- Em thật sự có một người anh như anh sao, Trực Nhân?
- Đúng. Anh là anh Hai của em đây, Vân Phi.
Một lần nữa, nàng lại ngả vào lòng anh trai. Trực Nhân ôm siết em vào lòng như truyền tất cả tình thương và sức mạnh cho em, rồi dỗ dành.
- Vân Phi! Em đã gặp lại mẹ và anh. Kể từ đây, anh sẽ hết lòng lo cho em, không để cho em phải vất vả nữa đâu.
- Anh Hai ơi! Em không cần gì cả, gặp lại mẹ và anh là em mừng và mãn nguyện rồi. Kể từ nay, em không phải là kẻ mồ côi nữa rồi. Em đã thật sự có một gia đình rồi.
- Trời ơi! Vân Phi tội nghiệp của mẹ!
Nàng quay sang ôm mẹ:
- Mẹ ơi! Được gọi tiếng mẹ thân thương, con thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Mẹ ơi! Con yêu mẹ quá. Mẹ có biết không? Khi con mười tám tuổi, sư cô cho con ra đời để tự lập và nuôi lấy thân. Người đã trao cho con những kỷ vật này và bảo rằng, con hãy cất kỹ những thứ này, nó có thể giúp con tìm lại cha mẹ mình. Vì thế, bao năm nay, con đã cất giữ sợi dây chuyền, chiếc khăn và cái áo như một báu vật với hy vọng mong manh là sẽ có ngày tìm được ba mẹ. Ông trời đã không phụ con, đã đưa con về với mẹ rồi. Mẹ ơi! Con đã toại nguyện quá rồi. Con không còn ước mơ gì thêm nữa.
Bà Vân Tường vuốt nhẹ mái tóc con, giọng hối lỗi:
- Con gái ơi! Mẹ xin lỗi con. Chỉ một phút sơ ý mà mẹ đã làm cho con khổ.
- Ờ phải. Tại sao mẹ lại bị thất lạc con vậy hở mẹ?
Bà Vân Tường lau mắt:
- Tất cả là do mẹ, tại mẹ hư quá. Năm đó con vừa một tuổi, ba mẹ và hai con đang sống yên vui, bỗng ba con bị bệnh tai biến mạch máu não chết đột ngột. Lúc đó, mẹ chới với hụt hẫng, không biết nương tựa vào ai, đành bán hết tài sản định về nương tựa vào bà ngoại. Mẹ còn trẻ với một nách hai con đưa nhau lên tàu, nhưng không may con bị sốt nặng cứ co giật và khóc nằng nặc. Mọi người trên tàu ai cũng bảo mẹ nên đi mua thuốc cho con vì bên ngoài gió quá mạnh, nên mẹ mới gởi con cho một người đàn bà ngồi ở ghế cạnh bên và dẫn Trực Nhân đi mua thuốc. Mẹ nhớ lúc đó mẹ dẫn Trực Nhân chạy trên một sân ga rất đông người. Khi mua được thuốc về thì chuyến tàu trên đó có con đã rời sân ga từ bao giờ. Lúc đó, mẹ chỉ còn biết kêu gào và gọi tên con con thảm thiết. Nhưng chuyến tàu đã mang con đi xa vời vợi. Và sau đó, mẹ đã đi khắp nơi mà con tàu đã đi qua để tìm lại con, nhưng vô vọng. Không ngờ người đàn bà đó đã mang con bỏ trước cô nhi viện. Cũng may là vị sư cô kịp phát hiện và cứu sống con của mẹ. Vân Phi! Tha lỗi cho mẹ nhé.
- Mẹ! Con rất hiểu nỗi khổ của mẹ. Dù chúng ta có gặp nhiều bất trắc, nhưng bây giờ gia đình mình cũng đã hội ngộ. Mẹ hãy quên hết chuyện cũ đi. Con cũng không bao giờ dám hờn trách mẹ đâu. Phải không anh Hai?
