Người Tình Đế Vương

Chương 1: Ly Hôn Phần I



Kinh thành vào đông, rét lạnh thấu xương, đi đến đâu đập vào mắt cũng là một mảnh tiêu điều, Lâm Dao chỉ mặc một bộ quần áo lót trong bằng gấm ngồi ở trên ghế bành, biểu cảm trên khuôn mặt dần dần đông cứng lại.

Nương tử mới khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy sức sống như nụ hoa chớm nở, xinh đẹp vô cùng, trong tay nàng ta bưng chén trà, lại lưng eo thẳng tắp, lộ vẻ cứng cỏi quyền uy, đứng phía sau là hơn mười nha hoàn và bà vú đi theo, so sánh với Lâm Dao lẻ loi một mình, ngược lại nàng ta mới giống chủ nhân nơi này hơn.

Tiền Thục Tú bưng chén trà nửa ngày, cũng không thấy Lâm Dao nhận lấy, trong lòng có chút không vui, trong lúc nội tâm đang giằng co, chợt nghe Lâm Dao lên tiếng hỏi: "Ngươi xuất thân danh gia vọng tộc, lại được gả vào đây làm thiếp, không thấy uất ức sao?"Tiền Thục Tú nhớ đến gương mặt đẹp trai và tương lai sáng lạn của Vương Chính Trạch, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui vẻ nói: "Tiểu thiếp sẽ không oán trách cũng không hối hận.

"Không oán trách cũng không hối hận.

Lâm Dao cũng đã từng không oán trách cũng không hối hận, Vương Chính Trạch vốn bắt đầu từ một tú tài nhỏ bé ở quê, nàng hết lòng giúp đỡ hắn ta, mãi cho đến khi hắn ta trở thành Hộ bộ thượng thư, vào trong nội các, vì là đại nhân trẻ tuổi nhất trong nội các, hiển nhiên trở nên vô cùng cao quý, tiền đồ vô hạn, quả nhiên là mấy trăm năm cũng không thể nào xuất hiện một nhân vật như vậy, hắn ta đã trở thành tình lang trong mộng của không biết bao nhiêu khuê nữ trong kinh thành.

Nhưng là giờ khắc này, nàng đột nhiên chỉ còn cảm giác chán ghét.

"Không cần mời ta.

"Tiền Thục Tú giật mình, ngẩng đầu nhìn Lâm Dao, lại thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, trong lòng nảy sinh một chút oán trách, ai cũng biết Đại học sĩ Vương Chính Trạch đại nhân vô cùng tuấn tú, học sâu biết rộng, lòng có trời đất, là anh tài hiếm thấy trên thế gian, lại có một người vợ quê mùa tầm thường như thế, cưới về nhà mười năm không có con, nếu không phải lúc nghèo hèn nàng giúp đỡ hắn ta, cũng sớm đã bị ly hôn, nàng vậy mà còn không biết điều, làm khó dễ tiểu thiếp nhập gia hầu hạ chồng để trong nhà nhiều con nhiều cháu sao? Nàng ta cả giận nói: "Phu nhân, tha thứ cho ta nói thẳng, nhan sắc và thân thể của ngài, đã qua thời thanh xuân lâu rồi, cũng đã là hoa cúc xế chiều, vẫn còn tưởng bản thân còn vốn liếng để ngang ngược hay sao?"Hoa cúc xế chiều sao?Lâm Dao trở nên hoảng hốt, vẫn còn nhớ nàng cũng đã từng có khuôn mặt thanh tú, được vô số người hâm mộ, chỉ là do mười năm qua lo liệu chu cấp cho chồng ăn học làm thêm nghề thêu kiếm tiền, đôi mắt đã sớm bị hỏng, mặc dù vẫn còn có thể nhìn thấy đồ vật, nhưng ngày thường không dám mở to, khiến ánh mắt trong có vẻ buồn bã, thản thân cũng đã từng mang thai.

Da dẻ vốn trắng không tì vết, bởi vì suy nghĩ muốn tiết kiệm bạc, nên cùng trồng rau với vú nuôi ở phía sau nhà, hôm đó trời nắng quá to, lại phải thêu thùa vô cùng mệt nhọc, không cẩn thận bước hụt một bước, chờ đến khi có lại kinh huyệt mới biết được bản thân đẻ non, đó là lần đầu tiên sau ba năm nàng về nhà chồng mới có thai, nàng vẫn luôn tự trách, cộng thêm không có nhiều tiền, sau khi sảy thai tên mặt tàn nhang lốm đốm, cho dù có thoa thuốc gì cũng không thể nào hết được.

Lâm Dao xoay người bước ra ngoài, vừa tới hành lang đã thấy phu quân Vương Chính Trạch sải bước đi tới mặc dù hắn ta đã gần tuổi trung niên, nhưng phong độ vẫn ngút trời.

Đứng chung một chỗ với người phong độ như hắn ta, Lâm Dao phát hiện, bản thân không giống như nương tử của hắn ta, mà giống như mẹ của hắn ta hơn, cũng khó trách tiểu thiếp kia phách lối đùa cợt nàng.

