“Ai da!” Vương Tuyết
Lê dùng sức đẩy mạnh, Đoạn Chi kêu lên một tiếng rồi ngã nhào về phía thân cây,
túi sách cùng rác rưởi rơi hết xuống đất. “Vương … Vương Tuyết Lê, rốt cuộc cô…
muốn thế nào? Không cần phải… quá đáng như vậy.” Đoạn Chi lấy hết dũng khí,
đáng tiếc lời nói lại lắp bắp, làm người nghe không cảm thấy nửa điểm uy hiếp.
“Tao quá đáng thì
sao? Mày làm gì được tao!”
“Mới chỉ đẩy nhẹ một
cái mà đã bảo tao quá đáng? Kịch hay còn chưa hết đâu!” Ba người bộ dạng “lương
thiện” nhưng động tác tuyệt không thiện lương, một cước đá bay túi sách Đoạn
Chi.
“Không!” Đoạn Chi
không kịp làm gì, nhìn theo đống sách vở đã tan nát, cô nhát gan nên cũng không
dám phản kháng, vội vàng thu dọn lại, chỉ dám nói trong tiếng khóc: “Các cô…
sao có thể…, lại coi thường người khác như vậy.”
“Coi thường mày thì
sao?” ba người dùng sức giữ chặt Đoạn Chi, mở miệng uy hiếp: “Nếu mày không tự
động rút khỏi cuộc thi, cũng đừng trách tao động thủ, nghe vậy được không?”
“Mình … không thể
làm được! Trù vương tam tái quyền là mình khổ công mới giành được…, mình tuyệt
… đối sẽ không rút lui.” Cô cố nén nỗi đau thân thể, quỳ rạp trên mặt đất, mu
bàn tay bị gót giày dẫm lên đau đến thấu xương, cô cố cam chịu, thế nhưng nước
mắt vẫn chảy ra, lăn dài trên má, tay cô thật sự rất đau.
Trước đây, chịu đủ
mọi sự coi thường và ức hiếp của bọn chúng nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn, nhưng giờ
khắc này, cô nhìn ba người trước mặt, hận ý trong mắt không thể che dấu, nhìn
trừng trừng bọn họ. Vì sao? Vì sao thế giới này lại có loại người vô sỉ đến cực
điểm như vậy, chỉ giỏi ức hiếp người khác.
Những nữ sinh này
cũng thấy lạnh trong lòng, “Mày.. mày nhìn cái gì, cẩn thận tao… móc mắt mày
ra.” Ông trời à, cô còn chưa nhìn thấy đôi mắt nào tràn đầy hận ý đến vậy.
“Chỉ cần mày nhường
quyền thi đấu cho tao, chúng tao cũng không làm khó dễ mày. Mày kiên quyết từ
chối cũng đâu được lợi gì, đây cũng là chị hai tao rơi vào tình thế bắt buộc, tốt
nhất mày đừng từ chối nữa.”
“Buông Đoạn Chi
ra!” một giọng nói êm ái truyền đến, ba người cùng sửng sốt, Vương Ninh Hinh đã
xông lên đẩy ba cô gái kia ra, giải cứu cho Đoạn Chi.
Đoạn Chi nhìn Vương
Ninh Hinh, vừa hoảng sợ lại vừa kinh ngạc, trong lòng nghẹn ngào, nhịn không được
khóc to một tiếng, đem những uất ức cũng oán hận biến thành nước mắt, khuôn mặt
thoáng có điểm mừng rỡ. “Ninh Hinh… Ninh Hinh…”
Vương Ninh Hinh thật
cẩn thận kiểm tra Đoạn Chi. Lành lặn, trừ những vết trầy xước bên ngoài, ngoài
ra không còn tổn thất nào khác.
Vương Ninh Hinh
trong trường rất nổi tiếng, các cô liếc mắt một cái liền nhận ra. “Vương Ninh
Hinh, tan học rồi, sao cô còn chưa về nhà?” ba người chột dạ liếc mắt một cái,
Vương Tuyết Lê vì là chị cả uy nghiêm, đành phải chủ động ra mặt.
“Bạn là Vương Tuyết
Lê?” Vỗ vai Đoạn Chi, Vương Ninh Hinh gật đầu trấn an cô, ý bảo cô đứng sang một
bên, rồi mới quay sang nhìn Tuyết Lê cười nhẹ. “Thực xin lỗi, Đoạn Chi là bạn
cùng lớp với mình, bạn ấy rất nhát gan, không biết làm sao lại đắc tội với các
bạn, tiện thể nhân đó mà đem tay bạn ấy dẫm đạp?”
