Thành phố F về đêm, ánh đèn vẫn lấp lánh như trước, các câu lạc bộ đêm lớn từ từ bắt đầu trở nên sinh động.
Công ty giải trí Thịnh Thiên, nhân viên đã bắt đầu tan tầm, Tống Hồng như cũ ở lại phòng làm việc, bên trong một mảnh xuân sắc.
"Chết mất. . . A. . . ", Tống Hồng kéo theo một thanh âm chói tai vang lên, "Nhanh lên. . . chị tới đây. . . nhanh".
"Thoải mái không? Em có lợi hại không?", giọng nói trầm thấp của người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt đỏ lên, lại không che giấu được bề ngoài tuấn tú khôi ngô như năm nào.
Lại thêm một nam diễn viên trẻ tuổi muốn có được thuận lợi trong sự nghiệp mà bị Tống Hồng "ăn sạch sành sanh".
"Ah. . . Lợi hại! Chị thật sự yêu. . . chết. . . cậu!", Tống Hồng mang theo âm thanh thở dốc, "Mau. . . dùng thêm sức, đem hết sức lực của cậu. . . dốc sức mà. . . đâm vào chị, đâm chết. . . chị càng thích".
Người đàn ông trẻ tuổi kia nghe được khát vọng của Tống Hồng, lại càng va chạm mạnh hơn, cơ thể trẻ tuổi, luôn không có sử dụng hết sức mình, mặc dù kỹ xảo có kém hơn, nhưng mạnh mẽ vẫn là điều Tống Hồng yêu thích nhất.
"A. . . Chính là như vậy. . . Thật tốt quá! "Tống Hồng vừa hưởng thụ vừa mê mệt, tay túm lấy bàn làm việc, phất tóc mình, mà trước ngực bà ta vì động tác kịch kiệt mà rung lên mạnh mẽ.
Nam diễn viên trẻ tuổi kia thậm chí có thể nhìn thấy bầu ngực rủ xuống và đầu nhũ màu đỏ sậm, hắn lại một lần nữa đóng chặt suy nghĩ của mình, dùng sức mà va chạm thân thể, chỉ có như vậy hắn mới không nghĩ đến thân thể của bà già này có bao nhiêu khiến hắn không vui.
Đang lúc sắp đạt đến cao trào, di động trên bàn đột nhiên vang lên, bà ta lớn tiếng kêu, "Nhanh. . . nhanh đưa chị lên đỉnh. . . A. . . .".
Tiếng vang của thân thể của người đàn ông và thân thể bà ta chạm vào nhau ngày càng mạnh mẽ, di động không có ai đến tiếp thì ngừng kêu.
Lần thứ ba Tống Hồng lên đỉnh xong, lại mang theo nụ cười quyến rũ, vươn một ngón tay của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm của hắn, "Thật không tệ, yêu chị thêm lần nữa. . ."
Người đàn ông nhẹ nhàng ở ngoài miệng của bà ta in lên một nụ hôn, tiếp theo, cũng không xem bà ta có đồng ý không, đã đem thân thể của bà ta xoay qua, để cho bà ta đối mặt với bàn làm việc, mà hắn lại nâng lên cực nóng của mình, hung hăng mà mạnh mẽ từ phía sau tiến vào.
Tư thế này khiến cho Tống Hồng càng đạt thêm hưng phấn, thỏa mãn, miệng không kìm chế được mà phát ra âm thanh "A. . ."
Lúc hắn tiến vào thân thể bà ta, di động trên bàn lại vang lên một lần nữa, Tống Hồng đã có chút không vui, cau lông mày gắng sức hưởng thụ, "Chị muốn nhanh nhất. . . nhanh nhất. . ."
Di động vẫn tiếp tục vang lên, bà ta vẫn không nghe, "Chậm lại. . . chậm lại một chút. . . ừ hừ. . . Chính là như vậy. . . a. . . rất thoải mái. . ."
Người đàn ông lại giống như cái máy ở phía sau bà ta tiếp tục gắng sức, không cần phải đối diện với khuôn mặt bà ta, ít nhất như vậy khiến trong lòng hắn dễ chịu một chút, tư thế như vậy, hắn chỉ cần nghe lời nhanh hơn chậm lại, sau đó dùng lực. . .
Di động cách đó mười phút sau lại vang lên, Tống Hồng lấy tay với lấy di động, nhìn cũng không nhìn một cái liền trực tiếp ấn phím tắt máy, "Con mẹ nó. . . lại tiếp tục. . ."
Thanh âm thô lỗ của bà ta khiến cho người đàn ông cực kỳ khó chịu, nếu không phải muốn giành được vai diễn của Triệu đạo diễn, hắn mới không muốn chơi đùa cùng bà già này. Thế nhưng, trừ bỏ con đường nhanh nhất này, dường như hắn tìm không thấy lối tắt nào nhanh hơn.
Tống Hồng cứ tưởng rằng có thể thoải mái mà hưởng thụ khoái cảm tiếp theo, trong văn phòng lại truyền đến âm thanh nữa, âm thanh này phát ra từ điện thoại cố định trên bàn làm việc.
Không ngừng vang, không ngừng vang. . .
