Quý Tư Hàn không biết tình hình của Thư Vãn ở phía sau, hắn lạnh lùng hỏi Liên Tinh Nhược: “Đủ chưa?”
Cái tát này đã xua tan sự nghi ngờ của Liên Tinh Nhược.
Anh hai nhà cô ta sẽ ra sức bảo vệ người mà mình để ý chứ sẽ không ra tay đánh người.
Hắn đánh không hề nể nang như vậy, chứng tỏ hắn không có bất cứ quan hệ nào với con đ ĩ này cả.
Vì con đ ĩ Chu Lan kia nên vừa rồi hắn mới đứng ra nói chuyện giúp con đ ĩ này.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vì mình mà ra tay dạy dỗ bạn của Chu Lan, chứng tỏ anh hai vẫn yêu thương mình nhất.
Vốn cô ta muốn đánh chết Thư Vãn, nhưng lại không muốn sự thương yêu của anh hai dành cho mình hao mòn nên đã từ bỏ.
“Anh hai đích thân dạy dỗ con đ ĩ đó giúp em, đương nhiên đã đủ rồi!”
“Anh hai, lau tay đi, bẩn…”
Quý Tư Hàn mặt không cảm xúc nhận lấy khăn ướt cúi đầu lau tay, khóe mắt lại nhìn về phía Thư Vãn đang nằm bất động dưới đất.
Thấy cô tuyệt vọng nhìn mình như thế trái tim của hắn bỗng nhiên đau nhói, khiến cả cơ thể hắn cũng đau đớn theo.
Giống như ở lại nơi này thêm một giây nữa thì hắn sẽ làm ra chuyện không lý trí nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước nhanh đi ra ngoài.
Liên Tinh Nhược còn muốn đá cho Thư Vãn vài đá nhưng lại bị Quý Tư Hàn lạnh lùng trách mắng.
“Còn không đi?”
Liên Tinh Nhược đành thu chân lại, dẫn theo vệ sĩ nhanh chóng đi theo bước chân của Quý Tư Hàn.
Ninh Uyển liếc mắt nhìn Thư Vãn, hừ lạnh nói “không biết tự lượng sức mình” sau đó cũng rời đi theo hai người đó.
Nhóm người bọn họ đến trong ồn ào và đi cũng trong ồn ào, Thư Vãn hoàn toàn mất đi cảm giác.
Cô giống như một con rối sắp chết, không có bất cứ ý thức và suy nghĩ nào…
Cô nhìn thấy ánh đèn trong nhà vệ sinh, chập chờn, sau đó chìm vào trong bóng tối vô tận.
Cô cảm nhận được dòng máu nóng hổi đang chảy ra từng chút một từ phía sau đầu.
Chẳng mấy chốc đã ướt tóc và quần áo của cô, sau đó cơ thể dần trở nên lạnh lẽo…
A Lan chạy đến khi nhận được tin nhắn từ Quý Tư Hàn, thứ mà cô ấy nhìn thấy chính là Thư Vãn dường như đã chết.
Đôi tay A Lan run rẩy đặt dưới mũi Thư Vãn, không có bất cứ hơi thở nào…
Cô ấy lập tức bắt mạch, nghe tim, tất cả đều ngừng đập…
A Lan cuống cuồng đỡ Thư Vãn dậy, lại phát hiện ra phía sau đầu cô đã bị đóng đinh.
Một người luôn bình tĩnh như A Lan khi nhìn thấy cảnh này lại sốc đến mức suýt rơi nước mắt.
“Mau, mau đến đây…”
Giọng cô ấy run run kêu to về phía cửa, các bác sĩ lập tức khiêng cáng chạy vào.
Vừa lên xe cấp cứu, A Lan ra lệnh cho bác sĩ khác xử lý vết thương ở phần trán và sau đầu trước.
Mà bản thân cô ấy lại cầm máy khử rung tim, điên cuồng k1ch thích trái tim ngừng đập của Thư Vãn.
Trong đầu A Lan chỉ có một suy nghĩ, đó là nhất định phải cứu sống cô!
“Thư tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi! Đừng ngủ!”
Cô ấy liên tục gọi tên Thư Vãn, mà cô gái nằm trên xe cấp cứu lại không hề có phản ứng.
A Lan lo lắng đến đỏ bừng mặt nhưng vẫn không chịu từ bỏ, ra sức cấp cứu cho cô.
“Viện trưởng, vẫn chưa có dấu hiệu sống!”
A Lan nhìn Thư Vãn tái nhợt rồi lại nhìn máy đo điện tâm đồ.
“Tăng năng lượng, tiếp tục khử rung tim!”
“Bác sĩ Thời, thông gió nhân tạo!”
“Vâng!”
Dưới sự chỉ đạo của A Lan, một nhóm bác sĩ rơi vào trong hỗn loạn.
Đôi mắt của A Lan nhìn chằm chằm vào Thư Vãn.
A Lan cảm thấy cô đã mất đi ý chí sống nên mới không cấp cứu được.
Cô ấy vội vàng nói với bác sĩ bên cạnh: “Đổi người!”
Sau khi giao máy khử rung tim trong tay cho bác sĩ khác, A Lan nửa quỳ ở trước mặt Thư Vãn, thì thầm nói chuyện ở bên tai cô.
“Thư tiểu thư, không phải cô còn có một người bạn tốt sao? Không phải cô còn muốn để lại thêm một chút tiền cho bạn cô sao?”
“Vậy thì mau tỉnh dậy đi, chỉ cần cô tỉnh lại thì cô muốn để lại cho cô ấy bao nhiêu tiền tôi cũng giúp cô!”
“Còn nữa, cô cũng không thể rời đi mà không nói lời tạm biệt với bạn tốt của mình như vậy đúng không?!”.