“A… tôi…” Cái này gọi
là không động thủ, chỉ dùng khuôn mặt tươi cười, hơn nữa Vương Ninh Hinh tuy rằng
không quá đáng sợ, nhưng trong trường cũng có nhiều quen biết, đắc tội cô thực
không có tốt, cũng chính vì thế nên các cô mới phải chờ đợi cho đến lúc Ninh
Hinh rời đi mới ra tay, hơn nữa việc này nếu nói ra, chỉ gây rắc rối cho chị
hai.
“Chúng tôi chỉ muốn
con bé chết tiệt này nhượng lại quyền thi đấu Trù vương cho chị hai, lại không
nghĩ con bé kia có chết cũng không chịu, chúng tôi đành phải giáo huấn nó một
chút, xem có thông minh ra tí nào không.”
Không nghĩ tới những
cô gái này ngoài diện mạo ra, ngay cả suy nghĩ cũng xấu nốt, không phân biệt trắng
đen, đông tây nam bắc, rõ ràng đuối lý, lại còn dùng bạo lực, đe dọa và ép buộc
đối phương.
Loại người dã man
này căn bản không thể nói lý lẽ, huống chi cô cũng không sợ. Vương Ninh Hinh trực
tiếp khiêu chiến, chống lại Vương Tuyết Lê. “Bạn học Vương muốn tham gia cuộc
thi, mình có thể biết tại sao không?”
“Đương nhiên là muốn
trở thành Trù vương rồi, thế mà cô cũng thắc mắc sao!” cô em thiện lương đắc ý
cười nhạo nói. Với Vương Ninh Hinh xuất thân cao quý, khí chất thiên kim tiểu
thư vừa hận vừa ngưỡng mộ, luôn xem cô không vừa mắt, hôm nay cơ hội đến mà
không nhạo báng cô vài câu thì thực sự là có lỗi với chính mình. Hiển nhiên
không thấy cô là người tốt, cứ như vậy ngạo nghễ nói.
“Bạn mới là đại ngu
ngốc, người bị lưu ban đến hai lần thì thông minh ở đâu, bạn còn dám vác mặt đi
mắng người khác là ngốc?” Đoạn Chi tuy sợ hội ba chị em này, khi mình bị mắng
thì âm thầm chịu đựng, nhưng nghe bọn chúng mắng Vương Ninh Hinh, từ đáy lòng
cô cảm thấy rất khó chịu.
“Con xấu kia … mày
muốn chết phải không? Được, để tao giúp mày!” Liên tục bị lưu ban hai năm, là nỗi
đau lớn nhất trong lòng cô, ai dám động đến vết thương của cô, cô liền cùng kẻ
đó liều mạng. Thẹn quá hóa giận cô không nói hai lời, lấy ra một cây đao Thụy
Sĩ dùng sức hướng tới Đoạn Chi mà đâm.
“A!”
Tiếng hét chói tai
vang lên…
Thấy con dao đang
hướng đến chỗ các cô, Vương Ninh Hinh vội đẩy Đoạn Chi ra, chính mình lại không
kịp né tránh, mắt nhắm lại. bàn tay thì nắm chặt, chờ đợi nỗi đau sắp đến.
Đột nhiên, không hiểu
sao cô lại bị đẩy đến bức tường, một luồng hơi ấm áp bao phủ xung quanh, không
cảm thấy đau đớn gì.
“Diêm Tính
Nghiêu?!” Không biết là ai kêu ra tên này, các nữ sinh ở đây ai nấy sắc mặt đều
trắng bệch.
“A, sao lại không
đau nhỉ?” Vương Ninh Hinh buông lỏng bàn tay, vụng trộm thăm dò người phía trước.
Cô giương mắt nhìn lên…
Sao lại là anh? Một
ngày thấy anh hai lần, thật đúng là khiến trái tim Vương Ninh Hinh chịu không nổi.
Diêm, Vương hai nhà
đều là đại thương gia ở Đài Bắc, vì xã giao nên cũng đã gặp mặt vài lần, đại
khái là lập trường của hai người khác nhau, Vương Ninh Hinh thấy anh thì liền lẩn
trốn, trốn không xong thì coi như không thấy, mà anh cũng làm ngơ. Bởi vậy mặc
dù gặp nhau rất nhiều, cũng biết nhau, thế nhưng lại chưa một lần trò chuyện.
“Không đâm trúng
đương nhiên sẽ không đau!” Diêm Tính Nghiêu tức giận trả lời.
