Đường Dư ở chỗ đó, một mình đứng ở đó, nhìn về hướng Tô Niên Niên rời đi, thất thần hồi lâu.
---- --
Cố Tử Thần đưa Tô Niên Niên về nhà, trên đường cô đều căng thẳng bối rối.
“ Anh nói có phải em quá đáng quá không?” Cô hỏi Cố Tử Thần lần thứ N.
Cố Tử Thần lại sầm mặt: “ Em nếu như còn hỏi anh vấn đề ngốc này, anh sẽ không quan tâm mà ném em từ trên xe xuống đâu.”
Tô Niên Niên rụt rè im lặng, tâm trạng rất không tốt.
Cô cảm thấy, mình và Đường Dư sợ rằng đến làm bạn cũng không được nữa.
Trời ơi! Tại sao người Đường Dư thích không phải người đẹp nào đó! Như thế cô cũng có thể chúc phúc cho bọn họ mãi mãi được ở bên nhau!
Tại sao lại thích cô chứ..... Tô Niên Niên buồn bực ngoảnh đầu va vào lưng ghế, Cố Tử Thần phanh xe gấp, cau mày: “ Em là lợn à, đầu óc đang nghĩ gì thế?”
Tô Niên Niên không dám trả lời, ngoan ngoãn ngồi yên, tiếp tục rầu rĩ mặt.
Cố Tử Thần quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô: “ Bạn học Tô, em không cảm thấy, lúc này người nên ghen rầu rĩ phải là anh mới đúng sao?”
“ Hả?” Tô Niên Niên ngơ ngác, lập tức có cảm giác nguy hiểm đang rình rập.