Người Tình Giấu Kín

Chương 6



Đêm đó rất tĩnh lặng, đường phố vốn chẳng còn bóng người nào chỉ còn hai nhân vật dạo bước trên vỉa hè. 

Tô Vĩ vì ngấm rượu nên đã lả đi, Lục Ngụy Thần cũng vội vã nhấc chân về căn hộ.

Căn phòng ngủ lâu ngày không quay lại hôm đó nồng nặc mùi rượu, vỏ rượu trải dài cả một khoáng trống. Anh chưa từng nghĩ một người con gái lại có thể uống nhiều như thế.. Lòng cũng man mát buồn, rồi bỏ qua để chăm sóc cô.

Buổi tối nặng nhọc chưa từng trải của Lục Ngụy Thần khiến anh hiểu người con gái trước mắt mình hơn một chút. Trái tim anh đã loạn nhịp cả đêm, cô ấy đi Bar ăn mặc rất giản dị mặt mộc nhưng lại đáng làm tâm điểm chú ý. Anh không hiểu sao khi thấy cô khóc trái tim anh lại quặn lại khó nói, như có thứ gì kích thích tâm lí anh. Trước khi gặp, sau khi gặp cho đến giờ anh chỉ có thể đánh giá cô là một người sống rất lạnh nhạt với thế giới này. Nhưng lần này thì anh đã hiểu một chút, có lẽ có thứ gì đó khiến cuộc sống cô bị khép lại, một thứ rất đáng sợ. Lần này chăm  sóc một người con gái khiến anh muốn thử lại nó cả đời. Một thứ tình yêu mù quáng từ từ bao quanh một cậu con trai bước sang tuổi 18.

Buổi sáng hôm sau, vô cùng ồn ào bởi tiếng chuông cửa liên tục vang lên.. 

Tô Vĩ rất mệt mỏi cô nằm im có nghe như không nên Lục Ngụy Thần phải bước ra mở cửa. 

" Cậu là ai? "  Kiên Mộc, cô ấy vừa bước vào đã rất cáu gắt khi nhìn thấy người đàn ông hôm qua ở tại nhà cô bạn mình. Nhưng vụ việc chỉ dừng lại ở câu hỏi đó, Kiên Mộc không có nhiều thời gian.

Căn phòng ngủ trở nên ồn ào, hỗ độn với hai cô gái. 

" Được rồi, Tô Vĩ cậu nói coi cậu ta là ai? " 

" Bạn trai " 

" Cậu đùa mình à? Rời khỏi đây đi "

" Mộc Mộc, im lặng đi mình rất mệt. "

" Hàn Phong sắp về nước rồi, cậu trốn cho kĩ vào. " Kiên Mộc chỉ để lại một lời cảnh báo rồi vứt cho Tô Vĩ một túi thuốc sau đó rời đi.

Đừng thắc mắc về nhân vật Hàn Phòng, hắn là kẻ cưu mang cô khi cô hết đường sống . Có thể nói là một ông cha nuôi tàn độc, không thể nói đến nhưng không thể quên được. Vì hắn ta, vì cái đồng tiền dơ bẩn mà cuộc đời Tô Vĩ không ít những vũng bùn nhấn chìm cô.

Gió thoảng vào tháng 6 rất nóng, Lục Ngụy Thần cũng nhận được lời cảnh báo từ Kiên Mộc nhưng với anh bây giờ chẳng có gì ngăn cản. Trước giờ mọi thứ là anh quyết định, nếu chọn Tô Vĩ là sai thì anh vẫn sẽ chọn lại, rồi chứng minh đó là điều đúng nhất trong tim anh. Bản nhạc nào cũng có giai điệu, nếu bạn không lặp đi lặp lại nó thì nó sẽ ngừng nghỉ. Cuộc tình thì khác bạn cần phải sửa chữa, bảo dưỡng nó thật tốt, nhưng tôi dám chắc sẽ có những mấu chốt khiến bạn mắc sai lầm. Cũng như những chiếc là cây, dù bạn chăm sóc thế nào nó cũng úa vàng, cũng bị sâu bọ đục nát thôi.

Hạ năm đó đến nhanh hơn Tô Vĩ tưởng, nó đã đến cách đó gần 3 tuần giờ chớm giữa tháng 6. Cô bắt đầu soạn đề nhiều hơn, cùng anh thức đêm để ôn bài. Tuy nhiên số tiền trở nên ít ỏi, Lục Gia không còn giả tiền cho cô nữa, họ chỉ gặp cô để khuyên cô lấy tiền bỏ lại Lục Ngụy Thần. Nhưng trái tim cô độc của cô không cho phép mất đi sức ấm, cô bắt đầu đi làm thêm để kiếm tiềm trang trải cuộc sống. Cùng khi đó Lục Ngụy Thần cũng có rất nhiều tiền, anh đưa cho cô nhưng cô không dùng. Nụ cười miễn cưỡng của cô với Lục Ngụy Thần mang tiền ra khiến anh im lặng không nhắc đến nữa. 

