Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 110: 110: Còn Tưởng Phải Ngồi Chờ




"Tiểu Tịnh! Tiểu Tịnh!" Đức Hải kéo kéo váy của Bạch Thi Tịnh.
Một bên váy đã bị cậu ta kéo lệch hẳn sang một bên, thấy vậy, cậu vỗ vào tay cậu ta, lừ mắt nói.
"Đừng có kéo! Tuột ra bây giờ."
"Nhìn kìa! Đó là gì vậy? Trông ngầu quá."
Bạch Thi Tịnh nhìn theo hướng tay của Đức Hải chỉ tới một khu quầy pha chế rượu, trong đó là một Bartender đang biểu diễn trước nhiều người quây quanh.
Biết Đức Hải chưa từng được thử thứ này một lần, Bạch Thi Tịnh kéo tai cậu ta sát lại để giải ngố cho cậu bạn của mình, thì thầm.
"Đấy là quầy pha chế rượu.

Trong khách sạn mày đang làm cũng có chỗ này mà?"
"Thế hả? Tao chưa đi qua khu đấy bao giờ nên cũng chẳng biết gì nhiều."
"Vậy có muốn thử không? Cứ đến đấy bảo mình là người được đi cùng khách VIP, người ta sẽ miễn phí toàn bộ dịch vụ cho mày."

"Ồ~! Đi chứ! Đi chứ!"
Đức Hải phấn khởi chạy đi, thấy chưa yên tâm lắm nên Bạch Thi Tịnh níu cậu ta lại nhắc nhở.
"Đừng có uống quá nhiều biết chưa? Chị Lý mà phát hiện thì tao cũng không nói đỡ hộ cho mày được đâu."
Cậu ta dơ tay ra dấu hiệu OK rồi vèo cái đi mất.
Đúng thật là...!Bạch Thi Tịnh thở dài.
Cái tính ham thú vui của cậu ta mãi vẫn chẳng chữa được.

Mong sau này chị Lý có thể chỉnh đốn lại tác phong cho cậu ta.
Vào đến một nơi mà mình chưa từng tới bao giờ lúc nào cũng cảm thấy lo lắng, may mà vẫn còn Hàn Tán Cẩm đi cùng cậu...
"Này, tiểu công chúa, cậu có hỏi tôi là làm thế nào để không bị phát hiện đúng không?" Hắn ta nháy nháy mắt với mấy cô nàng chân dài nhìn trúng được: "Cứ làm thế nào đó thật tự nhiên, đừng để người ta nhận ra mình là "dân mới" là được.

Thế nhé, tôi có việc bận rồi."
Chưa kịp để Bạch Thi Tịnh trả lời, hắn ta đã bay vút về phía một cô em xinh đẹp.
"Xin chào quý nàng xinh đẹp, anh là bạn của bạn của khách VIP, nếu được, em có thể ở lại đêm nay với anh không?" Nói thẳng ra là: "Nhà anh giàu."
Bạch Thi Tịnh: "..." Có lẽ cậu đã sai khi cho hai cái con người này đến đây.
Lúc hỏi lí do tại sao Hàn Tán Cẩm muốn đi theo, hắn ta có nói là đến để thám thính đối thủ cạnh tranh với hắn về mảng vũ trường, quán Bar các kiểu.
Nhưng bây giờ cậu mới biết lí do thật sự của hắn chính là được đi chơi chính đáng mà không bị Mạn Châu Sa Hoàng bắt bẻ.
Quả nhiên vẫn phải một thân cậu tự lo mọi chuyện mà.
Bạch Thi Tịnh bước đi lướt qua vũ trường để đến sảnh khách sạn bên trong.
Trên đường đi cậu còn phải cẩn thận để không bị người khác va vào vì không gian trong này khá tối, chỉ có những tia đèn leg đủ loại màu sắc sặc sỡ di chuyển khắp không gian.

Tiếng điệu nhạc vang lên xập xình kéo theo cả những cô cậu choai choai đứng lên nhảy múa.
Cậu đã phải rất khó khăn để lách qua được đám này, còn khéo léo từ chối những ánh mắt và lời nói thâm tình của mấy người đàn ông gặp phải trên đường đi.
Vượt qua vũ trường là đến khu tiếp tân của khách sạn Dionusos.
Bên trong này rất rộng và lộng lẫy, nguy nga như cung điện hoàng gia.

Giữa sảnh còn có một bệ đài phun nước đang thả hai con chim hồng hạc trong đấy.
Đây cũng là một loài chim biểu tượng cho Lại thị, vì thế nên tập đoàn này còn có một tên gọi khác là "tập đoàn hồng hạc".
Muốn lên được những tầng của khách sạn thì phải có thẻ phòng, nhưng cậu lại đang có trong tay "tấm thẻ quyền năng" VIP nên không cần phải có thứ đó, cứ thế đi một mạch vào trong thang máy luôn, bấm lên tầng cao nhất của khách sạn.
Những con số trên màn hình không ngừng tăng lên, chỉ dừng lại đồng thời với một tiếng "tinh" khi đã đạt đến nơi cao nhất.
Bạch Thi Tịnh bước chân ra ngoài hành lang, đi men theo con đường trải thảm dưới những ánh đèn treo tường cổ điển màu vàng cam sang trọng.
Khi đã đứng trước cánh cửa gỗ Bạch Dương của căn phòng trong tận cùng của những dãy hành lang, cậu đưa thẻ mở cửa rồi bước vào trong căn phòng khách sạn xây lên chỉ dành riêng cho Lại Vi Vi.
Bên trong căn phòng rất tối, nhờ một bức tường kính khổng lồ ở đối diện cửa vào đang không che rèm nên mọi ánh trăng, ánh sao, ánh đèn ngoài đường rọi lên một chút ánh sáng màu xanh dương mới miến cưỡng nhìn thấy đường đi.
Cậu bước tới bên bức tường kính ấy, lấy điện thoại ra khỏi ví, mở bức ảnh trong cuộc hội thoại của tên đàn ông hồi đó ra để so sánh.
Quả nhiên nó trùng khớp.


Vậy là, cô ta thực sự chính là thủ phạm đã sử dụng tài khoản ẩn danh ấy...
Bất ngờ từ đằng sau cậu có một tiếng động mở cửa vang lên làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cậu.
Bạch Thi Tịnh quay phắt lại, nhìn một cô gái với thân người nóng bỏng ẩn sau một bộ váy bó sát màu đen.
Lại Vi Vi nhìn cậu cười cười.

Nhưng hôm nay cô ta có vẻ rất lạ, ánh mắt nhìn cậu không còn sự khinh thường như trước.
Nó chỉ là...!một mảng trống rỗng?
"Anh thực sự đã đến.

Tôi còn tưởng mình sẽ phải ngồi chờ.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.