Chương 20
- Anh Hai này! Em thấy anh đẹp trai này, hào hoa phong nhã mà lại là một luật sư có tiếng tăm, sao đến bây giờ anh vẫn chưa có vợ, hay một người bạn gái nào vậy?
Trực Nhân sà xuống ngồi bên em, bảo:
- Ai nói với em thế? Anh đã có vị hôn thê rồi đấy. Cô ấy cũng xinh đáo để, nhưng không bằng em đâu.
- Nhưng em ở đây lâu rồi, sao không thấy chị ấy đến, hay nghe mẹ và anh nhắc nhở gì hết vậy?
- Xin lỗi, anh vô ý quá. Người yêu của anh tên là Bảo Ngôn, hiện đang đi du học và bảo vệ luận án tiến sĩ. Hết năm nay, cô ấy sẽ về và cùng anh là đám cưới. À này! Khi về nưới gặp em, chắc cô ấy mừng lắm đấy. Mấy hôm trước, anh có gọi điện báo cho Bảo Ngôn biết là gia đình đã tìm được em, Bảo Ngôn vui lắm, và gởi lời thăm em. Bảo Ngôn bảo, khi về nhất định sẽ có quà cho em đấy.
Mẫn Nghi cười cười:
- Anh Hai! Anh thật là tốt số. Em cũng rất mong sớm gặp được chị Hai của mình.
Trực Nhân nhìn em:
- Còn em sao hở, Mẫn Nghi? Em đẹp như vầy, chắc có nhiều người yêu lắm phải không?
Nhắc đến tình yêu, bỗng gương mặt Mẫn Nghi sa sấm. Trực Nhân tinh ý bắt gặp, anh cứ ngỡ là Mẫn Nghi chưa có người yêu nên buồn. Anh vội lả giả:
- Không hề gì. Nếu em chưa có người yêu thì để anh giới thiệu cho. Ðám đồng nghiệp của anh nhiều đứa còn độc thân nhưng được lắm. Ðể hôm nào anh tổ chức một buổi tiệc, bảo đảm gặp em, bọn chúng sẽ thích em ngay. Lúc đó, em mặc sức mà chọn nhé.
Mẫn Nghi định lựa lời từ chối:
- Anh Hai à! Em...
Nhưng tiếng bà Vân Tường vang lên:
- Hai con đang làm gì mà sôi nổi thế? Thôi gác lại một chút, vì thức ăn đã sẵn sàng, các con mau ăn kẻo nguội. Hôm nay, mẹ và chị Mai làm đủ các món ăn mà hai con thích.
Ðược mẹ gỡ rối, Mẫn Nghi nhanh nhẩu:
- Con đang đói lắm đây, con sẽ ăn ngay.
Bên bàn ăn, bà Vân Tường và Trực Nhân thay phiên nhau gắp thức ăn cho Mẫn Nghi. Nàng rất cảm động khi biết mỗi một miếng thức ăn được mẹ và anh trai gắp đều gởi gắm cả tình yêu thương của mình vào đó như cố ý bù đắp cho nàng. Giữa không khí ấm cúng của gia đình, nàng ăn rất ngon miệng. Nhưng tự nhiên nàng thấy trong ruột mình cuồn cuộn lên và không cảm được, nàng ụa lia lịa và nàng bỏ chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Nàng đi như chưa từng bị ói. Và cảm giác này nàng cảm thấy đến cả tuần nay. Nàng thở hào hển rồi chợt nhìn xuống bụng, nàng đưa tay sờ bụng rồi thẫn thờ.
Nhìn con gái đứng thẫn thờ, bà Vân Tường bước đến dỗ dành:
- Mẫn Nghi! Con có tâm sự gì thầm kín không nói ra được, phải không con?
Mẫn Nghi biết không thể nào giấu được ánh mắt từng trải đầy kinh nghiệm của mẹ, nên nàng ngả vào vai mẹ, nghẹn ngào:
- Mẹ ơi! Con không biết nên vui hay nên buồn nữa đây.
