Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình

Chương 36-3: Trò chơi ghép chữ 3



Editor: Mẹ Bầu

Ở bên trong phòng tuyến cảnh giới, Quan Tĩnh nhìn thấy Tưởng Vũ Hàng đi giày Tây đang cầm micro!

     Nhìn thấy ánh mắt kiên nghị không sợ nguy hiểm của anh, cô không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế xông thẳng vào trong khu vực bảo vệ.

     " Vũ Hàng... " sự lo lắng của cô không lời nào có thể miêu tả hết được, nước mắt rơi lã chã!

     "Quan Tĩnh, sao em lại tới đây? Nơi này nguy hiểm lắm, em mau đi ra ngoài đi!" Tưởng Vũ Hàng tắt micro, tiến đến phía trước ngăn không để cho cô tới gần khu vực nguy hiểm!

     "Vũ Hàng, đừng mà..." Quan Tĩnh vừa khóc vừa lắc đầu, cô không muốn anh bị nguy hiểm, dù chỉ là chút xíu. Cô giật lấy micro của anh: "Để em đến phỏng vấn cho, em là phóng viên chuyên nghiệp, em biết đưa ra tin gì mới có thể thu hút được ánh mắt của khán giả, em biết phỏng vấn điều gì mới là quan trọng nhất!"

     Tưởng Vũ Hàng không buông tay."Anh cũng đã từng được học về truyền thông, cũng có thẻ phóng viên, hơn nữa thành tích còn rất xuất sắc. Em hãy tin anh, nhất định anh sẽ thu thập được tin tức rất tốt!"

     "Không, để em!"

     "Không được, em là phụ nữ có thai! Em lại còn là mẹ của cục cưng của anh nữa... Tĩnh Tĩnh, hãy chăm sóc bản thân em và con của chúng ta cho tốt nhé!" Tưởng Vũ Hàng giữ hai bả vai cô, nhắn nhủ lại những lời chân tình thắm thiết: "Ngàn vạn đừng khóc, anh sẽ không sao đâu!"

     "Nhưng... rất nguy hiểm!" Cô nhìn về phía cách đó không xa, nơi có các nhân viên đang lội vào trong đường ống dưới nước để kiểm tra! Hiện tại cũng chưa rõ bom được chôn ở nơi nào, ngộ nhỡ không cẩn thận mà giẫm phải một cái thì...

     Thảm cảnh diễn ra sau đó... cô hoàn toàn không dám nghĩ tiếp!

     "Tĩnh Tĩnh, anh thật sự yêu em, xin em hãy tin anh!"

     "Em tin anh!" Thực ra đêm qua, Jerry đã gọi điện thoại cho cô kể lại quá trình theo dõi Tưởng Vũ Hàng vừa qua. Thật sự Tưởng Vũ Hàng đã thay đổi rất nhiều, luôn luôn sống một mình, không hề có phụ nữ khác! Sau đó lại còn gửi cho cô một đoạn hình ảnh tư liệu anh đang ở trong phòng làm việc sau khi uống rượu say. Anh luôn miệng than thở nói yêu cô, có lỗi với cô... rằng anh không tốt... rằng anh rất nhớ cô, nhớ đứa nhỏ và những lời linh tinh vô nghĩa khác.

     Chẳng phải thường nói khi say rượu sẽ phun ra những lời nói chân thật đó sao... Cô tin những lời nói của anh đều là lời nói thật lòng!

     "Anh nghĩ muốn hôn em..." Sau khi nói xong, anh lập tức hành động luôn, cúi mặt trực tiếp che đôi môi của cô!

     Rốt cục, anh đã được hôn lên đôi môi đỏ mọng, tươi ngọt như mật mà anh ngày nhớ đêm mong kia, hôn nhiệt tình đến bốc lửa, hôn đến trời đất mịt mờ! Giống như đây là nụ hôn môi cuối cùng của bọn họ nên không một ai muốn giữ lại, mà dồn hết những tinh lực cuối cùng vào trong nụ hôn xuất thần đó...

     Khi rốt cục cả hai người đã không thể nào hít thở được nữa, anh mới buông cô ra!

     Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy mê đắm, hai tròng mắt mờ mịt. Hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn của cô bị hôn đến đỏ bừng, khiến thoạt nhìn cô lại càng thêm gợi cảm! 

     Tưởng Vũ Hàng lại đáp xuống một loạt nụ hôn như mưa trên đôi môi đỏ mọng của cô: "Tĩnh Tĩnh, nếu như lần này anh có thể bình an vô sự, vậy em hãy gả cho anh, có được không?..."

     Còn không chờ anh nói dứt lời, cô đã ra sức gật đầu."Được!"

     Đột nhiên Tưởng Vũ Hàng lấy ra một chiếc nhẫn kim cương. Ánh nắng chiều chiếu rọi vào kim cương, phát ra những tia sáng rực rỡ lóng lánh, đẹp đến mộng ảo, làm người ta phải nín thở. Anh nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, không nói không rằng trực tiếp đeo luôn chiếc nhẫn vào ngón tay áp úp của cô: "Đây là giao ước của chúng ta!"

     Cô không hề cự tuyệt, cam tâm tình nguyện chỉ thoáng nhìn vào chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên ngón tay mình: "Được!" Cô nghẹn ngào nước mắt càng chảy ra nhiều hơn: "Nhưng em có một yêu cầu, chúng ta cùng đi phỏng vấn, em muốn được ở cạnh anh!"

     Tưởng Vũ Hàng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu: "Có lẽ ông trời thương xót sẽ nể mặt cục cưng của chúng ta mà phù hộ cho một nhà ba người chúng ta được bình an vô sự!"

     Bọn họ tay cầm tay cùng đi về phía mấy nhân viên đang làm việc ở dưới đường ống nước. Quan Tĩnh cầm chiếc micro, tiến hành phỏng vấn: "Xin hỏi, ở trong đường ống nước này có phát hiện được gì mới không?"

     "Chỉ có nước bẩn, làm gì có cái gì mới mà phát hiện cơ chứ!" Một cái đầu từ bên trong thò ra, có chút bực bội nhìn Quan Tĩnh quát lên!

     "Vậy sao các anh lại vội vàng đi xuống như thế, rất nguy hiểm đấy."

     Vài người mặc đồng phục màu vàng, đầu đội mũ bảo hiểm đang đi tới, ngăn Quan Tĩnh và Tưởng Vũ Hàng lại, sau đó đẩy bọn họ về phía sau: "Chúng tôi còn đang làm việc, hai người đừng ở đây mà phỏng vấn đi, phỏng vấn lại, sẽ rất nguy hiểm đấy, biết không? Nếu hai người muốn phỏng vấn, hãy qua bên kia đợi một chút!"

     Cùng lúc đó mấy người kia liền đẩy Tưởng Vũ Hàng, Quan Tĩnh và cả quay phim Tiểu Cao sang một bên!

     Quan Tĩnh cầm micro, có chút tức giận: "Anh ta bảo chúng ta ở chờ ở bên này, vậy làm sao có thể phỏng vấn được tin tức mới nhất cơ chứ, thật là...!"

     "Không sao hết..." Tưởng Vũ Hàng đỡ thân thể của cô, không muốn để cô quá mệt mỏi!

     "Bom, bom... Lẽ nào hoàn toàn không có bom ở trong đường cống ngầm! Chúng ta tự tìm có lẽ còn hơn để cho bọn họ tìm thấy!" Quan Tĩnh nói vẻ không phục!

     Tưởng Vũ Hàng nhíu mày, không tin tưởng lắm: "Thật sao? Nhưng người ta đã tìm khắp nơi lâu như thế mà còn không tìm được thì làm sao chúng ta có thể tìm được đây?"

     "Chắc chắn có thể!" Quan Tĩnh cúi đầu, chậm rãi đi về phía trước!

     Cùng lúc ấy, ở phía sau lưng cô, Tiểu Cao và Tưởng Vũ Hàng trao đổi với nhau  một ánh mắt vừa bí hiểm vừa khó lường!