Nhìn thấy Vương
Ninh Hinh bộ dạng ngơ ngác ở trong lòng anh, làm anh vừa tức giận lại vừa buồn
cười, nhớ tới cảnh nguy hiểm vừa rồi, trong lòng lửa giận bùng lên, anh tức giận
nắm lấy tay cô hét to. “Em thật ngu ngốc! Đầu óc chỉ để trang trí thôi sao?”
“Em…” Vương Ninh
Hinh rụt cổ quay đầu đi, tránh tiếng thét chói tai của anh, mới phát hiện người
vừa định đâm mình hiện nằm ôm cánh tay mà rên rỉ, người cong lại như con tôm,
mà Vương Tuyết Lê cùng cô gái còn lại thì co rúm lại như chuột nhìn thấy mèo,
còn có hai người con trai mặc đồng phục của học viện đứng bên cạnh giám sát các
cô.
“Ngu ngốc! Em nghĩ
cơ thể mình làm bằng kim cương à? Dám dùng thân thể chắn dao, chán sống rồi chắc?”
“Em… em…” Vương
Ninh Hinh hai tay ôm đầu, thiếu chút nữa bị tiếng hét của anh làm cho điếc,
giương đôi mắt to nhìn vẻ mặt dọa người của anh. Thật đáng sợ! Sống lâu như vậy,
cho tới bây giờ không có người nào hét như thế với cô, hôm nay là lần đầu,
nhưng lại làm cô hoảng sợ đến ba ngày không hết.
“Em cái mà em?
Không nói nổi sao!” Nhìn thấy cô bị chính mình dọa đến ngây ngốc, bất giác anh
kìm lại khẩu khí của mình.
“Em… em cũng không
phải cố ý, chỉ là… chỉ là nhất thời không tránh kịp thôi!” Vẻ mặt đáng thương,
ánh mắt vô tội nhìn anh.
Diêm Tính Nghiêu
nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô, “Em thật ngu ngốc, nếu biết mình không có bản sự,
không cần mơ tưởng làm anh hùng cứu người, em cho là mình có mấy cái mạng? Đại
ngốc nữ!”
Cũng do chính mình
lỗ mãng, cho dù bị mắng, cũng chỉ biết nghe, dù gì anh cũng là ân nhân cứu mạng
của cô.
Vừa nãy chỉ cách một
ly nữa thôi là con dao kia đã trúng người cô rồi, nếu không phải anh động tác
nhanh nhẹn, một cước đá phăng con dao, chỉ sợ nhân sinh của cô đã chấm dứt ngay
tại hôm này. Tuy rằng mỗi lần gặp, cô đều lạnh lùng, đều làm anh suy sụp cùng hờn
giận, nhưng nghĩ đến từ nay về sau không còn nhìn thấy cô nữa, đáy lòng bỗng
dưng chạnh lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô tự nhiên dùng sức.
Diêm Tính Nghiêu lập
tức buông ra, nhưng lại vẫn tức giận nói. “Như vậy cũng không chịu được, em có
biết con dao kia mà đâm trúng mình thì sẽ thế nào không?”
Vương Ninh Hinh vỗ
về cánh tay, đôi mắt như biển nước mênh mông mở to nhìn anh. Diêm Tính Nghiêu bị
nhìn đến không chịu nổi, một tay đặt trên eo kéo cô vào lòng mình. “Xem em sau
này còn dám lỗ mãng như vậy không!” Lời nói không còn trách cứ nữa, lại mang
theo vài phần ôn nhu.
Nhìn đại ca ôm tiểu
mỹ nhân trong lòng, Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi không khỏi ngây người, cô… thật đẹp,
vẻ đẹp lay động lòng người, còn làm cho người khác mê mẩn.
Đôi hàng mi thanh
tao cân xứng, đôi mắt to tròn, tinh khiết, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môi
chín mọng, gương mặt tỏa ra nét thanh khiết, dịu dàng, hài hòa trên làn da nõn
nà như ngọc.
Đặc biệt là đôi mắt
tĩnh lặng trong suốt kia, dường như có thể chứa đựng cả bầu trời, lúc này lại
mang thần sắc xấu hổ, càng làm người khác không thể kháng cự.
“Đại ca!” Vẫn chưa
hết hoàn hồn, Tôn Duy Ma không đành lòng nhìn Vương Ninh Hinh bị pháo oanh tạc
không còn đường chạy trốn, vội vàng ra tiếng ngăn cản. “Anh rốt cuộc có hiểu
cái gọi là thương hoa tiếc ngọc hay không?! Anh dọa em ấy như vậy, đối với đại
mỹ nhân ôn nhu thê này, anh thực sự nhẫn tâm sao!” Lấy khửu tay lặng lẽ huých
Triệu Phi, anh đi đến trước mặt Vương Ninh Hinh, nhã nhặn khom người nói: “Bạn
Vương Ninh Hinh, xin chào! Người bộ mặt hung thần ác sát này là Triệu Phi, còn
người anh tuấn tiêu sái, thông minh cơ trí, phong độ nhất chính là anh, họ Tôn
tên Duy Ma, bọn anh đều là huynh đệ kiêm bạn bè của vị anh hùng cứu mỹ nữ nổi
danh này.”
