Người Tình Của Lý Tổng

Chương 90: 90: Anh Ta Nhìn Một Lần Là Nhớ Sao Có Thể Mất Trí




Cố Cảnh Thâm bưng cà phê lên thưởng thức một ngụm, vị ngọt đắng chát lan tràn trong miệng, khiến mặt mày anh ta cũng giương lên theo.

Anh ta uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, cho đến khi người dẫn chương trình trên sân khấu, gọi tập đoàn Cố thị, anh ta mới không nỡ uống một hơi cạn sạch cà phê.

Thư Vãn thấy anh ta đưa cốc cà phê cho mình, không khỏi có chút lo lắng: "Anh xem xong tư liệu rồi?"
Thư Vãn có chút kinh ngạc, vừa rồi Cố Cảnh Thâm không có nghiêm túc xem qua tư liệu, sao anh ta lại dám đi lên như vậy?
Cố Cảnh Thâm chỉ chỉ đầu mình, hơi có chút tự tin nói: "Tôi xem một lần liền ghi ở đây, yên tâm đi.”
Thư Vãn nghe vậy, sắc mặt cứng đờ.

Đúng vậy, anh ta đã gặp qua là không quên được, sao có thể mất trí nhớ.

Một câu nói của anh ta đã làm tan biến thiện ý còn sót lại của Thư Vãn đối với anh.

Cố Cảnh Thâm, chẳng qua là đang giả bộ mà thôi.


Vừa rồi thiếu chút nữa cô xem anh ta trở thành Tống Tư Việt của trước kia.

Khuôn mặt cô cứng đờ, khiến Cố Cảnh Thâm hơi lo lắng: "Cô làm sao vậy?”
Thư Vãn chết lặng, lắc đầu: "Không sao, anh mau lên sân khấu đi.”
Cuộc đấu thầu kết thúc, có thể hai người sẽ không còn gặp mặt nữa.

Cố Cảnh Thâm lo lắng cho Thư Vãn, nhưng dưới sự thúc giục lần thứ hai của MC, vẫn lựa chọn lên sân khấu trước.

Cố Cảnh Thâm vừa đi, Thư Vãn cả người ngã xuống ghế, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta lấp lánh trước sân khấu.

Quả nhiên là sinh viên tài cao chỉ xem một lần là nhớ còn mở rộng rất nhiều chỗ Tô phó tổng không đề cập tới.

Người đàn ông như vậy khó trách sẽ lựa chọn vứt bỏ cô, khoảng cách của bọn họ đã thật sự quá xa rồi.

Anh ta thi vào trường đại học tốt như vậy, mà cô chỉ đậu vào một trường bình thường, chỉ số thông minh của bọn họ căn bản không cùng một cấp độ.

Hôm nay bị đả kích, không chỉ thấy được bối cảnh thực lực hùng hậu của Quý thị, còn thấy rõ ràng sự khác biệt giữa mình và Tống Tư Việt.

Thư Vãn đang nghĩ, nếu có thể sống sót, cô nhất định sẽ thoát khỏi tất cả trói buộc, cố gắng đào tạo chuyên sâu, trở thành người lợi hại như bọn họ.

Đáng tiếc không có nếu như, cô không còn chống đỡ được bao lâu nữa, sau khi cô đi hết thảy sẽ trở thành cát bụi.

Cô một tay tựa vào tay vịn ghế ngồi, chống cằm, nghiêng đầu, ngẩn người nhìn màn hình lớn.


Sau khi Cố Cảnh Thâm giới thiệu kế hoạch đâu vào đấy, Quý Tư Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Câu hỏi hắn hỏi có chút xảo quyệt cổ quái, dường như đang cố ý làm khó Cố Cảnh Thâm.

Những người khác trong tập đoàn thấy thế, nhao nhao thở phào nhẹ nhõm, may mắn vừa rồi Quý Tư Hàn không đưa ra nghi vấn với bọn họ.

Cố Cảnh Thâm cũng không sợ Quý Tư Hàn, ung dung ứng đối, ngoài sáng trong tối phản kích Quý Tư Hàn vài câu.

Quý Tư Hàn đại khái hỏi mười mấy vấn đề xảo quyệt, lúc này mới buông tha cho anh ta.

Hội nghị đấu thầu buổi sáng không bao lâu nữa sẽ kết thúc, giữa trưa có thể dùng cơm nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục.

Mặc dù Cố thị đã kết thúc, nhưng phải chờ kết quả đấu thầu nên phải ở lại.

Người của Quý thị phụ trách chiêu đãi bọn họ, sau khi dẫn bọn họ đến khu nghỉ ngơi, để cho bọn họ tự do hoạt động.

Sau khi Cố Cảnh Thâm ngồi xuống trong phòng nghỉ, Tô phó và mấy quản lý cấp cao vội vàng đi vào.


Cố tổng, vừa rồi ngài thật sự quá lợi hại, lại còn có thể trổ hết tài năng trong tay Quý tổng.

Lãnh đạo cấp cao của Cố thị nhiều ít ở hạng mục khác, nếm qua thiệt thòi của Quý Tư Hàn, mỗi lần đều thua mà chạy.

Mà tổng giám đốc bọn họ tuổi còn trẻ đã có thể cùng Quý Tư Hàn quyết đấu, tuyệt không thua gì anh trai hắn, thậm chí so với anh trai hắn còn lợi hại hơn vài phần.

Cố Cảnh Thâm khoát tay áo, cùng bọn họ hàn huyên vài câu rồi bảo bọn họ đi dùng cơm.

Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu nhìn Thư Vãn cung kính đứng bên cạnh: "Muốn ăn gì?”
Thư Vãn lắc đầu: "Tôi không đói bụng.”
Cô không ăn được nhiều, tiêu hóa không tốt, dễ bị xuất huyết dạ dày.

Anh ta lại cho rằng cô không muốn dùng cơm với mình, liền nói: "Không cần theo tôi, cô tự đi đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.