Người Tình Giấu Mặt

Chương 100: Tôi yêu anh ấy, không thể không có anh ấy!



Khó có được một ngày nhàn rỗi, "Tôi cùng mẹ của tôi" đã hoàn thành giai đoạn quay, Ân Tịch lẳng lặng mà đứng ở trong nhà, nghe nhạc, mỗi một nốt nhạc bay lên, đề tựa như hiện lên từng nụ cười củaTrữ Dịch, từng cái cúi đầu của anh. Những ký ức như ùa về.

"Ân Tịch, nếu mười ngón tay hai người đan vào nhau, như vậy nam nữ nhất định sẽ cùng nhau bạc đầu giai lão" .

"Ân Tịch, anh muốn mang lại hạnh phúc cho em , anh muốn mang em đi một nơi lại một nơi, khắp nơi trên thế giới, đều có ký ức khi chúng ta cùng một chỗ."

"Ân Tịch, phải sống thật tốt, phải sống vui vẻ hạnh phúc. . ."

Cô ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, một lần lại một lần nghĩ lại, thậm chí khoảng khắc khi sắp lìa cõi đời này, anh còn muốn cô sống thật tốt, lúc trước thế nào cô lại có thể phụ người đàn ông như vậy chứ?

Có một số chuyện cũ, không cần phải nói cho ai nghe cả, tự mình biết là tốt rồi, Ân Tịch, dùng phương thức đơn giản nhất để nhớ anh.

Chuông cửa, một mực vang lên, tiếng nhạc vang vọng khắp căn phòng, làm cho tiếng chuông cửa có vẻ đứt quãng.

Người ngoài cửa dường như không muốn dễ dàng rời đi như vậy, cố chấp, một mực ấn chuông cửa, ngừng sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại. . .

Suy nghĩ của Ân Tịch có chút hòa hoãn, cảm nhận được tiếng chuông cửa, cô nhẹ nhàng từ trên sofa đứng dậy, đầu xuân tiết trời se lạnh, cô lại hai chân trần mà dẫm lên sàn nhà.

Mở cửa ra, cô có chút ngạc nhiên, lại có chút vui mừng, tâm tình lẫn lộn, ngàn vạn loại cảm xúc đan xen vào nhau.

"Không chào đón tôi vào nhà sao?" Người kia cố gắng khống chế bình tĩnh hạ bớt thanh âm.

"Quá đột nhiên, tôi rất kích động." Trong mắt Ân Tịch biểu lộ vui sướng, hơn nửa năm qua đi, rốt cuộc Trữ Hạ cũng lần đầu tiên chủ động dùng ngữ khí hòa nhã như thế để nói chuyện với cô.

Đột nhiên Trữ Hạ đến, làm cho cô vui sướng, lại càng lo lắng bất an.

"Muốn uống cái gì?" Ân Tịch cố gắng muốn cho hai bên trở nên tự nhiên hơn một chút khi ở cùng nhau.

"Không cần, tôi chỉ muốn đến trò chuyện với cô." Trữ Hạ cự tuyệt đồ uống của cô, hữu hảo nói thẳng.

"Được, cô muốn nói chuyện gì, tôi sẽ cùng cô." Ân Tịch ngồi xuống vị trí không cách cô ấy là mấy.

Đối với Trữ gia, cô trước sau mắc nợ, đối với Trữ Hạ, cô trước sau có áy náy. Trữ Dịch có bao nhiêu yêu thương cô em gái này, cô rất rõ ràng, Trữ Hạ có bao nhiêu yêu anh hai của mình, cô cũng biết.

"Ân Tịch, cô có yêu anh hai của tôi dù một chút hay không ?" Cô không muốn đông tây xa gần gì, cô cũng tin tưởng Ân Tịch không phải người không thông minh, cô tới nơi này không chỉ muốn nói chuyện đơn giản với cô ấy như vậy.

Chuyện này như một quả bom hẹn giờ, đồng hồ đã nhảy đến giây cuối cùng, cô nhất định phải đối mặt vấn đề này, vô số lần, cô cũng tự hỏi chính mình, cô có yêu Trữ Dịch hay không, có yêu hay không dù chỉ một chút?

Cô dừng ở Trữ Hạ, cô ấy cũng giống như dừng ở Ân Tịch, hai đôi mắt đẹp trong veo đều lộ ra ưu thương.

"Một người đàn ông có thể liều mạng bảo vệ tôi, chỉ có Trữ Dịch, loại yêu này, đã sớm khắc sâu trong lòng của tôi." Ân Tịch thẳng thắn thành khẩn mà nhìn cô ta, vẻ mặt rất tự nhiên, người đàn ông như vậy, tình yêu như vậy, vĩnh viễn sẽ khắc sâu trong lòng cô.

Mặc kệ về sau, cô còn có thể yêu người khác không hay, Trữ Dịch đều đã ở một vị trí nào đó trong lòng cô, cái vị trí kia không chỉ có yêu, nhiều hơn chính là cảm kích cùng tôn trọng.

"Ân Tịch, tôi đây hỏi lại cô, cô yêu Thân Tử Duệ không?" Nếu nói sự kiện Trữ Dịch kia là một quả bom hẹn giờ, vậy Thân Tử Duệ này là một quả bom bất ngờ, cô ngay cả thời gian để suy nghĩ cũng đều không có, cô trước sau cũng không dám đi đối mặt chuyện này, mà Trữ Hạ, dễ dàng đem khơi ra, kích thích màn máu me đầm đìa.