“Bạn tốt!” Tôn Duy
Ma cùng Triệu Phi là bạn và cũng là trợ thủ đắc lực của Diêm Tính, cũng là nhân
vật nổi danh, Vương Ninh Hinh mặc dù chưa thấy qua, nhưng từ hồi đi học cũng đã
nghe nói đến .
“Quả nhiên lời đồn
không sai! Gặp em ở đây, mới nhớ là học viện có tổ chức bình bầu tam đại mỹ
nhân mà em lại có số phiếu cao nhất, vốn đang có chút hoài nghi, không nghĩ tới
hôm nay lại có thể diện kiến người đẹp, quả thật danh hiệu này thuộc về em là
không sai chút nào. Không biết anh có vinh hạnh được làm bạn với em không.” Nói
rồi, Tôn Duy Ma vươn tay ra chờ cô, hoàn toàn không phát hiện khuôn mặt Diêm đại
ca của bọn họ xám ngắt lại.
“Anh nữa!” Triệu
Phi cũng kích động yêu cầu.
“A, đương nhiên…”
Vương Ninh Hinh thoát khỏi vòng tay của Diêm Tính Nghiêu, hào phóng vươn tay
ra.
“Đương nhiên không
được!” bàn tay nhỏ bé ở giữa chừng đã bị Diêm Tính Nghiêu nhanh tay lẹ mắt chặn
đứng, người cũng một lần nữa lại rơi vào trong lòng anh.
“Em không sao, anh
buông tay ra!” Vương Ninh Hinh bị ôm lơ lửng giữa không trung, giãy giụa cố gắng
thoát khỏi vòng tay anh, nhưng Diêm Tính Nghiêu lại hoàn toàn không quan tâm đến
việc cô kháng cự.
“Có thể làm bạn,
nhưng không nhất thiết phải bắt tay.” Trừng mắt liếc hai người một cái, anh đột
nhiên cảm thấy hai tên này mồm thì nói làm bạn nhưng bộ dạng thực sự chướng mắt,
nhất là cái tên công tử Tôn Duy Ma.
Biểu tình lạnh lùng
dù không tỏ vẻ uy hiếp, nhưng thực ra là anh đang giận cực độ, Triệu Tôn hai
người lại biết rõ sự bình tĩnh của anh chỉ là giả dối, kỳ thật đáy lòng bọn họ
cũng có chút kinh hãi, “Bão táp sau tĩnh lặng” chính là lúc này đây, tốt nhất vẫn
đề phòng thì hơn.
Xem ra là không thể
nắm tay đại mỹ nhân rồi, hai người không phải không tiếc nuối, nhưng cũng chẳng
biết làm sao. Bọn họ tự biết thanh xuân còn dài, còn chưa có hưởng thụ hết,
quay sang nhìn đại ca, ho khan một tiếng, rồi đồng thời lùi về phía sau.
Diêm Tính Nghiêu lại
trừng mắt liếc bọn họ một cái. Các cô cũng thức thời đó!
Không quan tâm đến
bọn họ nữa, mày rậm khẽ nhếch, anh bắt đầu xử lý chính sự trước mắt.
“Các cô chính là
tam cô nương?” Thanh âm lãnh đạm vang lên làm ba người hoảng sợ gật đầu, biểu
hiện giống như chuột khi nhìn thấy mèo, không dám ho một tiếng. Bộ dạng kiêu ngạo,
không để ai trong mắt vừa rồi đã biến đâu mất, các cô giờ giống như “người thiện
sợ ác”.
“Hai người này là bạn
tôi, tôi không muốn nhìn thấy họ gặp nguy hiểm gì nữa, các cô hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
nhìn thấy Diêm Tinh Nghiêu, cho dù thế nào đi nữa, chạy trốn vẫn quan trọng
hơn! Ba người vội vàng xoay người bỏ chạy.
Nhìn bọn họ vắt
chân lên cổ mà chạy, Đoạn Chi cúi đầu thu dọn sách vở cùng rác rưởi, mà trong
lòng mừng thầm. Cô vẫn muốn tránh xa Diêm Tính Nghiêu, tuy rằng anh nói giúp
cô, nhưng mà… anh thật đáng sợ!
