Người Tình Đế Vương

Chương 30: Lẩu



Hoàng đế vừa đến biệt viện, vừa lúc nhìn thấy Vân ngũ gia từ nhà bên cạnh trở về, thần sắc thỏa mãn ngân nga vài câu hát dáng dấp tự tại tiêu dao.

“Ngũ gia, ngài đã trở lại.

” Lý Hiện nói.

Lời này chính là nói cho Vân ngũ gia nghe thấy, làm cho Vân Lục gia vô cùng khiếp sợ cả kinh nói: “Lý tổng quản?” Lại nhìn phía sau Lý Hiện quả nhiên nhìn thấy hoàng đế cũng đứng ở đó, hắn mặc một kiện tầm thường trường bào, màu xanh đen dải lụa, thân hình cao lớn, vô cùng tuấn mỹ.

Vân Phó lập tức đứng thẳng người chột dạ hỏi: “Bệ hạ, ngài như thế nào lại tới nơi này?”“Nếu như trẫm lại không tới, ngươi liền phải gặp phải chuyện không hay.

” Hoàng đế nói.

“Chuyện gì vậy?”Vân Phó cảm thấy mình mấy ngày nay đều rất vui vẻ, ở trong mắt cha mẹ và các huynh trưởng hắn ta là kẻ không biết nấu nướng, ở trong mắt Lâm Dao hắn ta lại là kẻ có bản lĩnh hiếm có, hai người cùng nhau nghiên cứu thực đơn, làm xong còn ở bên cạnh dùng thử đồ ăn, quả thực cảm giác vô cùng thành tựu, đây là chuyện hắn ta sống nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua.

“Haiz! Lục gia ngài thật đúng là hồ đồ.

” Lý Hiện vội la lên: “Nhà đối diện phu nhân là ai? Kia chính là Vương thượng thư đường thê còn ngài thì sao? Nô tài nói câu khó nghe ngài ở kinh thành thanh danh không tốt cho lắm, nếu để cho người khác nhìn thấy, ngài cùng vị phu nhân kia cả ngày ở cạnh nhau ngài đoán xem bọn họ sẽ nói như thế nào?”Vân Phó hiển nhiên đã sớm nghĩ đến vấn đề này, hắn ta giảo hoạt cười tự đắc nói: “Cho nên ta đã nói với Lâm phu nhân ta là Vân ngũ gia của phủ Thượng Quốc công!”Lý Hiện: “……”Mây đen kéo đến, những hạt mưa lất phất dừng ở bên trên phiến đá xanh phát ra tiếng bùm bùm, tuy nhiên chưa tới một lát đã trở thành một cơm mưa vô cùng to.

Hoàng đế ở trong phòng ngồi ở ghế thái sư, nhận lấy chiếc khăn mà Thượng Chân đưa qua để xoa xoa mái tóc vừa rồi bị nước mưa làm ướt, vừa rồi trời bất tình lình đổ cơn mưa nhất thời không kịp phòng bị vẫn bị mưa rơi ướt một ít.

Lý Hiện bưng trà gừng lại nói: “Bệ hạ, Lục gia hai ngài mau uống chén trà gừng này vào để tránh bị phong hàn.

”Vân Phó từ lúc vừa rồi đã cảm giác không khí có hơi nghiêm trọng, thật cẩn thận bưng lên nước trà, thổi thổi liền nhấp một ngụm sau liền trộm nhìn hoàng đế.

Hoàng đế vừa tức giận vừa buồn cười lắc lắc đầu.

Lý Hiện cũng là bất đắc dĩ, cảm thấy Vân Phó thật sự có chút ngu ngốc nói: “Lục gia ngài nói với Lâm phu nhân ngài là Vân ngũ gia thì có ích lợi gì? Những người đó nói xấu người cũng biết ngài không phải là Vân ngũ gia? Bọn họ đâu có mù mà không nhận ra ngài!”Vân Phó trầm mặc đôi chút lại nghe thấy Lý Hiện nói tiếp: “Lâm phu nhân cũng đã quá khó khăn rồi, chỉ có thể ở tại biệt viện này mà sống, Lục gia, ngài nhưng như vậy đã tốt rồi tại sao lại tới đó làm gì tạo thêm cho người ta khó khăn.

”“Không phải……” Vân Phó cảm thấy Lý Hiện nói không đúng cho lắm, Lâm Dao không có rầu rĩ không vui nha? Cũng không có khó khăn, mỗi ngày đều ở trong bếp tự mình tập luyện nấu ăn, cùng nha hoàn luôn hoà thuận vui vẻ, những ngày qua đều rấy vui thích thoải mái.