Tống Hồng điều chỉnh chút tiếng kêu, vẫn cầm lấy điện thoại, bà ta còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đầu kia điện thoại liền truyền tới thanh âm lo lắng của Tiểu A, "Chị Hồng, lần này chúng ta xong rồi, toi rồi, làm sao bây giờ a?"
Vừa nghe thấy thanh âm Tiểu A như vậy, Tống Hồng lại không vui, "Cái gì mà xong rồi với chả không xong, cậu tự nguyền rủa mình làm gì a?", trong thanh âm của Tống Hồng vẫn còn chút kìm nén thở dốc.
Sau lưng bà ta vẫn cứ tiếp tục vận động như vậy, bà ta không kêu ngừng, hắn tuyệt đối không dám ngừng.
" A. . . "Tống Hồng đột nhiên bị hắn dùng sức đâm vào, đâm vào chỗ mẫn cảm, bà ta nhịn không được mà kêu thành tiếng, đột nhiên ý thức được mình vẫn còn đang nghe điện thoại, vội vã bịt kín miệng.
"Chị Hồng, chị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện sao? " Đang trong lúc nguy nan, Tiểu A cứ nghĩ đến Tống Hồng cũng bị công kích, lại không ngờ được tiếng "A. . ." đó là vì hưng phấn mà ra.
" Nói mau. . . Chuyện gì. . . Không có việc gì thì đừng gọi điện thoại cho tôi. . .", thanh âm của bà ta còn mang theo tiếng thở dốc.
Tiểu A vừa nghe, ngay lập tức phát hiện âm thanh đặc biệt bên đầu kia, trong lòng lập tức chuyển, người đàn bà này, giờ phút này cư nhiên còn có tâm tình chơi thứ này nữa, mọi người sắp chết hết rồi mà bà ta còn chơi được.
Lửa giận trong lòng Tiểu A cũng chỉ có thể đè nặng xuống, dù sao Tống Hồng mới là cổ đông lớn nhất.
"Chị mau đuổi tên đàn ông ở bên cạnh chị ra đi, hiện tại có chuyện lớn rồi, nếu chị không nghe tôi nói, hai chúng ta đều phải chết." Thanh âm của Tiểu A rất khẩn trương và nghiêm túc.
Nhiều cuộc điện thoại thúc giục như vậy, Tiểu A lại là người cẩn thận, không có tình huống đặc biệt, cô ta sẽ không tìm Tống Hồng. Nghĩ vậy, Tống Hồng dơ tay ý bảo dừng lại.
Người đàn ông rất nghe lời mà ngừng lại, Tống Hồng che điện thoại, nhẹ giọng nói: "Cậu về đi, có việc chị sẽ call cho cậu."
Nghe thấy Tống Hồng bảo hắn đi, cũng không có cho hắn ám chỉ gì, người đàn ông tựa như muốn nói bà ta đừng có quên về vai diễn của Triệu đạo diễn kia, nhưng là sắc mặt đột nhiên biến đổi của Tống Hồng, làm cho hắn chùn bước, chỉ có thể mặc quần áo rồi hướng bên ngoài đi tới . .
Tống Hồng thấy hắn đi ra ngoài, bàn tay đang che microphone rút ra nói, "Xảy ra chuyện gì? Nói đi!"
"Chị Hồng, chúng ta đột nhiên bị cảnh sát khám xét, hiện tại rất nhiều người đều bị vây ở bên trong câu lạc bộ, vì cái gì đột nhiên lại như vậy? Ở trên không phải đều đã có người chuẩn bị hết thảy sao?" Tiểu A khó hiểu hỏi, Hải Tuyến câu lạc bộ lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy.
"Cái gì? Cảnh sát? Các người sẽ không biết ngăn lại sao? Cô là quản lý ở đó, việc này sao cô không biết xử lý chứ?" Tống Hồng tựa hồ còn không có ý thức được nguy hiểm, nghĩ đến chỉ là điều tra cho có lệ mà thôi.
"Không có a, này đó cảnh sát cái gì cũng không ăn, tiền lì xì a, mỹ nữ a cũng không muốn, là cố ý đến gây sự, hơn nữa là còn nguy hiểm thật sự rồi, tôi là trộm đi ra đó."
"Cô chạy cái gì? Cô không xử lý sự còn dám chạy?" Tống Hồng vừa nghe, lại giận không thể đập cô ta một trận.
"Tôi nếu không chạy, nhất định sẽ bị bắt vào tù đó, hiện tại mọi người trong câu lạc bộ đều đang bị kiểm tra, lúc này là thật sự tra xét rồi, bởi vì bọn họ dẫn theo rất nhiều người, hơn nữa còn có mang theo rất nhiều đồ vật phi pháp của chúng ta làm bằng chứng buộc tội nữa. . . . . ."
"Dựa vào. . . . . . con mẹ nó đứa nào dám đến xét, mối quan hệ của tôi với đội trưởng của bọn họ không phải không ai biết. . . . . ."
Không đợi Tống Hồng nói xong, Tiểu A bên kia cũng đã chờ không kịp muốn cúp điện thoại : " Chị Hồng, lần này tôi không thể theo chị nữa rồi, tôi khuyên chị cũng chạy nhanh thu thập đồ vật này nọ chạy trốn ra nước ngoài đi thôi, nơi này không thể ở nữa, lần này không thể so với trước kia, tôi rất mẫn cảm với tình hình a, chị tin tưởng tôi đi!"
