Lúc này đây, cô như trở thành chủ động, cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô vỗ về lên da thịt nóng bỏng của hắn, khiến hắn nháy mắt trở nên thoải mái hơn. . .
Lúc này đây, sự lớn mật của cô không những vượt quá tưởng tượng của cô, mà còn vượt xa tưởng tượng của hắn. Hắn thật không ngờ Ân Tịch lại có thể dùng một cách khác để giúp hắn, xoa dịu thống khổ của hắn, mặc dù không thể làm cho hắn phóng thích hoàn toàn, nhưng ít ra cũng không còn khó chịu đến mức như thế nữa.
Cái tay nhỏ bé của cô có chút trúc trắc mà cầm nơi nhạy cảm nóng bỏng như sắt của hắn, tuy rằng cô chưa từng làm như vậy bao giờ, nhưng cô biết, động tác của cô ít nhất có thể tạm thời khiến hắn không phải khó chịu nữa. . .
“Ân Tịch. . . đừng dừng lại. . .”, thanh âm của hắn khàn khàn, chút trúc trắc của cô khiến hắn muốn phát điên, lại không nỡ để cô rời đi, có thời gian hắn sẽ dạy cô, bắt đầu từ bây giờ, hắn có thời gian cả đời để dạy cô. . .
“Tử Duệ. . . khó chịu sao?”, câu hỏi của cô có chút ngốc nghếch, muốn biết hắn có thích cô như vậy hay không. . .
“Không. . . . anh thích em như vậy!”, hắn khen cô, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng một chút xíu, nhưng cũng là khích lệ thật lớn.
Tay cô từ từ hạ xuống, chậm rãi chuyển động. . .
“Ah. . . !”, Tử Duệ đột nhiên kêu lên một tiếng.
” Làm sao vậy? Làm anh bị thương sao?”, động tác tay của Ân Tịch hoàn toàn ngừng lại, cô nhìn không thấy được, nghe thấy tiếng của hắn, trong lòng vô cùng lúng túng.
“Không có việc gì, bảo bối. . .”, hắn hôn lên cái trán của cô, nhẹ nhàng an ủi trái tim đang bối rối của cô.
Tay hắn xoa nhẹ lên tay cô, muốn dùng động tác này nói với cô, phải làm gì để giúp hắn. . . Nặng nhẹ. . . Vị trí và mạnh nhẹ thế nào. . .
Ân Tịch từ từ tiếp thu. . . từ từ khiến hắn thả lỏng. . .
Đây quả là một hành động ăn ý nhau, là một loại hạnh phúc khác đang bắt đầu, giữa họ chờ mong thêm nhiều sự ăn ý và hạnh phúc nữa.
——————————————————–
Tiểu Ức nhìn người đàn ông thực đẹp này, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống. . .
Nâng má lên hỏi, mang theo một chút sợ hãi, “Chú thật là baba con sao?”
Thân Tử Duệ bị đứa bé khôn lanh đáng yêu này hỏi, hai năm không gặp, con gái bảo bối đã cao lên rất nhiều.
“Tiểu Ức, mau gọi baba đi!”, Thân Tử Duệ nóng lòng chờ nó mở miệng, mà Tiểu Ức lại chậm chạp không nói, một mực giả ngu.
“Mẹ, người này là baba thật sao?”
“Tiểu Ức, đừng bướng bỉnh nữa, mẹ tìm được baba cho con rồi, có thích hay không?”, Hứa Ân Tịch mỉm cười, mang theo chút chút xấu xa.
“Ah, thì ra là như vậy! Mẹ tìm được cho Tiểu Ức baba, baba là người Trung Quốc, không giống với những người đàn ông ngoại quốc trước đây, hơn nữa người Trung Quốc này còn thực đẹp trai nha!”, Tiểu Ức nói xong, che miệng cười trộm.
“Ân Tịch. . . em. . . sao em có thể nói với Tiểu Ức như vậy được, anh rõ ràng là ba con bé, em mau nói với con gái, nói mau nói rõ ràng đi!”. Hắn nôn nóng đến mức giậm chân, nếu không giải thích, con gái bảo bối của hắn sẽ còn hiểu lầm hơn nữa mất.
“Em nói như vậy không đúng sao? Chẳng lẽ anh không muốn làm baba của Tiểu Ức sao?”, Ân Tịch ủy khuất mà bĩu môi, trong lòng lại vui như nở hoa.
“Cái này. . . cái này không giống nhau, anh là baba ruột thân thiết nhất của Tiểu Ức. Tiểu Ức! Nghe lời baba, baba sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của con!”. Hắn bắt đầu dụ dỗ con gái cưng của hắn.
“Thật sao? Con muốn gì cũng được sao?”, Tiểu Ức mở to hai mắt, không thể tin được.
“Đương nhiên là thật, con muốn gì, baba cũng sẽ đồng ỳ với con!”, Thân Tử Duệ cam đoan nói, chỉ cần có thể dùng tiền để hoàn thành, hắn sẽ không tiếc tất cả để thỏa mãn tiểu bảo bối của hắn, hắn đã thiếu tình thương đối với con gái rất nhiều, giờ hắn phải bù đắp lại cho con bé tất cả.
“Con chỉ muốn mẹ có thể nhìn thấy Tiểu Ức”.
Lời nói này vừa nói ra, trái tim Ân Tịch và Thân Tử Duệ đều giống như bị vật gì đụng trúng vậy, cùng trầm mặc như nhau.
Đây là điều mong muốn nhất của Tiểu Ức, cũng là mong muốn nhất của hắn, trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều thứ không thể dùng tiền là có thể mua được.
“Có phải baba không làm được hay không? Có phải baba nói lừa Tiểu Ức hay không?”, Nói xong, nước mắt Tiểu Ức tựa như những hạt ngọc trai bị đứt dây vậy.
“Bảo bối, không khóc không khóc. . . “
Thân Tử Duệ hoàn toàn không biết phải làm thế nào để dỗ dành con nhỏ, Ân Tịch nghe thấy vậy cả người ngồi xuống, an ủi Tiểu Ức, “Mẹ có con và ba, thực vui vẻ, thực hạnh phúc rồi”.
Tử Duệ đem hai mẹ con ôm vào trong ngực, “Tiểu Ức, mẹ sẽ nhìn thấy được baba và Tiểu Ức, vì baba và Tiểu Ức chính là đôi mắt của mẹ’.
Ba người gắt gao ôm nhau, đây là lần đầu tiên Tiểu Ức được người gọi là baba ôm, mà năm nay, nó đã bảy tuổi rưỡi rồi.