Vuốt nhẹ lưng con, bà ân cần:
- Bao lâu rồi?
- Con cũng không biết và không chắc nữa, nhưng đã hai tháng nay con không thấy kinh nguyệt... Như vậy có phải là có thai không mẹ?
- Nhìn sắc diện của con cộng thêm những triệu chứng ói mửa và không có kỳ kinh, chắc chắn là con có thai rồi. Mẫn Nghi! Con có thể cho mẹ biết cha của đứa bá là ai không?
- Mẹ ơi! Nếu thật sự có thì do ông trời định. Nếu mẹ và anh Hai thương con thì xin bảo bọc cho con và cho cháu ngoại của mẹ. Con không muốn nhắc tới chuyện trước kia nữa. Xin mẹ hãy thương con và thương đứa bé trong bụng con là con mang ơn mẹ lắm rồi.
Bà Vân Tường thở dài:
- Tội nghiệp cho con! Có phải vì chuyện này mà con lưu lạc tới đây không?
- Không hẳn như vậy đâu, mẹ à. Chuyện này, con cũng vừa mới biết đây thôi.
- Nhưng mẹ...
- Mẹ ơi! Nếu em con không muốn nhắc đến chuyện đã qua, xin mẹ đừng hỏi đến nữa.
Mẫn Nghi quay sang đã thấy Trực Nhân đứng đó từ bao giờ, nàng nhìn anh với ánh mắt nể phục.
- Anh Hai! Em cám ơn anh nhiều lắm.
- Không có gì. Anh là anh của em mà. Mẫn Nghi! Hãy tin tưởng vào anh. Anh sẽ giúp em vượt qua khó khăn này. Em vào nghỉ đi. Ngày mai, anh sẽ đưa em và mẹ đi đến bác sĩ. Anh cũng rất mừng khi mình sắp sửa lên chức cậu rồi.
- Phải đó con. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi đến bác sĩ. Mẹ rất nôn nao được đón cháu ngoại của mẹ.
Tình cảm của mẹ và anh trai làm cho Mẫn Nghi vô cùng cảm động, nàng cảm thấy thật tiếc khi không được gặp mẹ và anh trai mình sớm hơn để được sống trong vòng tay âu yếu của người thân mình. Nàng nói:
- Mẹ! Anh Hai! Con có làm phiền hai người không?
- Mẫn Nghi! Mẹ và anh con rất tôn trọng sự quyết định của con và rất vui vẻ với quyết định của con về đứa bé.
- Anh Hai! Dù có làm sao đi nữa thì em vẫn quyết định giữ lấy đứa bé này.
Trực Nhân vuốt tóc em:
- Mẫn Nghi kiên cường lắm. Như vậy mới đúng với luân thường đạo lý chứ.
- Nhưng nếu em giữ đứa bé thì có ảnh hưởng gì đến uy tín của anh hay danh dự của gia đình ta không?
Bà Vân Tường nhìn con gái trìu mến:
- Mẫn Nghi! Con đã có quyết định không trái với lương tâm thì con không cần phải lo ngại gì cả. Ðiều ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến gia đình cả. Bây giờ con hãy cố gắng vui lên để lo cho đứa trẻ. Hãy nhớ là lúc nào cũng có mẹ và anh Hai ở bên cạnh ủng hộ con.
Mẫn Nghi rơm rớm nước mắt:
- Mẹ! Lòng mẹ bao la quá.
- Thôi, con vào phòng nghỉ đi. Hãy nhớ chớ nên lo nghĩ nhiều con nhé.
- Dạ, con biết rồi mẹ ạ.
Mẫn Nghi bước về phòng, lòng mang nhiều tâm trạng khác nhau. Nàng thấy mình vừa mừng, vừa buồn, lại vừa tủi.