Vương Ninh Hinh đẩy
Diêm Tính Nghiêu ra, định ngồi xuống hỗ trợ Đoạn Chi thu dọn.
Diêm Tính Nghiêu ngạc
nhiên, lập tức nắm lấy cánh tay của cô, không khỏi hờn giận nói: “Em ở đó làm
gì?”
“Giúp Đoạn Chi, anh
không nhìn thấy sao?” Cô không rõ anh vì cái gì mà tức giận?
“Không cần giúp!” mặt
anh xám lại, chả lẽ thứ rác rưởi kia so với anh còn quan trọng hơn?
“Vì cái gì…”
“A Duy cùng A Phi
cũng muốn giúp Đoạn Chi, có bọn họ hỗ trợ là đủ rồi.” Lời này vừa nói ra, đột
nhiên bị nhắc đến tên Tôn Duy Ma cùng Triệu Phi bất giác giật mình, kêu “A” một
tiếng, Diêm Tính Nghiêu lập tức nhìn họ bằng ánh mắt sắc lạnh.
Uy vũ khiến hai người
lập tức tươi cười một cách cứng ngắt. “A, để bọn anh! Đều là quân tử, lấy việc
giúp người làm vui.” Bọn họ cố nén tiếng khóc thảm trong lòng, lẳng lặng ra
giúp, ô ô… sao lại khổ thế này?
Thình lình xảy ra
chuyển biến, Đoạn Chi vừa mới kinh sợ một trận, lần này lại tiếp tục hoảng hốt.
“Nhưng mà…” Vương
Ninh Hinh vẫn do dự, làm phiền người khác như thế liệu có tốt không?
“Vương đại tiểu thư
không phải là luôn lãnh đạm sao, ngày thường ngay cả một câu cũng lười nói, khi
nào lại hay vòng vo, tính tình hòa ái dễ gần như thế?” Diêm Tính Nghiêu hai tay
giao nhau ở trước ngực, mang chút trào phúng nói. Hơn nữa với anh cô càng đặc
biệt lạnh lùng!
“A…” Vương Ninh
Hinh không còn lời nào để nói. Cúi đâu thầm nghĩ, cô vẫn luôn lãnh đạm, giúp Đoạn
Chi chẳng lẽ vì cảm phục ý chí kiên cường của cô ấy?
Mắt thấy hai người
từ từ đi tới, Đoạn Chi vội vàng cầm túi sách đứng lên. “Cám ơn, mình ổn rồi,
các bạn tiếp tục trò chuyện, mình đi xử lý túi rác này, hẹn gặp lại!”
“Chờ một chút, vở của
bạn này…” Vương Ninh Hinh nhớ ra là quên trả vở cho cô, đây cũng chính là lý do
khiến cô quay lại tìm Đoạn Chi.
Đoạn Chi vội vàng
đem nó nhét vào túi sách, đầu cũng không quay lại, nắm lấy túi rác co chân bỏ
chạy.
Tôn Duy Ma và Triệu
Phi cũng sợ tính tình đại ca mình, bỏ lại một câu: “Chúng ta đột nhiên nhớ tới
có chút việc muốn làm, bye!”
Hai người theo sát
sau rồi biến mất, nhất thời trong khuôn viên rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai
người kia đang đứng.
Tự nhiên tĩnh lặng
lạ thường, ngay cả không khí dường như cũng trở nên loãng hơn, Vương Ninh Hinh
cảm thấy khó thở. “A, trời sắp tối rồi, em…”
“Chúng ta đi ăn
cơm!” Diêm Tính Nghiêu không chờ cô nói xong.
“Không được!” Trực
giác mách bảo, ngay lập tức cô cự tuyệt.
“Vì cái gì em luôn
từ chối anh?” Vừa nói, cả người lập tức tản mát ra khí phách dọa người, đi bước
một tới chỗ Vương Ninh Hinh, anh hôm nay phải đòi lại công đạo cho chính mình.
“Có phải anh không vừa mắt em, cho nên mỗi lần thấy anh, đều hận không thể lập
tức bỏ chạy? Nếu không, rốt cuộc vì cái gì? Em chán ghét anh đến thế sao?”
Cô lui một bước, sắc
mặt trắng bệch. “A, không phải, anh lầm… rồi , em… bởi vì… bởi vì lái xe đang
chờ trước cửa, cho nên… em có thể về nhà ăn, không cần phiền anh.”