Tay Ân Tịch không biết phải làm như thế nào, mới có thể làm cho mình thêm tự nhiên. Cô cố gắng mà giả bộ thật sự bình tĩnh, giả bộ thật sự tự nhiên, nhưng mà thực tại vô tình lại khiến cô không thể nào trả lời.

Trữ Hạ vốn thông minh như vậy, làm sao lại không thể nhìn ra nội tâm bối rối cô ấy, cô chỉ là mỉm cười mà nhìn Ân Tịch, nụ cười đơn thuần cùng ngây thơ như vậy, làm bộ như cái gì cũng không biết.

"Cô tìm đến tôi, là muốn biết tôi sẽ trả lời hai vấn đề này như thế nào sao?" Ân Tịch ngừng thở, thanh âm nghe không thấy đã chút dao động, nhưng trong lòng lại run rẩy như sóng triều cuộn dâng.

"Đúng vậy, cho nên xin cô hãy nói cho tôi biết, đối với Tử Duệ, cô là yêu hay là không?" Ánh mắt cô ta chờ mong dừng ở trên mặt cô, cô ta cho tới bây xem vẫn đơn độc giờ vẫn thuần khiết như thế, trong nháy mắt Ân Tịch có thất thần, cô phải trả lời vấn đề này như thế nào?

"Tôi cùng Thân Tử Duệ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường." Bạn bè bình thường, khi bốn chữ này từ trong miệng Ân Tịch thốt ra, cô ta lại không có sung sướng cùng thoải mái như tưởng tượng, mà chính là phiền muộn dâng trào, bọn họ thật sự chỉ là bạn bè bình thường sao? Hay là cô cố chấp mà định nghĩa bọn họ chỉ là bạn bè bình thường?

"Thật vậy chăng?" Trữ Hạ ngây thơ mà nhìn Ân Tịch, tràn đầy kinh ngạc. Trong lòng cô sao lại không biết, chuyện Thân Tử Duệ cùng Ân Tịch đã từng ở tòa thành, Thân Tử Duệ vì cô ta mà đánh nhau với anh hai, Thân Tử Duệ vì cô ta kéo đàn vi-ô-lông cả một đêm, Thân Tử Duệ vì cô ta vứt bỏ Niếp Thanh cùng Tề Tư Mục, Thân Tử Duệ vì cô ta. . .

Nhưng là, cô lại làm bộ mình thật ngốc, thật ngốc, cô làm như mọi thứ này đều không có xảy ra qua, cô làm như Thân Tử Duệ cùng Hứa Ân Tịch cho tới bây giờ đều chưa từng quen biết qua.

"Thật sự." Ân Tịch lại một lần nữa nói dối, từ đầu đã nói dối, thì nhất định sẽ có một trăm cái dối một nghìn cái dối kéo theo đó.

"Nếu được, tôi có thể cầu xin cô một chuyện không?" Cô khẩn cầu mà nhìn về phía Ân Tịch, cùng đợi đồng ý của cô ấy.

Ân Tịch cố gắng tự nhiên mỉm cười, sau đó gật đầu.

"Nếu cô cùng Thân Tử Duệ chỉ là bạn bè bình thường, tôi muốn yêu cầu cô cách xa anh ấy một chút, có thể chứ?"

Thanh âm của cô ấy chân thành như vậy, thậm chí mang theo tia cầu xin, cô ấy vì Thân Tử Duệ cư nhiên có thể cầu xin cô, Trữ Hạ phải yêu hắn nhiều thế nào, cô ấy mới có thể đối mặt với một người mà mình đã từng hận thấu xương, cô ấy cho rằng cô chính là hung thủ giết anh hai của cô ấy.

"Trữ Hạ, cô yên tâm, tôi sẽ làm như vậy."

"Tôi tin tưởng cô có thế làm được." Thanh âm của cô ta mang theo khẳng định, hoặc nhiều hơn chính là, trong lòng cô ta hy vọng Ân Tịch có thể làm như thế.

Không khí dường như có chút thay đổi, nặng nề hơn, hai người lại bắt đầu không tìm thấy chuyện gì để nói, việc đã xong, Trữ Hạ đứng lên, tạm biệt Ân Tịch, mục đích của cô đã đạt được, không có cần thiết ở lại làm gì nữa.

Trong nháy mắt trước khi đóng cửa lại, Trữ Hạ nói với Ân Tịch "Tôi yêu Tử Duệ, rất rất yêu, không có anh ấy, tôi không biết cuộc sống của tôi còn có ý nghĩa gì nữa, cho nên, tôi cám ơn cô đã đem anh ấy trả lại cho tôi!"

Cô ta thật thông minh, cô ta dùng sự yếu đuối của mình đánh nát một tia ý niệm cuối cùng của Ân Tịch, cô ta muốn dùng cách này để nói trắng ra với Ân Tịch suy nghĩ của mình.

Trữ Hạ biết rõ như vậy Ân Tịch đã biết ý nghĩ trong lòng cô, cho dù có yêu gấp ngàn gấp vạn, cô ấy cũng sẽ không dám cùng Thân Tử Duệ một chỗ, bởi vì Trữ Hạ bắt được một điểm yếu trí mạng của Ân Tịch, đó chính là day dứt áy náy của Ân Tịch với Trữ gia, đặc biệt là đối với Trữ Hạ, mọi điều này, nguyên nhân đơn giản chính là Trữ Dịch.

Sau khi đóng cửa lại, Trữ Hạ nở nụ cười, vẫn thuần khiết cô đơn và khờ dại như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.