Nàng không bao giờ ngờ được, sau cái đêm hạnh phúc đó, kết quả tình yêu của nàng và Tử Trung là một hài nhi đang lớn dần trong bụng nàng.
Tử Trung ơi! Chắc anh không bao giờ ngờ được có một giọt máu của anh đang nằm trong người em. Em ước gì bây giờ em được nằm trong vòng tay anh, để chúng ta cùng chia sẻ niềm vui này.
Nhưng Tử Trung ơi! Có lẽ điều này đến suốt cuộc đời anh sẽ không bao giờ biết được. Và mãi mãi sẽ không có người nào biết ngoài em.
Tử Trung! Em sẽ mãi mãi giấu kín chuyện này, không bao giờ anh biết là anh đã từng có một đứa con. Ðó sẽ là một hình phạt xứng đáng dành cho anh.
Tử Trung ơi! Em yêu anh vô cùng, nhưng em cũng hận anh nhiều lắm.
Nàng nấc lên rồi gục xuống gối.
Bên ngoài, ánh nắng vẫn chói chang chiếu xuống làm sáng rực cả một vùng không gian rộng lớn.
Tử Trung từ sau khi Mẫn Nghi bỏ đi, anh không rượu chè be bét như lần trước bị Dạ Thu bỏ. Nhưng anh hoàn toàn thay đổi, lầm lì không nói cả ngày. Anh lạnh nhạt với tất cả mọi thứ.
Dạ Thu vẫn ở bên anh, nhưng ngoài việc đưa tiền cho Dạ Thu đi tái khám chữa bệnh, anh vẫn không hỏi gì thêm. Có tiền trong tay, Dạ Thu cũng không làm phiền gì anh nữa.
Nhưng kể từ sau đó, anh lao vào công việc như điện như dại, hầu như anh không để cho mình rảnh rỗi một phút nào.
Kỳ này, anh có một chuyến công tác ở tỉnh xa. Sau khi xong việc, anh bỗng nhớ tới một người bạn thân đang sống ở tỉnh này, nên anh quyết định ghé thăm người bạn đã gần mười năm chưa gặp.
Từ khách sạn đến nhà người bạn cũng gần nên anh quyết định đi bộ. Khi đã đến gần nhà người bạn thì anh thấy có một người phụ nữ mặc một chiếc đầm bầu với cái bụng cao sau làn vải, buộc anh phải chựng lại kêu lên:
- Trời ơi! Sao mà giống thé? Nhưng không thể nào.
Người phụ nữ vẫn vô tư bước đi và khi hai người đối diện thì cả hai cùng kêu lên:
- Tử Trung!
- Mẫn Nghi!
Mẫn Nghi muốn loạng choạng khi đột ngột gặp lại Tử Trung. Nàng đã gần đến ngày sinh nên định đi mua ít đồ cho em bé, không ngờ gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Nàng chỉ muốn nhào vào lòng anh và báo cho anh tin mừng này, nhưng không hiểu sao chân nàng như bị chôn xuống đất, nàng cũng không mở miệng được.
Nhưng Tử Trung qua phút bàng hoàng, anh đã kịp bình tỉnh lại. Giọng anh lạnh lùng ;
- Thì ra bây giờ cô đã đi đến đây. Cô khỏe chứ?
Mẫn Nghi thấy nghẹn nơi cổ, nàng không trả lời được. Tử Trung tiếp:
- Cô cũng hay thật. - Rồi anh chăm chú nhìn vào bụng nàng - Mới đó mà đã tìm cho mình một ý trung nhân rồi, còn sắp có tin vui nữa chứ. Chúc mừng cô.
- Tử Trung...
- Còn tôi đấy à? Tôi không sao, vẫn sống, vẫn làm việc bình thường, nhưng không được may mắn như cô. Tôi vẫn chưa tìm được người vừa ý.