Vài ba ngày trôi qua, Tô Vĩ bắt đầu làm đêm công việc trong một xưởng may không quá vất vả cô đủ sức chống cự. Lục Ngụy Thần biết chuyện cũng rất thương nhưng anh sẽ phụ trách phần đồ ăn để đỡ tiền cho cô. Đôi khi anh cũng nghĩ lại anh tìm đến cô để giờ thành ra như vậy cũng thật ngu ngốc. 

Tô Vĩ chớm 1 giờ đêm mới có mặt ở nhà, không khí ở nhà máy quá nóng nực khiến chiếc áo sơ mi trắng của cô ướt sũng nhưng là trắng đục nên không mấy lo ngại. Đèn trong phòng ngủ đã tắt, có lẽ anh cũng đã ngủ rồi. 

Tháng bảy chớm tới, thời gian không lường trước được.. Cuối cùng cũng đến ngày Lục Ngụy Thần bước vào phòng thi..

Buổi sáng hôm đó, Tô Vĩ dậy sớm làm đồ ăn nhưng vừa xong trời đã đổ mưa lớn.. Cô không biết có phải điềm báo gì xấu không? Cũng không có nhiều thời gian cô bắt đầu quay vào xem sự chuẩn bị của anh. 

Đồ chưa thay, chỉ mặc chiếc quần jean bó ngồi trên giường ánh mắt xa xăm nhìn thứ gì đó ngoài cửa sổ.

" Xong chưa? " Tô Vi dựa lưng vào cửa nhìn nam nhân phía trước.

Mãi sau đó Lục Ngụy Thần mới quay, anh chỉ cười với cô rồi nhanh chóng mặt chiếc áo sơ mi trắng vào. Cơ thể anh bắt đầu lấp ló sau mảnh vải trắng đó, một cơ thể hoàn mĩ đủ để kích thích người nhìn. 

" Tô Vi, hôm nay nếu tôi mắc sai lầm. Chị phải tha lỗi cho tôi " Lục Ngụy Thần chậm rãi nói, từng bước từng bước đến chỗ cô. 

" Được rồi, trời mưa rồi. Mau ăn đi. Tôi sẽ bắt taxi " 

" Đừng, đi xe buýt được rồi " 

Câu nói khiến Tô Vĩ khựng lại vài giây, anh là công tử của Lục Gia giờ đi xe buýt sao? Thời gian này anh không về nhà, không gặp mặt người nhà đã khiến cô trở nên chán ghét chính mình.. Anh bắt đầu ăn những món ăn tầm thường, mọi thứ đều của cô đều không hợp với một quý tử như anh. 

Trời ngày đó mưa rất lớn, giường như đang khóc thay lòng Tô Vĩ. Cô cùng anh trên chuyến xe buýt mà lòng trĩu nặng, cô rất lo lắng cho anh. Một người về cuối đích mới chạy như anh đòi thi một trường đại học danh tiếng ở Mỹ, thực sự anh có thể may mắn vào được cũng thể tụt lại bước nhỏ phía sau.

Trước ngôi trường lớn, thí sinh ra vào rất nhiều ai nấy cũng đi cùng phụ huynh gần như là vậy.. Mưa ngày đó rất lớn, hai người phải dùng chung một chiếc ô để bước vào bên trong. 

" Tô Vĩ " Ngày đó anh gọi tên cô thực sự rất đáng nhớ. 

Nói ra Lục Ngụy Thần cao hơn Tô Vĩ cả một cái đầu nên khi cô ngẩng đầu lên đã cảm nhận được sự man mát ở cánh môi mỏng. Đó là lần đầu tiên trong những năm tháng ở cùng nhau họ chạm môi, tuy đã tỏ tình nhưng Lục Ngụy Thần rất biết ý tứ anh không như trước rất chậm rãi tiến tới với cô. 

" Tôi vào rồi.. chị yên tâm nhé " Giữa đám đông ấy, người con trai đó kiễng chân lên vẫy tay nói rất lớn với cô. Một hoài niệm khó quên ở tuổi thanh xuân nhỏ.

Trời mưa không ngừng nghỉ, kì thi SAT (Scholastic Achivement Test, thi Anh Văn và Toán)  thực sự rất căng thẳng mỗi giây phút đứng trờ anh cũng khiến trái tim cô co thót lại đến mệt mỏi. Giờ thi kết thúc trong tiếng ồn ào, sự vui vẻ, bế tắc của sinh viên. Người người chen qua, cô không nhận dạng được bóng dáng của Lục Ngụy Thần ở đâu. Những bước chân của người lạ khiến bộ váy trắng của cô lấm bẩn, cô vì anh chuẩn bị nó nhưng giờ đã hết thật rồi.. 

" Tô Vĩ, tôi ở đây " Giọng nam trầm ấm, quen thuộc ở rất gần nhưng cô không thể nhận ra anh ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.