“Nàng lại không có nhà mẹ đẻ để nương tựa, chỉ có thể dựa vào sự quan tâm của Vương thượng thư mà sống tới bây giờ mà tên Vương thượng thư kia lại là nhìn tình cảm ngày xưa mà giúp đỡ, nếu hắn ta biết gần đây nàng qua lại với một nam nhân, mà ngài lại nổi danh là ăn chơi trác tán, vậy nàng phải làm sao bây giờ?”“Ta thật là oan uổng!” Vân Phó tủi thân nói, hắn ta lại muốn nói cái gì đó, nhưng là vô pháp biện minh, đúng thật là hắn ta có thường xuyên cùng Lâm Dao lui tới, xác thật là không đúng cho lắm.

“Cho nên Lục gia, ngài vẫn nên ít lui lại với nàng.

”Vân Phó lập tức ủ rũ, trước kia bởi vì chuyện của hoa khôi thanh lâu mà gây sự đến ồn ào huyên náo, cho đến bây giờ hắn ta nhớ lại vẫn còn cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi, thật sự là không nghĩ tới tại sao hắn ta có thể vượt qua những lời bàn tán của người khác trong nhiều ngày như vậy, đương nhiên hắn ta càng không nghĩ tới Lâm Dao bởi vì hắn ta mà lâm vào hoàn cảnh khó khăn.

Lý Hiện nhìn thấy Vân Phó rốt cuộc cũng nghe hiểu lời mình nói, liền nói tiếp: “Lục gia, nếu không hôm nay ngài liền hồi kinh đi?”“Ta……” Vân Phó căn bản không nghĩ trở về sớm như vậy, trở về làm cái gì trời? Nương mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều sẽ than ngắn thở dài, đến nỗi cha gặp hắn ta không đánh liền không ăn nổi cơm, hơn nữa nếu như bây giờ trở về sẽ không thể đến chỗ Lâm Dao mà ăn món ngon! Hai người bọn họ vừa mới tìm được phương pháp làm lẩu, chuẩn bị cả một hồi lâu nghiên cứu các loại nồi, đúng vậy món lẩu này là có người nói cho bọn họ biết, vốn dĩ cảm thấy có chút quái dị sau đó ngẫm lại trong nồi đựng nước lẩu phía dưới có lửa, bên trong dùng để nhúng thức ăn nếu không gọi là lẩu? Đúng là cái tên rất hay.

Lý Hiện lại thúc giục nói: “Thừa dịp hiện tại còn không có nháo ra chuyện gì, nếu xảy ra chuyện muốn rời đi cũng đã không kịp.

”Vân Phó bất đắc dĩ, quay đầu chuẩn bị đi thu thập hành lý, nhưng trong lòng lại rất không cam lòng, nhìn đến hoàng đế đang ngồi uống trà, đột nhiên như nghĩ tới cái gì bèn nói: “Không đúng ta đi rồi, bệ hạ ở đây? Chẳng lẽ bệ hạ không phải là nam nhân?”Hoàng đế nói: “Ngươi cùng trẫm khác nhau, cũng không phải mỗi ngày đều đi nhà bên cạnh để xin cơm?”Vân Phó hoàn toàn không lời gì để nói, cảm thấy mình đối với vấn đề này có chút ngốc, hoàng đế là ai? Như thế nào sẽ vì một bữa cơm của kẻ hèn mà đi nhà bên cạnh xin cơm? Việc này là do hắn ta không suy nghĩ kỹ?“Ta đi tìm Lâm phu nhân nói lời từ biệt.

”Vân Phó sợ hoàng đế không đồng ý bèn nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi, hắn ta đi nhà bên cạnh gõ cửa người tới mở cửa chính là Trương Sơn, hắn ta vẫn luôn phụ trách làm thủ vệ, vợ hắn ta còn ở trong biệt viện làm người quét dọn, nhìn thấy Vân Phó đến đây liền lộ ra thần sắc cao hứng, Vân Phó người này tính tình vô cùng tốt, lại tuấn mỹ ra tay lại hào phóng, mấy ngày nay cùng đám người Trương Sơn đã thân quen, đừng nói ngày thường rất thân thiện, lúc Vân Phó tới chơi Lâm Dao nhất định sẽ kêu phu thê Trương Sơn tới đây cùng hắn ta ở chung, thấy Vân Phó đến hắn ta bèn nói: “Ngũ gia, mũi ngài cũng thật tinh, có phải ngài biết phu nhân chúng ta đang nấu lẩu hay không? Mau vào đi.

”“Nhanh như vậy đã làm ra được?” Vân Phó kinh hỉ nói.

“Buổi sáng ngài không phải cùng nhà ta phu nhân lên núi sao, vừa lúc hái một ít nấm, phu nhân nói cái này làm nước súp, bận việc nửa ngày mới vừa làm ra được.

”Đi tới trong viện liền nhìn đến một cái nồi đồng đặt ở trung tâm đình, phía dưới đặt than nóng, vô cùng nóng rực Lâm Dao mặc một kiện đồ màu vàng cam, màu xanh nước tạp dề, đứng đó lưu loát nấu lẩu nhìn thấy hắn ta tới liền cười nói: “Vân ngũ gia tới rồi à ngài mau tới đây nếm thử nước lẩu ta mới tạo ra.

”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.