Trời ơi! Lúc này nàng chỉ muốn kêu gào lên rằng, Tử Trung ơi! Một lần nữa anh đã hiểu lầm em rồi. Em không có ai hết. Ðứa con trong bụng em là con của anh, đó là kết quả tình yêu của chúng ta. Nhưng vì lòng tự trọng và tủi hận nên nàng đành âm thầm cắn răng giấu kín. Nàng hít thật mạnh vào, rồi nói:
- Vâng. Tôi cũng gặp may thôi. Bây giờ tôi rất tốt và rất ổn định.
Tử Trung cay đắng mỉa mai:
- Vậy thì tôi rất mừng cho cô. Hy vọng cô sẽ giữ gìn và trân trọng những gì mình đang có.
Trời ơi! Tử Trung lại tàn nhẫn nghĩ nàng như vậy sao? Nàng muốn khóc, muốn kêu gào quá, nhưng nàng không muốn mình khóc trước mặt Tử Trung. Ðiều ấy có lẽ sẽ làm cho Tử Trung coi thường nàng thêm. Nàng cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa nên run rẩy nói:
- Tôi có việc phải đi ngay. Chào anh.
Nói xong, nàng ôm mặt chạy đi. Tử Trung bần thần nhìn theo. Anh rất muốn chạy theo nàng. Nhưng chạy theo để làm gì nữa chứ? Mẫn Nghi đã có gia đình rồi, chạy theo để rồi anh chỉ nhận thêm sự phũ phàng nữa mà thôi.
Lúc nãy, anh háo hức đến nhà bạn, nhưng bây giờ gặp lại nàng, anh cảm thấy mình mất hết cả hứng thú. Nhà bạn đang ở trước mặt, nhưng anh không còn muốn vào.
Trong lúc anh định quay trở về thì nghe tiếng xe thắng gấp và tiếng reo lên:
- Tử Trung! Cậu làm gì mà đứng ở đây thế?
Tử Trung quay lại thì bắt gặp gương mặt với nụ cười rạng rỡ của Trực Nhân, người bạn thân của anh thuở đại học. Anh cũng vội cười và bảo:
- Ờ, thì mình đang đến thăm cậu đây.
- Thế sao không vào nhà? Mau vào đây. Lâu quá rồi, chúng ta không gặp lại. Hôm nay gặp cậu, tớ mừng quá.
Dù không muốn, nhưng bây giờ Tử Trung cũng phải theo Trực Nhân vào nhà. Vừa vào nhà, Trực Nhân đã gọi ầm lên:
- Mẹ ơi! Mẹ xem ai đến đây này.
Bà Vân Tường chạy lên, cũng reo to:
- Tử Trung! Lâu lắm mới gặp cháu. Chà! Bây giờ trở thành ông chủ rồi, trông oai phong dữ hén.
- Dạ, cháu chào bác. Bác vẫn khỏe?
Trực Nhân đưa cho bạn ly bia rồi cướp lời:
- Cậu không biết chứ lúc gia đình cậu dọn đi, sức khỏe mẹ tôi rất xấu, nhưng bây giờ khác rồi. Báo cho cậu một tin mừng, chúng tôi đã tìm được Vân Phi rồi.
Tử Trung cùng hòi chung niềm vui của bạn:
- Thật vậy sao? Vậy thì thành thật chúc mừng gia đình. Mình cũng mừng cho cậu đấy.
Trực Nhân quay sang mẹ:
- Ủa! Em con đâu rồi hở mẹ?
- À! Nó mới bảo muốn ra phố mua ít đồ.
Trực Nhân so vai:
- Tiếc thật. Nếu không, mình sẽ giới thiệu với cậu. Nhưng không sao, lần sau cậu đến sẽ gặp thôi. Ờ phải, sao rảnh rỗi trở về đây thăm bạn bè vậy?
- Mình đi công tác, nhân tiện ghé thăm cậu. À! Cậu với Bảo Ngôn đến đâu rồi? Hai người cưới nhau chưa mà không thấy gửi thiệp hồng?
