"Cô muốn đi tìm chủ tịch sao?"
Ninh Uyển mặc trang phục công sở xinh đẹp, thấy Thư Vãn chờ thang máy lại không vào, nghi hoặc hỏi một câu.
Thư Vãn phục hồi tinh thần lại, vội vàng lắc đầu, "Ngại quá, tôi còn quên cầm đồ, Ninh tổng lên trước đi.
”
Cô nói xong, xoay người rời đi, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn hai người một cái.
Ninh Uyển nhìn theo bóng lưng cô, nhịn không được nghiêng đầu nói với Quý Tư Hàn một câu: "Cô trợ lý này thật kỳ quái, chúng ta cũng không phải hồng thủy mãnh thú, sao lại sợ đến mức ngay cả thang máy cũng không dám đi.
”
Quý Tư Hàn không trả lời, ánh mắt hắn lạnh nhạt, không thấy rõ bất kỳ cảm xúc nào, giống như không có hứng thú với mọi thứ xung quanh.
Ninh Uyển thấy thế, vươn bàn tay mảnh khảnh, kéo cánh tay anh, dịu dàng nói: "Tư Hàn, cám ơn anh tối hôm đó đưa em đi cấp cứu, mấy năm nay em ở nước ngoài, ăn không quen đồ ăn bên kia, bị viêm dạ dày, động một chút là phát tác, vất vả cho anh rồi.
”
Hôm đó ba của Ninh Uyển dẫn theo cô đến Quý gia bái phỏng, nhắc tới việc đính hôn của hai nhà nên Ninh Uyển vui vẻ uống liền mấy ly rượu, lại không ngờ làm hại tới dạ dày, cũng may Quý Tư Hàn ở trước mắt nhiều người ôm cô đi cấp cứu.
”
Cô vẫn muốn tìm một cơ hội cảm ơn, kết quả mỗi lần đi Quý thị tìm hắn, trợ lý đều nói hắn không có ở đây, nếu không phải do hôm nay ba của Ninh Uyển tìm hắn có việc, mời hắn tới, câu cảm ơn này của cô ta chỉ sợ là cũng không tìm được cơ hội nói ra miệng.
Quý Tư Hàn hạ thấp đôi mắt, nhìn cánh tay mình, lạnh lùng nói: "Quần áo nhăn rồi.
”
Ninh Uyển vội vàng buông tay ra, có chút mất mát, cúi đầu: "Bệnh sạch sẽ của anh, còn chưa chữa khỏi sao?"
Quý Tư Hàn lấy khăn tay lau quần áo, thản nhiên nói: "Chữa không hết.
”
Ninh Uyển nghẹn họng không biết nói thêm gì.
Rõ ràng ngày đầu tiên cô nhậm chức, hắn còn nắm tay cô, ở trong phòng làm việc không cẩn thận ngồi vào trên đùi hắn, hắn cũng không nói gì.
Đêm đó đưa cô đi cấp cứu cũng là anh cơ mà.
Ninh Uyển còn tưởng rằng xa cách năm năm, căn bệnh này của hắn đã chữa khỏi, không nghĩ tới hắn lại nói trị không hết.
Chỉ sợ không phải trị không hết, mà là hắn còn giận cô, mới không muốn để cô chạm vào.
“Tư Hàn, xin lỗi.
”
Ninh Uyển cẩn thận giải thích: "Năm năm trước em từ chối lời cầu hôn của anh, là bởi vì em cảm thấy mình không đủ tốt, cho nên mới ra nước ngoài cố gắng đào tạo chuyên sâu, hiện tại em cũng đã trở thành tổng giám đốc của Ninh thị, có thể sóng vai với anh, anh đừng giận em nữa được không?"
Khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc của Quý Tư Hàn thoáng nhu hòa một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ninh Uyển, lạnh nhạt nói: "Bệnh của tôi không liên quan đến em, đừng nghĩ nhiều.
”
Lúc này Ninh Uyển mới an tâm, Quý Tư Hàn từ nhỏ đã thích sạch sẽ, nếu đã lựa chọn hắn, vậy cho hắn thêm chút thời gian để thích ứng vậy.
Thư Vãn thất thần trở lại vị trí làm việc.
Cô không ngờ giờ này Ninh Uyển và Quý Tư Hàn lại ở trong thang máy, cũng không ngờ bọn họ lại đến văn phòng chủ tịch vào lúc này.
Nếu sớm biết, đánh chết cô cũng sẽ không đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.
Đã nói vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt hắn, kết quả lại chạm mặt nhau ở đây.
Nhưng mà lần này nhìn thấy Quý Tư Hàn, tất cả mọi thứ đã khác xưa rất nhiều.
Bên cạnh anh có Ninh Uyển, mà cô cũng bị người đàn ông khác chiếm hữu.
Giữa bọn họ, tựa hồ đều tự trở về quỹ đạo của mình.
Chỉ có một điểm khác biệt, đó là Quý Tư Hàn đã buông bỏ cô, mà cô lại không dễ dàng buông xuống như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, mở máy tính lên, định sửa sang lại văn kiện bàn giao công việc trước, đột nhiên đường dây điện thoại riêng của chủ tịch lại reo lên.
Thư Vãn sửng sốt, chủ tịch rất ít khi tìm cô, cho dù muốn tìm cô, cũng là thông báo cho Hứa Hàm, sao lại tự mình gọi điện thoại cho cô?.