"Cô không thể bỏ mặc Hải Tuyến được, hiện tại lập tức tôi sẽ qua."
"Nghe tôi khuyên đi, chạy nhanh đi, thừa dịp bọn họ còn chưa có tới bắt chị, đêm nay cục trưởng cũng có tới, tên đội trưởng đó cũng chỉ là con kiến thôi, tôi chỉ nói được đến đây, nghe tôi khuyên đi, xảy ra chuyện đừng trách tôi."
"Này. . . . . . Này. . . . . ." Tống Hồng còn đang này này kia kia, đầu kia điện thoại cũng đã cắt đứt .
Điện thoại trên tay Tống Hồng vô thức mà rớt xuống đất, cả người ngồi phịch ở trên ghế, đầu không ngừng suy nghĩ, đây giống như là trò đùa vậy, chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra chứ?
Tâm huyết nhiều năm như vậy cứ thế mà bị hủy sao?
Tống Hồng không cam lòng, đem quần áo trên mặt đất mặc vào, mặc kệ như thế nào, bà nhất định phải đi xem xét tình huống đã, bao nhiêu tâm huyết của bà ta đều đặt vào Hải Tuyến, không thể cứ như vậy mà mất đi được.
Bà ta mới vừa mặc xong quần áo, đang muốn ra khỏi cửa, cửa lại sớm bị người ta đẩy ra, ở trước mặt bà ta chính là đội trưởng A.
"Ôi, không phải đội trưởng A sao? Tối không đi Hải Tuyến sao lại chạy tới đây chứ?" Bà ta làm bộ cái gì cũng không biết, trấn định nói.
"Cục trưởng, đây là ông chủ đứng sau của Hải Tuyến câu lạc bộ, người phụ trách mảng kinh tế của công ty giải trí Thịnh Thiên – Tống Hồng." Đội trưởng A không có phản ứng lại lời nói của Tống Hồng, mà là lùi sang một bên, hướng người bên cạnh hắn ta nói về thân phận của người đàn bà trước mặt.
Tống Hồng vừa nghe được hai chữ cục trưởng, trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ Tiểu A dự đoán là thật sao? Chính là bà ta cũng không biết mình phạm tôi gì, có lẽ nên dùng tiền mà dàn xếp thôi.
"Nguyên lai là cục trưởng a, có thể nhìn thấy ngài thật sự là rất cao hứng , nơi nhỏ bé nào sao dám đón tiếp ngài chứ, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện, tìm nơi thích hợp để nói chuyện, ngài nói đúng hay không?" Tống Hồng đi lên phía trước, định bắt lấy cánh tay của cục trưởng, đội trưởng A đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh.
Cục trưởng lạnh lùng liếc mắt một cái bà ta, nói với hai người nhân viên cảnh sát: "Người này, giải về cục thẩm vấn đi, không có mệnh lệnh của tôi, bất luận kẻ nào cũng không được gặp mặt."
Tống Hồng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tay bà ta đã bị còng lại, rất nhanh bị giải lên xe cảnh sát.
Một mạch đi đến cảnh cục, mà Tống Hồng tựa như vẫn ở trong mộng, trước một giây còn sung sướng lên tiên, sau một giây lại bị đưa vào nhà tù không có ánh sáng mặt trời.
Thân Tử Kiều tựa hồ cũng không dự đoán được, sự việc lại có thể phát triển ngoài dự kiến của hắn như vậy, ngay tại một đêm trước, hắn còn đang chúc mừng tình cảnh trước mắt của Thân thị, thế nhưng ngay tại buổi tối hôm sau, tiền và người của bọn họ lại xảy ra chuyện.
A Khôn mấy ngày này vẫn đang phải gánh vác rất nhiều công việc, đã mấy đêm đều không ngủ.
Thân Tử Kiều giao cho hắn đi điều tra tin tức của hứa Tiểu Ức, hắn hầu như dùng hết tất cả các phương pháp, cuối cùng mới tìm được chút manh mối từ người khác, nếu không phải vì Hạ Vũ muốn đi đón Hứa Tiểu Ức trở về ở bên Ân Tịch thì A Khôn cũng không thể căn cứ manh mối này tra được Hứa Tiểu Ức.
Hắn nhận được tin báo chuyến bay của Hứa tiểu Ức sẽ quay về thành phố F vào ngày hôm sau, nhìn một chuỗi những số liệu chuyến bay, hắn nở nụ cười tà ác, ở ngay sân bay chặn nó hẳn là không có vấn đề gì.
Đang chuẩn bị đem tin tức tốt này nói cho Thân Tử Kiều, điện thoại lúc này lại vang lên, nhìn thấy tên Lí Lượng, hắn lập tức nghe máy.
" Khôn ca, lập tức phải giao hàng, chúng em bây giờ đã tới nơi này rồi, khi nào anh tới đây?"
"Hai mươi phút sau tao sẽ qua, chờ tao đến mới được hành động", A Khôn căn dặn thêm.