“Lý do!” Xem anh dễ
bị lừa gạt thế sao, anh như thế nào nhìn không ra cô đang viện cớ chứ? Anh uy
hiếp nói: “Hôm nay nếu không nói thật đừng mong anh để em đi, nói được làm được,
không tin em có thể thử!”
Thấy anh khẩu khí
mười phần hống hách, Vương Ninh Hinh lập tức hiểu anh định làm thật, liếc mắt
qua không gian yên tĩnh xung quanh, phát hiện không có người nào có thể cứu cô,
cô đột nhiên cảm thấy cực kỳ ủy khuất, liền kêu to một tiếng: “Chán ghét, rõ
ràng là mỗi lần đều dùng ánh mắt hung tợn nhìn em, giống như em là quái vật,
làm chướng mắt người khác vậy. Nhìn ánh mắt như vậy, tất nhiên là phải trốn đi
rồi, có ai thích chính mình trở thành quái vật? Anh đã chán ghét em, vì cái gì
mà em phải yêu thích lại cơ chứ?” Trừng mắt liếc anh một cái, nói to hai chữ “Đại
ngốc”, rồi Vương Ninh Hinh xoay người bỏ chạy.
Diêm Tính Nghiêu
choáng váng, ngơ ngác nhìn theo bóng hình xinh đẹp đang nổi giận bỏ đi, cũng
không biết trải qua bao lâu, cho đến một tiếng chim hót cắt qua khu rừng trống
vắng, anh mới lấy lại tinh thần. Anh không biết nên khóc hay nên cười. “Thì ra
em nghĩ như thế? Làm sao lại coi em là…” Làm sao có thể động lòng với quái vật
được chứ?
“Đinh…” đồng hồ báo
thức Tiểu trư vang lên.
Từ trên trang sách,
khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên. “A, đã đến giờ!” Cô lưu luyến không nỡ rời cuốn
sách đã đọc được hai phần ba, thôi để mai đọc tiếp vậy!
Bỏ áo ra ngoài quần,
cô đứng dậy xuống lầu, định uống một chén trà nóng trước khi đi ngủ, trà này
giúp người ta ngủ ngon hơn, đây cũng là thói quen hàng ngày của cô.
“Cha!” Nhìn thấy
cha đang ngồi trên sofa dưới phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, cô vui mừng nhào
vào lòng cha, dang hai cánh tay ôm lấy cha mà nũng nịu nói: “Cha có mang quà về
cho con không? Hinh nhi đã vài ngày không gặp cha rồi, cha biết con nhớ cha đến
thế nào không!”
“Cha cũng nhớ tiểu
Hinh nhi của cha.” Ôm lấy thân hình ấm áp, nghe tiếng nói ngọt ngào của nữ nhi,
Vương Thiên Hữu liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn, mỏi mệt mấy ngày trời cũng
tiêu tán hơn phân nửa.
“Cha không thương
Hinh nhi, cũng không biết Vương chủ tịch làm những gì, mà mấy ngày nay luôn sớm
đi tối về.” Cô hừ một tiếng, không tin nói: “Nếu cha thật sự nhớ Hinh nhi, vậy
sao không sớm trở về cùng Hinh nhi dùng bữa tối?”
Ông cười khổ nói:
“Cha cũng muốn vậy, có thể cùng Hinh nhi bảo bối đáng yêu của cha ăn cơm và nói
chuyện, là hưởng thụ lớn nhất của cha, nhưng mà gần đây công ty đã xảy ra một số
chuyện, làm cha bận tối mày tối mặt, ngay cả thời gian dùng cơm cũng không có,
chỉ hận mình không phải là ba đầu sáu tay.”
“Thì ra là vậy,
thương cha quá đi… con xin lỗi, cha, là Hinh nhi không đúng.” Cô lúc này mới
phát hiện cha gầy đi nhiều, thần sắc cũng có chút tiều tụy, Vương Ninh Hinh tâm
tình phức tạp, hàng lông mày nhăn lại. “Công ty xảy ra chuyện lớn sao? Có rắc rối
lắm không cha? Hinh nhi vô dụng, không có biện pháp giúp cha bớt phiền.”
Vương Thiên Hữu vuốt
mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói, “Đứa ngốc, chỉ cần nhìn thấy Hinh nhi mỉm
cười ngọt ngào, là phiền não của cha sẽ biến mất hết, tâm tình cũng sẽ tốt hơn,
là Hinh nhi giúp cha nhiều nhất a. Còn chuyện công ty, chờ con lớn lên hãy nói,
trước mắt có cha lo rồi, không cần phiền tiểu bảo bối hao tổn tâm trí.”
