diện Tư lạnh mặt “hắn muốn tra gì?”

Hàn Du lắc đầu “mọi thứ có liên quan đến Cổ tiểu thư!”

“Cậu tìm cách đánh lạc hướng tìm kiếm của hắn ta!”

Nhìn mặt Từ Diện Tư kém sắc, Hàn Du lo lắng hỏi “già không được khỏe sao?”

“Gần đây tôi thường xuyên bị đau đầu!”

‘Già đã đi khám qua chưa?’

“Chắc là không sao đâu”

‘Già không được xem thường, cần phải nên đến bệnh viện kiểm tra thế nào’.

Từ Diện Tư suy nghĩ một lúc rồi đứng phắt dậy, đi thẳng về phía thang máy.

Hàn Du kinh ngạc nói với theo “già đi đâu để tôi đưa già đi?”

Không muốn trả lời câu hỏi của Hàn Du, Từ Diện Tư cho thang máy xuống tầng hầm và nhanh chóng lái xe rời khỏi Từ thị.

………………

//Ông chủ Từ!

Nhìn sắc mặt căng thẳng của vị bác sĩ đang khám bệnh cho mình mà Từ Diện Tư cũng thấy lòng bất an “nói đi…”

//Tôi thật sự rất tiếc khi phải thông báo với ông chủ Từ việc này!

Từ Diện Tư nhíu mày “bác sĩ cứ nói đi”

//Theo kết quả xét nghiệm cho thấy thì trong não của ông chủ Từ có một khối u.

Từ Diện Tư chết lặng “khối u?”

//Đúng vậy!

“Nó có thể điều trị được không?”

//Khối u này có khả năng phát triển ngày một lớn hơn, nó sẽ chèn ép các dây thần kinh, từ đó sẽ gây ra vô số biến chứng. Cách điều trị tốt nhất là cần phải phẫu thuật loại bỏ.

“Vậy thì cho tiến hành phẫu thuật đi!”

Bác sĩ kinh ngạc “chuyện này sao có thể chứ? Tạm thời thì chưa thể phẫu thuật ngay được, cần phải điều trị bằng thuốc trong một thời gian dài, khi nào thấy ổn thì mới tiến hành phẫu thuật loại bỏ”.

………………

Bệnh tình Từ Diện Tư càng lúc càng nặng hơn, chứng đau đầu càng lúc càng dữ dội, thường hay quên.

- Anh Tư Tư!

Từ Diện Tư nghe có giọng nói ngọt ngào gọi tên mình thì khẽ nhíu mày.

Rất nhanh, một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước mặt anh.

Không ngần ngại, Cổ Mộc Hàn liền bá Cổ Từ Diện Tư.

Từ Diện Tư khó hiểu hỏi lòng “Cô gái này là ai? Sao lại gọi tên mình một cách thân mật đến như vậy chứ? Nhưng sao mình lại không hề có ấn tượng gì với cô ta vậy chứ?”

Thấy Từ Diện Tư không chút phản ứng gì, Cổ Mộc Hàn thoáng ngạc nhiên “anh Tư Tư sao vậy?”

“Thật ra cô là ai?”

Cổ Mộc Hàn càng kinh ngạc hơn “anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

*Anh Tư Tư, em mang cơm trưa đến cho anh đây.

“Thiên Thiên, em đến rồi à?”

Giả Thiên Thiên tươi cười đặt hộp cơm lên bàn “anh Tư Tư, hôm nay em toàn nấu những món anh thích”.

Cổ Mộc Hàn nheo mắt “Hừ…hoá ra mới chỉ hơn một tuần không gặp mà mọi việc đã hoàn toàn thay đổi, thật khiến cho người ta phải kinh ngạc đấy!”

Thấy Cổ Mộc Hàn có vẻ như rất khó chịu, Giả Thiên Thiên cười thầm “thật xui xẻo cho cô rồi Cổ Mộc Hàn, anh Tư Tư dù đã mất đi trí nhớ nhưng vẫn không thể quên được tôi, còn Cổ Mộc Hàn cô chẳng là gì trong mắt anh ấy!”

Giả Thiên Thiên mở chiếc hộp và bày ra rất nhiều món ăn, còn không quên đút cho Từ Diện Tư ăn.

Từ Diện Tư vui vẻ hưởng thụ.

Cổ Mộc Hàn thấy vô cùng ngứa mắt nên tức giận bỏ đi.

“Thiên Thiên!”

*Em nghe!

“Cô gái trẻ vừa rồi là ai vậy?”

Nước mắt Giả Thiên Thiên chợt tuôn rơi!

Từ Diện Tư nhíu mày “em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

*Cô ta là người yêu thích anh và còn dùng đủ mọi thủ đoạn để gạ gẫm anh. Anh nên cẩn thận với cô ta.

“Thật là đáng ghét! Từ Diện Tư ta đâu phải là loại cẩu thả như thế, cái loại phụ nữ chẳng ra gì đó ta không thèm cho vào mắt!”

*Em biết anh là người đàn ông có nhân phẩm tốt, nhưng cô ta vô cùng mưu mô, em sợ anh sẽ bị cô ta tính kế.

“Em cứ yên tâm đi, anh tuyệt đối không để cô ta được đắc ý!”

*Ăn cơm thôi anh, kẻo thức ăn nguội hết.

“Anh không ăn”

Giả Thiên Thiên ngạc nhiên “sao vậy anh? Đây toàn là những món anh thích”.

“Không có mùi vị!”

………………

‘Cổ tiểu thư!’

Cổ Mộc Hàn khựng bước nhưng không lên tiếng.

Cảm nhận được sự tức giận hiện lên trên nét mặt Cổ Mộc Hàn, Hàn Du thở dài “Cổ tiểu thư, hơn tuần qua cô đã đi đâu?”

- Tôi về Bạch Thành giải quyết một số việc.

‘Cô vừa mới về Thủ đô sao?’

- Đúng vậy! Và tôi cũng đã vô cùng hối hận khi trở về đây.

‘Cổ tiểu thư đã gặp già chưa?’

- Đừng bao giờ nhắc đến người đàn ông Khốn kiếp đó trước mặt tôi.

Cổ Mộc Hàn tức giận bỏ đi…

Hàn Du đuổi theo ‘‘Cổ tiểu thư…nghe tôi nói đã…’’

Cổ Mộc Hàn lên xe và lái xe rời khỏi Từ thị.

Hàn Du thở dài ‘‘không biết già đã làm gì đắc tội với Cổ tiểu thư mà khiến cô ấy tức giận đến vậy chứ?!’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.