Món tiền này không ít, bất kể như thế nào cũng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì số tiền này dùng để mua ba bang hội kia, chỉ có làm cho phần lớn bọn chúng nghe lời, bọn họ mới có thể đánh đổ Hạ gia, trở thành tổ chức mạnh nhất ở toàn thành phố F, thậm chí là toàn bộ Châu Á .
Cuối cùng, A Khôn vẫn không đem tin tức này báo cho Thân Tử Kiều, bởi vì hắn biết, Thân Tử Kiều muốn chắc chắn kết quả của quá trình, chờ hắn xử lý xong hành động lần này, sắp xếp các anh em ngày mai đi bắt cóc, phải bàn bạc xem phải bắt cóc như thế nào cho tốt nhất, chắc chắn hết mới báo lại đầy đủ cho Thân Tử Kiều, như vậy lão đại của hắn mới có thể lộ ra vẻ hài lòng với hắn.
Mấy năm nay, đi theo bên người Thân Tử Kiều, suy nghĩ của hắn đã thận trọng thêm rất nhiều.
Kho hàng bỏ hoang cách bến tàu không xa, A Khôn mặc tây trang thẳng tắp màu đen, trên tay xách theo một cái vali có mật mã khóa, bên trong là năm triệu Dollar, dùng để mua bản nghiên cứu chế tạo ma túy mới nhất.
Loại ma tuý này chỉ cần hít nhẹ một cái là sẽ nghiện, nó kích thích hơn heroin, sẽ khiến người ta có loại ảo giác như tiên vậy.
" Khôn ca. . . Khôn ca. . . "
Mười anh em đều kính cẩn lễ phép cúi đầu khom lưng về phía A Khôn.
A Khôn lạnh nhạt gật đầu, nhìn thời gian một chút, cũng đến lúc tới rồi.
Ngay tại lúc hắn ngẩng đầu lên, ánh đèn xe sáng chói rọi vào cánh cửa kho hàng, A Khôn và các anh em lập tức cảnh giác, tay không tự chủ được giương súng lên về phía đó.
Đi đến, cầm đầu là một người đàn ông đeo kính râm, tay xách theo một cái vali, đi theo phía sau là một đám anh em cũng như thế, điệu bộ cũng không khác lắm.
"Tao muốn mang hàng ra được chứ?", thanh của A Khôn âm trầm mà lạnh lùng .
"Mẫu CH mới nhất (loại ma túy này chỉ cần hít nhẹ, rất nhanh sẽ tiến vào cơ thể người, hít lâu không chỉ khiến người đó bị ảo giác, xác suất gây nguy hiểm đến tính mạng còn cao hơn heroin hai mươi phần trăm, đây là một số liệu cực kì đáng sợ), vô cùng có giá trị, anh có thể kiểm hàng!", dáng vẻ người đàn ông rất bình tĩnh.
"Lí Lượng", A Khôn nhẹ nhàng gọi.
Hắn lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, đi lên phía trước kiểm hàng xem có thật hay không.
Tiếp nhận bình nhỏ trong tay, nhẹ nhàng mở ra hít thử, lại khoái cảm khiến toàn thân rã rời lập tức kích thích tinh thần và thể xác hắn, đối với người đã từng hít qua CH mà nói, tuyệt đối chính là một loại cảnh giới mới của con người.
Lát sau, Lí Lượng lui về bên cạnh A Khôn, kề sát vào tai hắn khẽ thầm vài câu.
"Năm triệu Dollar, chúng ta tiền trao cháo múc ", nói xong, A Khôn đem vali mở ra, năm triệu Dollar hiện ra trước mắt bọn họ, đây chính là hấp dẫn trực tiếp nhất.
Hai người đều xách hàng của mình đi về phía đối phương, khi bọn họ đang muốn trao đổi, lại vọt vào một nhóm người, bao vây toàn bộ bọn họ lại. . .
"Con mẹ nó, mày bán đứng tao?", tên cầm đầu hô to.
"Không phải tao, tin hay không tùy mày", A Khôn cũng cả kinh, trong lòng lại kinh hãi không tốt rồi, "Cảnh sát ".
Nhưng vào lúc này, có thanh âm của cảnh sát vang lên, "Người ở bên trong tất cả nên đầu hàng, sẽ được giảm nhẹ hình phạt, nếu chống cự, tự chịu trách nhiệm về cái chết. . ."
Cảnh sát còn chưa nói xong, tiếng súng đã vang lên. . .
"Đưa hàng cho tao!", A Khôn ở ngay thời điểm nguy hiểm còn nhớ đến hàng, tên kia lại liều chết nhìn chằm chằm cái vali có mật mã, trong đó có năm triệu Dollar hắn tận mắt thấy, đối mắt kính râm che khuất lại càng thêm tối hơn.
Tên đó ra hiệu ánh mắt, ý muốn nói, giao hàng bên cạnh.
Sau khi A Khôn hiểu được, lập tức đi qua, các anh em khác đã chết hắn cũng đành phải vậy, lấy hàng chạy đi mới là điểm quan trọng nhất. Thế nhưng, chuyện kế tiếp xảy ra lại nằm ngoài khả năng khống chế của hắn. . .
Có mấy người muốn xông ra chạy trốn, anh em thì đã chết dưới họng súng của cảnh sát rồi, không trốn thì rơi vào tay cảnh sát ít nhất cũng trên mười năm lao ngục tai ương.
