Cố Cảnh Thâm mang cô về căn biệt thự kia, đây là nơi cô từng ở, mang cô về đây sẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
Chị Lý nhìn tiên sinh nhà mình ôm một hũ tro cốt, vẻ mặt như chết lặng thì giật mình kêu lên.
Sau khi thấy vẻ mặt tiếc hận của bác sĩ Tô và vệ sĩ thì mới từ từ hiểu rõ.
Mặc dù chị ấy không biết người trong hộp tro cốt là ai nhưng nhất định là người thân nào đó của tiên sinh.
Tiên sinh, tôi đi chuẩn bị linh đường...!
Cố Cảnh Thâm không trả lời, lúc dì Lý xoay người lại gọi bà ấy lại.
Khắc cho cô ấy một cái bia.
Chị Lý hỏi anh ta: Tiên sinh, tên cô ấy là gì?
Cố Cảnh Thâm cúi đầu nhìn hũ tro cốt, thâm tình trả lời: Vợ của tôi, Thư Vãn.
Chị Lý hơi bất ngờ, Thư Vãn? Là Thư tiểu thư chị ấy từng thấy kia sao?
Bề ngoài rất xinh đẹp, cơ thể hơi ốm yếu, cô gái đó sao?
Chị Lý không dám hỏi, đáp vâng rồi lập tức đi chuẩn bị.
Cố Cảnh Thâm đặt hũ tro cốt lên bàn, quay đầu nhìn Tô Ngôn.
Anh về đi, không cần ở lại với tôi.
Tô Ngôn muốn từ chối thì bị Cố Cảnh Thâm cắt lời: Tôi muốn yên tĩnh ở bên cạnh cô ấy.
Anh ta không thể để cô không có đến một ngôi mộ được, chờ ở bên cạnh cô thật tốt rồi Cố Cảnh Thâm anh sẽ tự tay an táng cô.
Tô Ngôn thấy anh ta như vậy cũng không ép buộc: Anh chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì gọi cho tôi.
Cố Cảnh Thâm gật nhẹ đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lúc này Tô Ngôn mới yên tâm dời đi.
Trước khi đi Tô Ngôn còn dặn dò vệ sĩ trông coi Cố Cảnh Thâm thật kĩ, đừng để anh ta xảy ra chuyện gì.
Sau khi Tô Ngôn về, Cố Cảnh Thâm lấy ra một cái khăn mặt sạch, cẩn thận lau chùi hũ tro cốt.
Sam Sam tỉnh lại, nghe A Lan nói Cố Cảnh Thâm đã mang Thư Vãn đi hỏa táng thì lại khóc lớn.
A Lan ôm bả vai an ủi cô ấy, trong lòng cũng vô cùng đau lòng vì Thư Vãn đột nhiên qua đời.
Cô vốn còn sống được gần hai tháng, nếu không vì cô ấy thì Thư Vãn cũng sẽ không bị người Quý gia đánh...!
Sự bất lực của cô ấy cũng là hung thủ gián tiếp hại chết Thư Vãn...!
Sam Sam đi cùng với A Lan về biệt thư của Cố Cảnh Thâm.
Linh đường đã được lập xong, trên đó viết Thư Vãn, vợ Cố Cảnh Thâm.
Khi Sam Sam nhìn thấy giấy đăng kí kết hôn được bày trên linh đường, cô ấy không kiềm chế được mà khóc.
Vãn Vãn của cô ấy cuối cùng cũng gả được cho người yêu thời niên thiếu, nhưng không ngờ lại theo cách này.
So với Sam Sam khóc đến khàn cả giọng thì Cố Cảnh Thâm lại bình tĩnh hơn tất cả mọi người: Sam Sam, ngày mai sẽ đốt ít quần áo cho Vãn Vãn, cô giúp tôi lấy ít quần áo của cô ấy được không?
Sam Sam khóc gật đầu: Được.
Cô ấy đồng ý sau đó quay về bệnh viện lấy đồ về nhà thuê.
Bên trong vẫn ấm áp như vậy, vẫn không có bất kì thay đổi nào, chỉ là thiếu bóng dáng xinh đẹp hay chờ cô ấy về nhà mỗi khi tăng ca.
Hai mắt Sam Sam đỏ bừng, cô ấy đi đến trước ghế sopha, sờ nơi Thư Vãn từng nằm lên, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Hai mắt cô ấy đẫm lệ, cô ấy nhìn về phía đó lần nữa, khẽ gọi một tiếng: Vãn Vãn...!
Không có bất kì tiếng động nào ngoài giọng nói của Sam Sam, ngày trước Vãn Vãn nghe thấy tiếng cô ấy trở về sẽ chạy từ phòng ngủ ra.
Nhưng bây giờ, căn phòng lớn như vậy cũng không còn ai gọi cô ấy là chị Sam Sam nữa...!
Sam Sam ôm mặt ngã xuống sopha khóc to...!
Trong lòng không ngừng gọi tên Vãn Vãn, dường như như vậy có thể gọi cô quay về.
Biết rõ là không thể nhưng vẫn liều mạng kêu gào, đau khổ chống cự.