Vương Chính Trạch nhíu mày nói: "Đang gặp tiểu thiếp mới vào cửa? Còn không đi vào trong nhận trà mừng, chạy ra chỗ này để làm gì?"Lâm Dao bỗng nhiên cảm thấy trái tim đau nhói nói: "Phu quân chắc chưa biết, trong nhà gửi thư nói phụ thân phát bệnh.

"Vương Chính Trạch nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn nói: "Nhạc phụ thân thể khó chịu, làm con cái đương nhiên là lo lắng, nhưng mà hắn ta một năm thì có nửa năm nằm trên giường bệnh rồi, ngươi cũng không thể vì thế mà ngày ngày nhọc lòng được? Ngươi chỉ cần nhớ rõ ngươi là người nhà họ Vương chúng ta, không nên ngày nào cũng nhớ đến chuyện nhà mẹ đẻ.

"“Tại sao cha ta lại bị bệnh?"Lâm Dao là đứa con độc nhất trong nhà, lúc trước khi nàng ta xuất giá mang đi gần như hơn một nửa gia sản trong nhà, lúc đó mới có thể nâng đỡ kẻ nghèo rớt mồng tơi như Vương Chính Trạch đi thẳng một đường đến vị trí như bây giờ.

Lúc đó phụ thân Lâm Dao bị kẻ thù chính trị của Vương Chính Trạch dùng lời lẽ vu oan giáng họa sau đó bị bắt giam vào trong ngục, lúc ấy hắn ta nói, chỉ cần Vương Chính Trạch chịu cúi đầu cầu xin thì hắn ta có thể thả người, chỉ tiếc Vương Chính Trạch lại nói với Lâm Dao bằng giọng điệu rất chính nghĩa rằng: "Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, nếu như hôm nay ta và bọn họ thông đồng làm bậy, sau này còn ai chịu tin tưởng ta nữa chứ?"Lâm Dao tin, chờ đến lúc phụ thân được thả ra, bởi vì ở bên trong ngục phải chịu nhiều tra tấn, sau khi trở về nhà thì ngã bệnh, sau này để lại bệnh cũ không thể nào chữa khỏi hoàn toàn, một năm thì đến hơn nửa năm phải nằm trên giường bệnh.

Mãi đến năm ngoái, Lâm Dao mới biết được Vương Chính Trạch và tên kẻ thù chính trị hãm hại phụ thân nàng ta đã trở thành bạn thân tri kỷ, hai người hỗ trợ lẫn nhau, ở bên trong chốn quan trường thuận buồm xuôi gió thuận lợi thăng tiến, hắn ta vốn không phải không chịu cúi đầu, mà chỉ do lợi ích chưa đủ, đối với Vương Chính Trạch mà nói, phụ thân của nàng không có giá trị không đáng cho hắn ta phải cúi đầu mà thôi.

Vẻ mặt Vương Chính Trạch lập tức trở nên khó coi, nói: "Ta đã nói với nàng từ trước rồi, hoàn cảnh lúc ấy khác, nàng vẫn muốn moi lại chuyện cũ để nói với ta sao?" Nói tới đoạn này, nhìn thấy phía xa ở sau lưng Lâm Dao, Tiền Thục Tú đang đi tới, thấy lông mày nàng ta đang chau lại, dáng vẻ vô cùng ủ rũ, hắn ta lại càng nổi nóng nói: "Lúc trước nhạc phụ còn nói nàng hiền lành trong sáng, đoan chính tự trọng, ta thấy rõ ràng là đang nói quá sự thật, chẳng qua ta chỉ nạp thêm một người thiếp nàng lại ở đây nổi máu Hoạn Thư phách lối, nàng ỷ vào lúc nghèo hèn ở bên cạnh giúp đỡ ta, cho rằng ta không dám viết thư bỏ vợ phải không?""Vậy thì cứ bỏ thiếp đi, nếu không, cũng chẳng còn cách nào!"Vương Chính Trạch vô cùng mất kiên nhẫn nói: "Nàng đang nói bậy cái gì vậy?""Cha ta hay nói ngươi là người quý trọng nhân phẩm, mặc dù xuất thân bần hàn, nhưng vẫn kiên quyết tự ăn học, lúc đó mới gả ta cho ngươi, còn tặng hơn một nửa gia sản làm quà cưới để giúp đỡ ngươi, kết quả là nhìn sai người, tự mình hại mình, nếu như cha ta biết ngươi và tên tặc tử hại ông xưng huynh gọi đệ, không biết sẽ tức thành cái dạng gì nữa, còn ta nhìn thấy tên đạo đức giả như ngươi thì thật sự buồn nôn!""Nàng điên rồi phải không?""Vương Chính Trạch, trước đây khi lấy ta về nhà ngươi đã từng thề độc, nói nếu như người đối đã với ta không tốt sẽ bị thiên lôi đánh trúng sống không yên lành, ta cũng không cần ngươi đối đãi với ta như ngày xưa, nếu ngươi là người còn chút lương tâm, nghĩ đến ta sau khi gả cho ngươi phải chịu nhiều vất vả thì hãy viết cho ta một thư bỏ vợ, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.