A Khôn đi đến bên cạnh hai người giao hàng, A Khôn thầm nghĩ muốn tẩu thoát, địa hình nơi này hắn coi như quen thuộc, khi lựa chọn nơi này, hắn cũng đã nghĩ đến đường lui.
Mà trong lúc hắn đang lo lắng, tựa hồ đã quên đề phòng người bên cạnh.
Tên kia sau khi giao hàng xong không chút do dự mà hướng A Khôn nổ súng, hai phát súng, một phát bắn trúng chỗ quan trọng, lúc A Khôn ngã xuống, vuốt ngực thấy máu tươi đang trào ra, hắn mới ý thức được chính mình sẽ chết đi như vậy.
Mà tên kia nhặt từ trên mặt đất lên chiếc vali có mật mã, rất nhanh chạy ra bên ngoài, A Khôn chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ đó biến mất trước mặt hắn.
Gã đó đi ra cực kỳ ẩn mật, khi hắn nhìn thấy hai cái vali, một cái là HC, một cái là năm triệu Dollar, nếu cầm một cái đi thì hắn cho là không đủ.
Hắn đem tất cả quăng vào trong xe, cởi kính râm ra, lộ ra một khuôn mặt kiên nghị, lấy di động ra gọi điện thoại.
Đầu kia truyền đến một giọng nói trầm thấp của đàn ông, "Chuyện xử lý thế nào?"
"Tất cả đều thuận lợi, hàng và tiền đều ở nơi này, A Khôn trúng hai phát súng, một phát ngay chỗ trí mạng, nhưng tuyệt đối sống không quá hai mươi phút".
"Được, hành động tốt lắm!".
"Tôi lập tức trở về báo cáo". Người đàn ông này không hề kiêu ngạo gì, cũng không hề có ý nghĩ tham lam giữ lấy làm của riêng.
Mà một đầu khác, ánh mắt người đàn ông tỏ ra vui mừng, rốt cục cũng giải quyết được một mối phiền toái lớn, A Khôn chết là hắn phải hy sinh năm người anh em để đổi lấy, năm anh em này, Hạ Thiên Triệu hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi.
Chính là chỉ trong thời gian chớp mắt, hắn ra lệnh cho cấp dưới cấp cho người nhà của năm người anh em này một khoản tiền không nhỏ.
A Khôn lấy di động của mình ra, liều mạng ấn một chuỗi dãy số tiếp theo, cuối cùng xác định đã gửi đi, nhìn thấy đã xong rồi, từ trong miệng của hắn lại ọc ra một ngụm máu tươi. . .
Lúc có người đến gần, hắn đã không còn tri giác nữa, khi chết hai mắt cũng không nhắm lại, mà tất cả huy hoàng cả đời hắn theo cái chết của hắn mà tan biến hết, những dãy số trong chi phiếu của hắn vĩnh viễn cũng chỉ là một dãy số. . .
-----------------------------------
Lúc A Khôn chết, Thân Tử Kiều còn đang ôm một nữ minh tinh xinh đẹp đầy hưởng thụ.
Thanh âm nũng nịu mềm mại của người đàn bà vang lên bên tai hắn, cái miệng của cô ta liếm mỗi một tấc da thịt của hắn, kỹ xảo quá tốt khiến cho hắn phát tiết nỗi áp lực trong lòng, mỗi khi hắn gặp phải thời điểm mấu chốt, khi không chịu nổi áp lực, hắn sẽ tìm đàn bà đến phát tiết, mỗi lúc là một người khác nhau. . .
"Hoàng Thượng, em hầu hạ ngài như thế nào?" lúc người đàn bà này khiêu khích hắn, còn không quên đem bản lĩnh diễn trò của cô ta ra dùng.
Thân Tử Kiều dùng sức túm lấy hai bên ngực đầy đặn của cô ta.
"Ai nha, Hoàng Thượng thật xấu, làm đau nô tì. . . A. . . Ân. . . "
"Em đúng là tiểu tiện nhân, xem ta giết chết em thế nào. . .", Thân Tử Kiều xoay người một cái, dùng sức đưa cô ta lên đỉnh. .
Khiến cho người đàn bà dưới thân từng trận thở gấp, " Hoàng Thượng thực anh dũng, em thật sự rất thích a. . . "
"Hoàng Thượng, ha ha. . . em cái đồ tiểu yêu tinh này. . ." Hắn hăng hái chạy nước rút.
Người đàn bà kia bắt đầu một trận nức nở, phát ra thanh âm giống như đang khóc vậy, mang theo hưng phấn cùng với âm thanh đau đớn vui thích. Mà Thân Tử Kiều tựa hồ không có ngưng lại, vẫn dùng sức thúc vào cô ta.
Về sau, trong cổ họng người đàn bà kia phát ra chính là âm thanh cầu xin tha thứ, mà hắn lại đang mê muội phát tiết áp lực trong lòng . . .
Mãi đến khi tất cả ngừng lại, người đàn bà kia đã bày ra trạng thái chết khiếp, mà hắn ngay cả xem cũng không liếc mắt một cái liền mặc quần áo vào.
Mà di động của hắn lúc này truyền đến có tin nhắn, là của A Khôn. . .
