Chương 361
Giọng của hắn có chút run rẩy, nhưng lại sáng rõ, giống như sự kìm nén suốt tám năm nay đã hoàn toàn bộc phát vào lúc này.
Khi Trì Nghiễn Châu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu kia, giống như nghĩ tới điều gì đó, khẽ cúi đầu, nhìn Thư Vãn đang bị anh ta ngăn lại.
Người phụ nữ trong lòng lại chẳng có biểu cảm gì, giống như nghe được một câu chuyện cười vậy, khóe miệng cong lên, không cho là vậy.
Trì Nghiễn Châu cũng không buông cô ra, tiếp tục hếch mặt lên nói với Quý Tư Hàn: “Anh đến muộn rồi, cô ấy đã gả cho tôi rồi.”
Hắn tới muộn rồi sao?
Quý Tư Hàn cười lạnh, túm Thư Vãn lôi lại.
Hắn đè tay lên vai cô, cúi đầu nói với cô: “Thư Vãn, anh yêu em tám năm, em có thể đừng dùng cách này để trừng phạt anh không….”
Cô có thể đánh hắn, mắng hắn, hận hắn, mãi mãi không tha thứ cho hắn, nhưng đừng dùng người đàn ông khác tới để kích thích hắn, hắn thật sự không chịu nổi….
Thư Vãn cười lạnh trong lòng, yêu cô? Còn yêu tám năm trời? Sao cô lại chẳng biết vậy nhỉ?
Quá khứ lật qua lật lại trong đầu cô hết lần này đến lần khác, cũng không tìm thấy dấu vết của việc hắn ta yêu cô, chỉ có duy nhất sự lạnh nhạt.
Hắn rõ ràng chưa từng yêu cô, bây giờ lại nói cái gì mà yêu cô tám năm, ai tin được chứ?
Cô hoàn toàn không muốn dùng thân phận Thư Vãn có thêm bất cứ dây mơ rễ má nào với hắn nữa, biểu cảm trên mặt cô không có bất cứ biến hóa nào.
Cô lạnh lùng nhìn hắn: “Thưa anh, chuyện náo loạn tối nay cũng nên kết thúc rồi, sự kiên nhẫn của chúng tôi đối với anh cũng đã đến cực hạn rồi.”
Cô nói xong, vẻ mặt vô tình, đẩy tay hắn ra, quay người đi về phía Trì Nghiễn Châu: “Đi thôi.”
Trì Nghiễn Châu thu lại ánh nhìn đánh giá, nắm lấy tay Thư Vãn, đi về xe.
Lần này, Quý Tư Hàn không ngăn cản, chỉ đỏ mắt nhìn chằm chằm mười ngón tay đang đan xen vào nhau của hai người.
Dưới ánh đèn đường ảm đạm, dáng người cao ráo ấy đứng thẳng tắp bên đường.
Hắn cứ đứng như vậy, nhìn chiếc xe màu đen sang trọng kia chạy lướt khỏi tầm mắt của mình.
Người con gái mà hắn khắc cốt ghi tâm, nhớ nhung suốt ba năm, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn.
Hắn siết chặt tay, đè nén xúc động muốn đuổi theo của mình, lấy điện thoại ra gọi.
Lúc A Lan nghe thấy điện thoại rung, cô đang nằm trong lòng Tô Ngôn, điện thoại của cô nằm trên chiếc tủ đầu giường bên phía Tô Ngôn.
Cô định nhấc người dậy để lấy điện thoại, Tô Ngôn liền bất mãn cau mày, tay vớ lấy chiếc điện thoại của A Lan, ném cho cô.
Sau đó trở mình, dường như là đang rất bực bội vì bị điện thoại đánh thức, nhưng lại không nhấc người rời đi giống như trước đây.
A Lan nhìn bóng lưng của anh ta, thu lại biểu cảm thỏa mãn giả tạo sau cuộc ân ái, lộ ra biểu cảm lạnh lùng.
Cô tiếp nhận cuộc gọi, giọng điệu cung kính: “Alo, Quý tổng…”