- Bảo Ngôn còn đang bảo vệ luận án tiến sĩ ở bên Mỹ. Cuối năm nay cô ấy mới về, khi đó bọn mình sẽ tổ chức lễ cưới, nhất định sẽ có mặt cậu.
Tử Trung thầm ngưỡng mộ:
- Cậu thật tốt số. Có công việc ổn định, có người yêu xinh đẹp, chung thủy. Mình ghen với cậu đấy.
Thấy hai người ngồi nói chuyện, bà Vân Tường đã tế nhị rút lui. Ðến bây giờ, Trực Nhân mới phát hiện nét buồn trên mặt bạn, anh hỏi:
- Thế còn cậu, Tử Trung. Công việc, vợ con cậu thế nào?
Tử Trung hớp một ngụm bia rồi thở dài:
- Nói chung công việc của mình rất thuận lợi, phải nói là mình rất thành công trên thương trường. Nhưng về tình duyên, mình không được may mắn như cậu. Hai lần yêu là hai lần bị "đá", mà lần nào cũng bị đá một cách phũ phàng đau đớn.
Trực Nhân áy náy cho bạn, nhưng cũng an ủi:
- Cậu đừng quá bi quan và mềm yếu như vậy. Với điều kiện của cậu như vậy, mình tin có ngày cậu sẽ có được một tình yêu chân thật và một người mà cậu yêu mến.
- Trực Nhân này! Nói thật với cậu nhé, mình dường như đã mất hết niềm tin nơi phụ nữ rồi, nhất là những cô gái đẹp.
Trực Nhân bênh vực:
- Cậu không nên mới bị vài lần thất bại với phụ nữ mà đã bi quan. Ðó chỉ là vài người xấu, còn lại họ rất đáng yêu. Chẳng hạn như Bảo Ngôn của tớ đấy, mười mấy năm trời cùng chung vai gánh những vất vả với tớ, nhưng cô ấy vẫn vui vẻ, chung thủy đó.
- Ước gì tớ cũng tìm được một người giống như Bảo Ngôn của cậu.
Bỗng đôi mắt Trực Nhân sáng lên:
- Ê! Nói cho cậu biết nhé. Em gái của tớ cũng đẹp lắm. Hay tớ làm mai cho cậu nhé?
Tử Trung cười:
- Làm như em gái cậu chịu lấy tớ vậy. Nếu tớ chịu thì chưa chắc cô ấy đã chịu.
Bỗng đôi mắt Trực Nhân thoáng buồn:
- Mình mới tìm gặp được em gái mình. Tội nghiệp, có lẽ mấy chục năm qua sống cô độc ngoài xã hội, chắc em mình đã gặp nhiều điều bất hạnh. Mình rất muốn bù đắp cho em mình. Tử Trung! Mình nói thật lòng, mình rất muốn Vân Phi có một người chồng như cậu. Mình tin cậu sẽ mang lại hạnh phúc cho nó. Nhưng có lẽ mọi chuyện khó được như điều mong ước của chúng ta, phải không?
- Có lẽ cậu nói đúng. Thôi, chúng ta cứ để chuyện gì đến cứ đến. Nhưng dẫu sao tớ cũng rất muốn diện kiến với Vân Phi. Nghe cậu bảo cô ấy đẹp, tớ cũng cảm thấy bị thu hút đấy.
Nói xong, Tử Trung cười lớn. Trực Nhân cũng cười:
- Bởi vậy, người đời thường gác cho bọn đàn ông chúng ta là bọn háo sắc không sai mà.
- Thế mới là đàn ông chứ. Nhưng đó cũng là mối hiểm họa cho chúng ta, phải không?
- Nhưng tớ nghĩ đó là những đặc ân mà trời ban cho chúng ta chứ.
Thế là họ cùng uống bia, cùng kể lại những chuyện làm ăn, chuyện vui buồn một cách sôi nổi và vui vẻ. Bia cạn dần, nhưng câu chuyện của họ vẫn không dứt.