Sau khi mở ra, một chuỗi con số kia làm cho hắn kinh sợ, đây là cái gì? A Khôn vì cái gì không gọi điện thoại cho hắn? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Hắn còn chưa kịp gọi lại cho A Khôn, thủ hạ lại truyền đến tin tức: Hành động lần này của bọn họ bị cảnh sát ngăn cản, A Khôn đã chết.
Trong đầu Thân Tử Kiều tạm thời trống rỗng, lông mi nhanh chóng chau lại, trên mặt biểu tình vặn vẹo.
Hàng không quan trọng. A khôn đã chết? Điều này sao có thể?
"Nói! hắn như thế nào lại chết? Lần hành động này cẩn thận tỉ mỉ như vậy, làm sao có thể chết được?". Thân Tử Kiều túm lấy áo của đàn em báo tin, A Khôn mỗi một lần giao dịch đều đã suy nghĩ đường lui rất cẩn thận, cho tới bây giờ chưa từng bị thua, lần này như thế nào lại chết được đây?
"Thân lão đại, tôi chỉ biết Khôn ca đã chết, hơn nữa hàng và tiền của chúng ta toàn bộ đều không có, mà mấy thứ đó cũng không có bị cảnh sát tịch thu".
"Tôi lập tức đi điều tra. . .". Nói xong đàn em hướng phía cửa đi ra ngoài.
Hắn tựa hồ nghĩ được điều gì, hô to một tiếng: "Đứng lại!".
Đàn em nghe được thanh âm của Thân Tử Kiều, lập tức dừng bước.
"Giúp tôi tra chuỗi chữ số này, tôi muốn tốc độ nhanh nhất ". Thân Tử Kiều đem một chuỗi con số đọc cho hắn.
"Có thể nói cho biết đối tượng chính phải tìm không?" Đàn em có chút khó xử hỏi.
"Chuyến bay là đối tượng chính!" Thân Tử Kiều nhìn xa trông rộng nói, tự tin trong mắt không cho phép bác bỏ.
"Được, tôi lập tức đi làm!" Đàn em nhận lời.
Thân Tử Kiều tin tưởng, chuỗi những chữ số này nhất định có ý nghĩa đặc biệt, bằng không trước khi chết A Khôn cũng không nhắn cho hắn một tin nhắn như vậy, mà trong khoảng thời gian này hắn giao cho A Khôn việc quan trọng nhất chính là tìm được Hứa Tiểu Ức.
Như vậy, chuỗi những chữ số này nhất định là có liên quan đến Hứa Tiểu Ức, mà mở đầu là một thanh mẫu ( mẫu ), có thể chỉ chuyến bay( chuyến bay ) hoặc chuyến tàu ( chuyến tàu ) mà thôi. Cuối cùng hai chữ "ngày mai" , ý muốn nói Hứa Tiểu Ức ngày mai sẽ có mặt tại thành phố F.
Thân Tử Kiều đau đớn mà nhắm mắt lại, mất đi A Khôn, giống như vô tình chặt đứt một cánh tay của hắn, hắn tuyệt đối không tin tưởng sự tình đơn giản như vậy, lần này giao hàng nhất định là một cái bẫy, chẳng lẽ có người phản bội?
A Khôn chết, cùng sự quá mức tự phụ của Thân Tử Kiều là không thoát khỏi có quan hệ, tự phụ ở đây là hắn rất tin tưởng Ba Bang Hội này làm nơi nương tựa, mà người trong nơi có thể nương tựa này, còn có người của Hạ Thiên Triệu an bài bên trong.
Vì tiền, luôn luôn có những người sẵn lòng ngay cả tính mạng mình cũng không cần, huống chi là buôn lậu thuốc phiện, điều này quả thật không tồi. Hắn có thể thu mua người của Ba Bang Hội kia, là Hạ Thiên Triệu tương kế tựu kế sắp đặt những kẻ sẵn lòng bị bắt trà trộn vào bên trong, nắm giữ được tin tức của bọn họ, những người này đều là người mà hắn tin tưởng. Giao dịch này ngay từ đầu đã là một vở kịch của Hạ Thiên Triệu.
Thân Tử Kiều lúc này đây bị Hạ Thiên Thiên đùa giỡn mà ngã nhào. Thân Tử Kiều phóng túng lâu như vậy, nên thời điểm ra tay, đối với hắn phải xuống tay trước. Nhất định phải trừ khử A Khôn trước, mà một chiêu này, hẳn là phải có phối hợp.
Thân Tử Duệ thì phụ trách báo tin cho cảnh sát, bọn họ cùng hợp sức lại đạo diễn vở kịch này.
Cổ phiếu Tề thị lại rớt điểm thê thảm. Nếu Thân Tử Kiều có thể lợi dụng Ba Bang Hội đến giở trò với Thân thị, vậy hắn liền mượn lực vẫn còn sức, khiến cho cổ phiếu Tề thị rớt xuống thật nhiều, hắn ra tay thu mua thật đơn giản. Với tình hình Thân thị hợp tác cùng Tề thị, phải nắm giữ động thái Tề thị vẫn còn rất dễ dàng, mà lúc trước, hắn vì giúp đỡ Ân Tịch đoạt lấy Tề thị, vốn dĩ đã an bài rất nhiều tình báo.