“Nhưng mà…” Thấy
cha ánh mắt mơ hồ toát ra vẻ mệt mỏi cùng lo âu, cô biết sự tình nhất định
không đơn giản.
“Không nhưng mà, chỉ
cần con khoái lạc mà sống, chuyện này có cha xử lý đủ rồi, con cũng đừng nghĩ
nhiều, làm tổn hao tâm trí.” Vương Thiên Hữu không muốn đặt rắc rối lên người nữ
nhi của mình, Hinh nhi tuy là con gái một của ông, tương lai sẽ là người thừa kế
duy nhất, nhưng trước mắt cô vẫn còn nhỏ tuổi, cuộc sống vẫn là vô ưu vô lo, chỉ
có điều… nguy cơ lần này ông có thể thuận lợi vượt qua được không? Mặc kệ như
thế nào, vì ái nữ và xí nghiệp Vương thị, ông nhất định phải cố hết sức mình, nếu
lần này thua thì không thể nào gượng dậy được. “Mọi chuyện cha sẽ lo.”
Vương Ninh Hinh
nhìn thẳng vào mắt ông. “Vâng!” Cô ôm lấy tay ông, khuôn mặt phớt hồng xinh xắn
vui vẻ cười nói, “Cha cố lên, Hinh nhi vĩnh viễn ở bên cha.”
Vương Thiên Hữu ôm
chặt nữ nhi cười ha ha, hôn lên gò mà thơm tho của cô nói, “Đây mới là bảo bối
ngoan của cha!”
“Đúng là phụ nữ lúc
nào cũng có thể tán gẫu được, không cần ngủ sao? Ngày mai bộ không phải đi học,
đi làm nữa?” Vương Tôn Linh xinh đẹp hai tay khoanh, bộ dáng nhăn nhó, nếu thêm
một đôi mắt kính hình tam giác, thì rất giống Lý hiệu trưởng trong phim hoạt
hình “An Ni công chúa”.
“A, sữa sữa, con muốn
uống sữa.” Vương Ninh Hinh lập tức nhảy ra khỏi lòng cha, nói nhỏ rồi đi vào
phòng bếp. Cô rất sợ mẹ mình lải nhải.
Vương Thiên Hữu động
tác không nhanh không chậm, đứng lên ôm lấy vợ mình, “Bà xã yêu quý…
Hoa uyển học viên –
phòng học năm hai
“Ninh Hinh!” Đoạn
Chi đến chỗ ngồi của Vương Ninh Hinh, ánh mắt chờ đợi.
“Có việc gì không?”
Cô đang đọc sách giáo khoa hàm số liền ngẩng đầu lên. Tự lần trước giúp Đoạn
Chi, Đoạn Chi vốn nhát gan mới biết được Vương Ninh Hinh là người tốt bụng, từ
đó hai người thành bạn tốt của nhau.
“Mình…” khuôn mặt
Đoạn Chi ửng hồng, có chút ngượng ngùng nói: “Để chuẩn bị cho cuộc thi mình đã
làm một số món ăn, hôm nay là ngày cuối tuần, buổi chiều mình muốn làm thử, bạn
đến giúp mình nếm thử xem có chỗ nào thiếu sót không nhé?”
“Hôm nay?” lẽ ra
hôm nay cô phải học lớp dương cầm, thế nhưng thầy giáo có việc nên được nghỉ.
“Nếm thì không thành vấn đề, nhưng nói trước, mình chưa bao giờ vào bếp, thế
nên đừng nghĩ mình có thể giúp bạn được việc gì trong bếp đấy nhé!”
“Yên tâm, mình biết,
chỉ cần bạn nếm giùm mình thôi, mình cũng không dám nhờ bạn làm trợ thủ, sao có
thể để đệ nhất mỹ nữ vào bếp được chứ!” Đoạn Chi nháy mắt giễu cợt cô.
“Nói cho bạn biết,
thiên hạ không có mỹ nhân thập toàn thập bích đâu.” Cô vô tình nhún vai. “Ai
cũng có sở trường riêng thôi!”
******
Sau khi xuống xe
cùng Vương Ninh Hinh, Đoạn Chi đẩy cảnh cửa sắt màu đen nhỏ ở bên cạnh cổng lớn,
dẫn Vương Ninh Hinh đi vào một tòa hào trạch to lớn.
Đại môn đến sảnh lớn
đều là kiến trúc theo kiểu Âu châu, từ con đường này đến thẳng phòng chính, ở mặt
tiền có bồn phun nước lớn, ở giữa là bức tượng hải thần hùng vĩ, hai bên trải
dài hoa mộc, làm cho không gian nơi đây ấm áp hẳn.
