“Dừng xe!”
‘Có chuyện gì vậy già?’
Từ Diện Tư nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ đang bế con, chuẩn bị bước lên xe.
Hàn Du chuyển ánh mắt nhìn ra vị trí mà Từ Diện Tư đang nhìn rồi thoáng kinh ngạc “là Cổ tiểu thư!”
“Cậu biết cô ta sao?”
Hàn Du gật đầu "Cô ta là Cổ tiểu thư!’
“Cổ Mộc Hàn?”
‘Đúng vậy!’
Xe Cổ Mộc Hàn đã bắt đầu chuyển bánh.
Hàn Du cũng nhấn nhẹ chân ga, không nghe thấy Từ Diện Tư nói gì nhưng đôi mắt ấy lại dán chặt vào chiếc xe phía trước, Hàn Du đành phải lái xe chầm chậm theo sau xe Cổ Mộc Hàn.
Theo sau Cổ Mộc Hàn một đoạn đường khá dài, thấy Từ Diện Tư vẫn không có phản ứng gì, Hàn Du vẫn cứ tiếp tục chầm chậm bám theo. Nhưng đến ngã ba, xe Cổ Mộc Hàn rẽ trái, còn đường về Từ gia lại rẽ phải.
Từ Diện Tư nhíu mày “Cậu lái xe đi đâu vậy?”
Hàn Du há hốc mồm “thì về Từ gia”
“Tôi có bảo là phải về Từ gia đâu!”
‘Thế gia muốn đi đâu?’
Từ Diện Tư chỉ về phía sau…
Hàn Du cười cười nhưng rồi không lên tiếng, chỉ quay đầu xe.
“Cậu mới tập lái xe à?”
Hàn Du khó hiểu nhìn Từ Diện Tư “Ý già là sao?”
“Tăng tốc!”
Hàn Du thừa hiểu mục đích của Từ Diện Tư nhưng vẫn cứ giả vờ, anh âm thầm chiều ý Từ Diện Tư, cho xe tăng tốc…
Rất tiếc, Hàn Du có tăng bao nhiêu tốc độ thì cũng không còn nhìn thấy xe Cổ Mộc Hàn đâu nữa.
Từ Diện Tư thấy lòng mình như mất mát thứ gì đó quan trọng lắm, anh vô cùng khó chịu.
“Cô ấy đâu rồi?”
Hàn Du nghe rất rõ câu hỏi của Từ Diện Tư nhưng vẫn thích giả điếc, anh quay sang hỏi Từ Diện Tư “già vừa nói gì?”
“Không có gì, đến quán bar đi”
…………………
*Cô chủ!
‘Vừa nãy trên phố, tôi cảm giác như có một chiếc xe bám theo chúng ta’.
Cổ Mộc Hàn nghe xong câu nói của Giang Trường Sinh nhưng chỉ hờ hững lên tiếng ‘‘thế à?’’
*Đến ngã ba thì chiếc xe đó đã rẽ phải.
Cổ Mộc Hàn trầm tư, cô nhớ lại những ngày tháng trước đây, từng có một đoạn thời gian… cũng trên con đường ấy cô đã đi rất nhiều lần trong một ngày, mỗi lần đi đến ngã ba ấy…xe cô đều rẽ phải.
*Cô chủ không vui sao?
Cổ Mộc Hàn lắc đầu “có gì mà không vui”.
‘Ma mi’
Cổ Mộc Hàn mỉm cười khi nghe được giọng điệu đáng yêu của thiên thần bé nhỏ trong lòng mình “sao vậy bảo bối của mẹ?”
Cậu bé chồm dậy hôn vào má Cổ Mộc Hàn cái bẹp.
Cái cảm giác ngọt ngào đáng yêu ấy khiến cho bao nhiêu muộn phiền của cô liền tan biến.
- Tiểu Thụy, chúng ta sắp về đến nhà rồi!
Cổ Mộc Thụy vô cùng hào hứng vì cậu rất thích được chơi với bà.
*Cô chủ, năm xưa sao lại từ bỏ ông chủ Từ? Sao cô không cố gắng níu kéo để cậu chủ nhỏ có được một gia đình hoàn hảo?
Cổ Mộc Hàn thở dài “Không phải tôi không muốn nhưng thay vì cứ phải điên cuồng giành giật một người hoàn toàn không nhận ra tôi là ai, thì tôi chọn cách sống khép mình và chăm sóc thật tốt cho đứa bé. Cái gì cũng vậy, nếu không phải của mình thì đừng cố gắng giành lấy, cuối cùng thì tổn thương cũng chỉ thuộc về mình, còn thứ gì của mình thì cuối cùng cũng sẽ trở về bên mình. Đừng để cho những trận chiến tệ hại ấy làm tổn thương đến tâm hồn của con trẻ, hãy để cho tuổi thơ của con có được bình lặng nhất”.
Giang Trường Sinh mỉm cười “Cô chủ luôn điềm tĩnh trước tình huống”.
Mắt Cổ Mộc Hàn chợt ướt, không phải cô không yêu Từ Diện Tư, cũng không phải cô không quan tâm đến anh. Ba năm qua cô luôn âm thầm dõi theo anh, khi chưa cần thiết phải ra tay thì cô sẽ tuyệt đối không ra tay. Dù kẻ nào cũng không được phép cướp ba của con trai cô.