Sau này Thân Tử Kiều tham gia, hắn cũng không đánh rắn động cỏ, tiếp tục để cho người của hắn bán mạng vì Thân Tử Kiều. Thật đáng buồn chính là Thân Tử Kiều cư nhiên lại không phát hiện ra, bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới Thân Tử Duệ lại đánh chủ ý lên Tề thị như vậy.
Rất nhiều chuyện, đều sau một đêm liền liên tiếp nhau thay đổi, ánh mắt như phun ra máu của Thân Tử Kiều gắt gao nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó.
Hơn ba giờ sáng, tay chân của Thân Tử Kiều đã tra ra chuỗi các con số A Khôn để lại cho hắn, đó là chuyến bay từ Canada đến thành phố F, thời gian hạ cánh là hơn ba giờ chiều.
Nhận được tin tức này, vẻ mặt lạnh lùng của Thân Tử Kiều càng thêm vặn vẹo.
"Thân Tử Duệ! Mày thắng một lần, tao bắt mày phải đem cả Thân gia đến trả lại, bao gồm tất cả những người mà mày quan tâm". Trong lòng Thân Tử Kiều rống giận, mà tay hắn gắt gao đập vào tường.
Cho dù không có Tề thị, không có Thịnh Thiên. . . Chỉ cần có Hứa Tiểu Ức trong tay, không lo Hứa Ân Tịch không ngoan ngoãn lại đây, có hai con át chủ bài này, sau đó lại đem tất cả. . .
Nghĩ đến trò chơi kế tiếp, Thân Tử Kiều biến thái mà nở nụ cười. . .
---------------------------
Ở bệnh viện, Tề Tư Mục trước đây còn hôn mê nay được bệnh viện cấp cứu đã tỉnh lại.
Lúc cô ta mở mắt ra, bên người không có một ai, phòng bệnh lạnh lẽo, cô ta có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Không biết qua bao lâu, rốt cục y tá cũng đến xem, nhìn ánh mắt của cô ta chết lặng mà lạnh như băng, hiện tại cô ta cũng biết được mình là một người đàn bà vô cùng dâm loạn. . .
"Tôi đã ngủ bao nhiêu ngày rồi?", thanh âm của Tề Tư Mục rất nhỏ, bi thương mà khàn khàn. . .
"Năm ngày, bây giờ bên ngoài đang có một đống phóng viên, chỉ cần cô vừa xuất viện, sẽ có một đống phóng viên nhào lên đó", cô y tá này tuy rằng không thích người phụ nữ như Tề Tư Mục, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở cô ta.
"Cám ơn!" Không biết sao lại thế này, Tề Tư Mục lại còn có thể nói được hai chữ "Cám ơn", nói ra xong chính cô ta cũng có chút kinh ngạc.
"Còn nữa, có một chuyện không may muốn nói cho Tề tiểu thư" cô y tá lấy lại bình tĩnh nói.
"Nói đi, tôi không sao", ánh mắt cô ta hờ hững, bây giờ đối với cô ta, còn có chuyện gì xấu hơn, cô ta đã chẳng còn gì, chẳng quan tâm lại xảy ra thêm chuyện khủng khiếp nào nữa.
"Thân thể của cô bị tổn thương rất nghiêm trọng, về sau, không thể có con được nữa", Sau khi nói xong, y tá cũng không có nhìn phản ứng của cô ta, lập tức đi ra khỏi phòng bệnh.
Tề Tư Mục nằm vật xuống bên cạnh, đầu óc chết lặng với tiếng vọng lại của y tá, "Về sau không thể có con được nữa".
Vào ban đêm, Tề Tư Mục rút ống tiêm ra khỏi tay, lén lút chạy ra ngoài.
Biệt thự Tề gia, im lặng như chết, Tề Tư Mục đi lên cầu thang, nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi, từ một thiên kim Đại tiểu thư quần áo đến tay, cơm bưng đến miệng, thì bây giờ chỉ một mình chẳng còn ai, cái gì cũng không đến.
Là ai khiến cô biến thành cái dạng này? Là ai khiến Tề gia suy sụp đến nước này?
Cô sống còn có ý nghĩa gì nữa? Nếu cô phải chết, cô nhất định phải kéo theo một kẻ chịu tội thay, nghiến răng mà nghĩ.
Bước chân không kiềm được hướng về phía căn phòng của Tề Tư Di, trong phòng này có một cái két sắt, giấu một thứ đen tối bên trong, chính mắt cô ta nhìn thấy chị gái đem một khẩu súng và một viên 'Bạch hồng' giấu ở chỗ đó.
Tề Tư Mục nhẹ nhàng mà đi tới chỗ cái tủ, đưa tay ấn cái nút, một ngăn tủ ngầm trong két sắt lộ ra trước mắt cô ta, ánh sáng như sáng lên, chỉ cần có, chỉ cần có ở trong tay, muốn kết liễu tính mạng của một người, dễ như trở bàn tay, cô nhất định phải, nhất định phải làm cho bọn họ chôn cùng cô, chôn cùng Tề gia.
Nhẹ nhàng quay, lần thử đầu tiên két sắt không có mở ra, thử lại một lần nữa, cũng không. . . .