     Đột nhiên, Quan Tĩnh dừng bước, thình lình xoay người lại, ánh mắt sắc như dao nhìn Tưởng Vũ Hàng: "Không đúng, Tưởng Vũ Hàng, anh lại gạt tôi, vốn dĩ là không hề có bom! Chẳng qua là anh chỉ muốn tôi đồng ý gả cho anh mà thôi!"

     "Không, không..." Tưởng Vũ Hàng lắc đầu khẳng định: "Ngàn lần vạn lượt anh không hề lừa em, thật sự có người tới báo ... "

     Đang vác chiếc máy quay phim, Tiểu Cao cũng vội làm chứng: "Tĩnh Tĩnh, thật sự tổng giám đốc không hề lừa cô, đúng là có bom!"

     Quan Tĩnh không tin tưởng lắm lời nói của bọn họ, càng ngày càng cảm thấy tất cả sự việc trước mắt mình rất có thể... Mấy người ở phía trước đang ở trong đường ống nước thải kia không hề có điểm gì giống chuyên gia gỡ mìn, ngược lại, họ giống như nhân viên quản lí giao thông hơn!

     Ánh mắt cô càng ngày càng trở nên sắc bén, bực tức: "Tưởng Vũ Hàng, nếu lúc này anh còn dám gạt tôi, nhất định sẽ không bao giờ tôi  tha thứ cho anh nữa!"

     Khóe miệng Tưởng Vũ Hàng gợi lên ý cười mơ hồ, ánh mắt cũng lóe lên vẻ đắc ý. Ha ha, mẹ của nhóc tỳ và cả nhóc con nữa, đã sắp trở lại bên anh rồi, sao anh có thể không đắc ý được chứ? "Nếu quả thật có bom, thì đúng là anh không hề lừa em, phải không?"

     "Anh có ý gì đây?" Cô không hiểu!

     Tưởng Vũ Hàng tiến về phía trước từng bước một về phía trước, làm cho cô phải từng bước một lui về sau.

     "Em chỉ cần trả lời “Phải” hoặc là “Không phải” mà thôi!"

     "Được, nếu quả thật có bom như anh đã nói, vậy thì là anh không lừa tôi!" Hừ, để xem anh lôi hai trái bom từ đâu ra đây!

     Tưởng Vũ Hàng lại buộc Quan Tĩnh lui về phía sau mấy bước nữa, mới chịu dừng chân, chỉ chỉ xuống mặt đất."Em xem, ở dưới chân em hiện giờ là cái gì?"

     Quan Tĩnh không hiểu ra sao cúi đầu xuống nhìn, khi nhìn thấy dưới chân mình là một tấm bìa các tông lớn, cô tức giận đến mức thiếu chút nữa thì bị ngã ngửa...

     Trên tấm bìa các tông lớn kia viết mấy chữ...

     Hai chữ vương!

     Bốn số 2!

     Thứ lỗi, hai quả bom dĩ nhiên là do hai chữ vương và bốn số 2 ghép lại rồi!

     "Đồ vô lại! Tưởng Vũ Hàng, anh ở đó mà bảo tôi chơi trò ghép chữ với anh sao?" (*) Quan Tĩnh hai tay chống nạnh, buồn bực hét lên! Chỉ có điều, lòng cô đã bị hành động của anh làm cho tức cười!

(*)Trò chơi ghép chữ: ghép các từ đơn có nghĩa thành một từ mới có nghĩa khác hẳn (Do chữ cái Trung Quốc là chữ tượng hình, một từ hoặc chữ có thể là tập hợp của một số các từ hoặc chữ khác ghép lại với nhau. Trong truyện cụm từ “Hai quả bom” được ghép bởi hai chữ “vương” và “bốn số hai” viết theo chữ)

     Tưởng Vũ Hàng ôm chặt lấy Quan Tĩnh, nói như ăn vạ: "Không được tức giận, lúc nãy em đã đồng ý với anh rồi, có bom thì không phải là anh lừa em! Hiện giờ nguy hiểm đã được giải trừ, em phải gả cho anh, gả cho anh, gả cho anh... "

     Anh ngửa cổ lên trời, điên cuồng gào thét đầy hưng phấn...

                                           HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.