Đó mới chỉ là khí
thế bên ngoài, thật dễ dàng nhận thấy nhà mà mẹ Đoạn Chi giúp việc không phải
là một gia đình bình thường. Vương Ninh Hinh nghĩ rằng, nếu có cơ hội, cô nhất
định phải đi thăm xung quanh, cô rất có hứng thú với tòa nhà mang không khí cổ
xưa này, dường như bên trong nó ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Đoạn Chi cũng giúp
việc ở đây, chuyên việc bếp núc, liền kéo Vương Ninh Hinh đi phòng bếp phía
sau, chuẩn bị làm đồ ăn.
Đoạn Chi mang trà
hoa lài và hai loại bánh điểm tâm, đặt lên bàn nói, “Lúc nãy ít thời gian ăn
cơm trưa, Ninh Hinh, bạn ăn tạm chút này cho ấm bụng.”
“Cám ơn!” Vương
Ninh Hinh cầm lấy khối thạch đào tinh tế cắn một miếng, nhìn thấy Đoạn Chi đang
lấy mật ong, cô hỏi: “Thật kỳ quái, Đoạn Chi, nhà lớn như thế này, lẽ ra phải
có rất nhiều người mới đúng, nhưng mình vào đã lâu như vậy, sao ngay cả một
bóng người cũng không gặp?”
Đoạn Chi vội vàng
nói: “Nhà này chỉ có hai chủ nhân, thiếu gia buổi tối mới về, bình thường chỉ
có lão phu nhân, nhưng là hôm nay lão phu nhân ra ngoài, đại khái đến năm, sáu
giờ chiều mới về, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, cho nên mọi người đều đã đi nghỉ,
sau khi phu nhân về mọi người mới tiếp tục đến làm.”
“Thật sao?” Vương
Ninh Hinh hai mắt sáng lên. “Vậy… mình có thể dạo xung quanh xem được không?”
“Đương nhiên có thể,
bạn không thích nấu nướng, để bạn ngồi đây cũng thật nhàm chán.” Đoạn Chi suy
nghĩ một lúc nói, “Nhưng mà Diêm trang này khá rộng, bạn đừng đi quá xa, mình sợ
bạn lạc đường.”
“Yên tâm, mình chỉ
đi xung quanh chỗ bồn phun nước thôi, sẽ không đi quá xa đâu.” Cô đột nhiên
nghĩ đến cái gì dường như, có chút kinh hoảng hỏi: “Diêm trang? Diêm…” Đáy lòng
mong Đoạn Chi phủ nhận, nhưng cô cũng biết chỉ là hi vọng xa vời, tại Đài Bắc
này, trừ Diêm Tính Nghiêu ra, còn có nhà ai có đủ tiền tài và thế lực để có một
hào trạch to lớn như thế này?
“Đúng vậy!” Một câu
của Đoạn Chi dập nát hi vọng của cô. Dường như hiểu nỗi lo của Ninh Hinh, bởi
vì cô cũng sợ như vậy, “Tính Nghiêu thiếu gia người cháu mà lão phu nhân thương
yêu nhất, cũng là chủ nhà. Nhưng bạn yên tâm, thiếu gia bình thường buổi tối mới
về, hôm nay lại không cần phải nói, đã đi từ sớm rồi. Cho nên, dù bạn đi lại một
trăm hai mươi lần cũng không sợ chạm mặt.”
“Bạn nói gì, mình…
mình sao phải lo lắng, mình không sợ anh!” Bị vạch trần nỗi lòng, Vương Ninh
Hinh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, có chút ảo não.
“Bạn không sợ?” Đoạn
Chi có chút không tin, bởi vì lớn lên tại Diêm trang, nhưng cô rất sợ nhìn thấy
bộ dạng hỉ nộ vô thường, tính tình nóng giận của thiếu gia. Người của Diêm
trang, vừa nhìn thấy thiếu gia là ai cũng sợ chết khiếp.
“Anh ăn thịt người
sao?” thấy Đoạn Chi lắc đầu, Vương Ninh Hinh đắc ý nói: “Nếu không ăn người,
sao lại phải sợ? Nói cho bạn, mình một chút còn không sợ anh, lần sau anh còn
dám coi mình là quỷ, mình liền… liền…” Cô nhất thời cũng không biết phải nói
như thế nào.
“Cắn anh một cái
sao?” thanh âm của chàng trai từ cửa đột ngột truyền tới.
Vương Ninh Hinh nhất
thời bị dọa, đầu cũng không dám quay lại, giờ này khắc này, cô chỉ muốn có cái
hố mà chui xuống.