Sinh nhật mỗi người trong nhà đều thử qua một lần, nhưng đều không dùng được, thêm các ngày kỷ niệm, cũng vô ích, Tề Tư Mục có chút suy sụp ngồi xổm trên mặt đất.
" Chị. . . Rốt cuộc thì mật mã sẽ là gì đây?". Trong đầu của cô ta nghĩ đi nghĩ lại mãi vấn đề này, cô ta giả như mình là chị, cô ta tự hỏi, chị sẽ đặt mật mã gì? Lại khiến người khác khó mà đoán được?
Thử rất nhiều phương pháp, vẫn là không có tác dụng. Tề Tư Mục muốn lấy công cụ gì đó cạy nó ra, thế nhưng nó được thiết kế căn bản là không có công cụ phương tiện bình thường nào có thể cạy được nó ra.
Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh đen như mực, trong phòng phát ra ánh sáng hôn ám, ở vào hoàn cảnh thê lương như vậy, trong đầu cô ta hiện lên gương mặt tức giận, đẹp trai mà lạnh lùng của Thân Tử Kiều, còn nụ cười tà ác. . .
"Có thể hay không. . . Có thể hay không. . . "Nghĩ đến đây Tề Tư Mục nhanh chóng quay quay vài con số trên két sắt.
"Cạch" một tiếng nhỏ vang lên, két sắt tự động mở ra, ánh mắt Tề Tư Mục lộ ra vẻ hưng phấn vui sướng.
Tề Tư Di lại có thể lấy sinh nhật của Thân Tử Kiều làm mật mã, điều này Tề Tư Mục cũng thật không ngờ, một chuỗi con số kia thật sự có thể mở két sắt ra, cô ta vui mừng nhưng trong lòng lại thêm chua sót. . .
Tề Tư Di yêu Thân Tử Kiều, không tiếc trả giá hết tất cả mọi thứ, mà Thân Tử Kiều, lại giết chị để báo đáp. . .
"Chị gái đáng thương, chúng ta đều sai ở chỗ là đã yêu một người đàn ông không nên yêu, chị yêu Tử Kiều, hắn lại giết chị, sau này em lại yêu hắn, hắn lại làm cho em thân bại danh liệt, còn khiến cả đời này em không thể sinh con, nhưng đáng xấu hổ nhất chính là, hắn còn cướp đoạt toàn bộ Tề thị", nghĩ đến tất cả những chuyện kia, trái tim Tề Tư Mục như rơi tận đáy cốc, hận cũng hận vô cùng.
Cô ta bắt chước bộ dạng Tề Tư Di, đeo bao tay vào, đem viên đạn 'Bạch hồng' ráp vào trong súng, nghĩ đến sức mạnh của viên đạn này, đến tận bây giờ tim của cô vẫn còn đập mạnh, sức mạnh của nó, cô đã tận mắt nhìn thấy rõ.
Bất luận là với chó hay là với người, có lẽ sau khi Trữ Dịch chết, vẫn còn đang khắc sâu trong đầu của cô ta.
Hận người nào, cô ta sẽ khiến cho người đó nếm mùi lợi hại của 'Bạch hồng'.
Nghĩ đến đây, cô ta cười ha hả thành tiếng, vọng khắp trong tòa biệt thự u ám này.
--------------------------------
Ân Tịch vẫn còn ngủ trên cái gối mang theo hương thơm từ vỏ cam, tuy rằng thân thể phải chịu đau đớn, thế nhưng trong lòng lại tràn ngập niềm hạnh phúc nho nhỏ, dù sao đây cũng là việc duy nhất cô có thể làm vì Tử Duệ.
"Bác sĩ Trần đưa thuốc em đều uống rồi sao?", Thân Tử Duệ vừa trở về lập tức vội đến bên giường của Ân Tịch.
"Đã uống rồi!". cô nhu thuận gật đầu.
"Vậy sao lại vẫn chưa hạ sốt?", trong lòng hắn thầm nghĩ, bình thường cảm mạo chỉ cần uống thuốc xong là sẽ hạ sốt.
Ân Tịch chỉ cười cười, không có trả lời hắn.
"Ân Tịch!", giọng nói của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, êm tai.
Mỗi lần hắn dùng giọng thâm tình mà êm tai như vậy gọi tên của cô, Ân Tịch có cảm giác giống như toàn thân bị điện giật, tê dại mà hạnh phúc.
Thân Tử Duệ đang muốn nằm xuống cùng cô, lại bị Ân Tịch kiên quyết từ chối, "Em đang bị cảm, anh đừng đến gần em quá".
Cô càng sợ hơn chính là Thân Tử Duệ ngủ trên giường, sẽ phát hiện cái gối nhỏ của cô có vấn đề.
"Thân thể anh rất tốt, anh không sợ", Hắn khư khư muốn nằm nằm cùng cô.
Ân Tịch nhìn thấy hắn bướng bỉnh, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, "Vậy đầu của anh không được đến gần đầu em, như vậy em mới cho anh lên".
Thân Tử Duệ thấy cô nhượng bộ, rõ ràng rất vui vẻ, đem theo một cái gối ôm, đặt ở bên cạnh cô, sau đó thân thể hắn sát lại gần cô, tay hắn nhẹ nhàng mà đặt ở trên lưng cô, cảm thụ được sự tồn tại của nhau. . .