"Anh có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, chính là nắm tay em cùng nhau đi hết cuộc đời, đến khi nơi nào cũng không thể đi được nữa, em vẫn mãi mãi là viên ngọc trên bàn tay anh. . . . . ."
Một ca khúc đã lất lâu rồi, phiêu đãng ở trong căn phòng ấm áp, Ân Tịch nghe ca khúc này, trong lòng cũng giống như muốn hét lên.
Đêm tối cùng ban ngày, đối với Ân Tịch mà nói, không có gì khác nhau, chuyện cô làm được nhiều nhất, đó là đánh đàn vi-ô-lông, đọc báo cho người khiếm thị, cho dù cô không nhìn thấy, nhưng cô không thể biến mình thành kẻ tàn phế được.
Đèn neon, chiếu rọi cả căn phòng, một ngày rất nhanh liền đã qua.
Tiểu Ức tan học đã trở lại, Tử Duệ tan tầm đã trở về, trong phòng lại tràn ngập tiếng hoan hô nói cười.
Sau khi ăn xong, trong đại sảnh rộng lớn, Tử Duệ mở một khúc nhạc du dương, hắn nhẹ nhàng mà đi đến phía sau Ân Tịch, vòng tay ôm lấy thắt lưng của cô, ở bên tai của cô khẽ cắn, "Cùng anh nhảy một điệu đi."
Thân thể cùng hơi thở của hắn đã muốn dao động, hơi thở của hắn thổi tới tai cô, làm cho tim của cô đập rộn lên, chỉ cần ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người của hắn, lòng cô liền không thể nhịn được mà rung động.
Ở dưới dẫn dắt của hắn, thân thể của cô rất nhanh đã tìm lại được cảm giác.
Cho dù lâu lắm rồi cô không có khiêu vũ, kỹ thuật nhảy của cô lại một chút cũng không thua năm đó, tiết tấu mãnh liệt của cô, càng làm thân thể thêm uyển chuyển, tuy rằng cô nhìn không được, nhưng là thính giác cùng khứu giác lại dị thường mẫn cảm, cô xoay người ba vòng, thế nhưng không chút sai lệch, hơn nữa nằm lại ở trong lồng ngực của Thân Tử Duệ.
"Mẹ, mẹ đẹp quá, mẹ thực cao nha. . . . . ." Tiểu Ức ở một bên nhìn thấy, mắt nhanh chóng mà xoay tròn, nó thật không ngờ, khi mà mẹ không thể nhìn thấy, mẹ vẫn có thể nhảy đẹp như vậy, nó cũng rất muốn có thể nhảy đẹp như mẹ.
Nó kéo kéo cái má nhỏ bé bụ bẫm, nhìn thấy mẹ cùng baba ở đó cứ xoay tròn lại xoay tròn, im lặng nhìn không dám đi quấy rầy, còn tuổi nhỏ nhứng nó đã hiểu được, tiếp theo hẳn là để cho baba cùng mẹ thời gian riêng.
Cuối cùng một cái xoay người mãnh liệt, tay hắn ôm chặt thắt lưng của cô, khuôn mặt mỹ lệ của Ân Tịch chiếu vào trước mắt hắn, lại một lần kìm lòng không đậu mà hôn lên cánh môi của cô, hắn khống chế chính mình không được khai phá ngọt ngào của cô, chỉ là lướt môi qua.
Tay trái của hắn từ phía sau lấy ra một thứ gì đó, "Tay trái vươn ra!"
Ôn nhu cũng không cho phép cự tuyệt, Ân Tịch thực nghe lời mà vươn tay trái, nghịch ngợm cười: "Còn muốn nhảy cái gì? Em đóng vai nam nhé, thế nào?"
Hắn không nói gì, chỉ là đem một chiếc nhẫn tinh xảo lồng vào ngón áp út của cô, đây là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới, cũng là suy nghĩ ban đầu của hắn . . . . .
Thân thể Ân Tịch có chút cứng ngắc.
"Cảm nhận một chút, thích không?" Hắn ôm lấy thân thể của cô, lại một lần nữa nói, "Cả đời Thân Tử Duệ này thầm nghĩ cũng chỉ sẽ cho một người con gái mang chiếc nhẫn này, người con gái ấy tên là Hứa Ân Tịch."
Tay hắn cầm tay cô, ôn nhu mà chân thành nói, hắn đã chuẩn bị rất nhiều rất nhiều phương thức để cầu hôn, nhưng là hắn biết Ân Tịch thích đơn giản, hắn còn lo lắng đến mắt của Ân Tịch, nhưng là cho dù có phô trương thế nào, lòng của hắn đối với Ân Tịch vẫn là giống nhau cả.
Tay Ân Tịch vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, kia hẳn là một chiếc nhẫn rất tinh xảo, cô có thể vuốt ve đến mặt cỏ bốn lá kia, còn có một viên kim cương nhỏ ở giữa, không quá xa hoa, cũng là thứ mà cô thích.
"Rất đơn giản cũng là thiết kế rất đặc biệt, ở giữa chính là một viên kim cương nhỏ, chồng tương lai của em thực ‘keo kiệt’ nha!" Thanh âm của hắn vẫn như trước mà nỉ non bên tai của cô, lại mang theo chút oán thán hạnh phúc.
"Nhỏ như vậy a? Em đây phải nghĩ lại coi, cứ như vậy mà gả đi, có vẻ rớt giá nha!" Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng đắn đắn đô đo, làm cho Tử Duệ nhịn không được cắn cắn vài cái mới thỏa mãn.
"Chứng cứ đã bị anh bắt được rồi, hiện tại đổi ý đã không còn kịp nữa, bản quan chính thức tuyên bố, tội danh của Hứa Ân Tịch cùng Thân Tử Duệ đã chính thức thành lập, vĩnh không được giảm án."
Nói xong, hắn đem ngón cái mạnh mẽ mà đặt ở sau gáy cô, "Bản quan đóng dấu, lập tức có hiệu lực."
Còn chưa chờ Ân Tịch lấy lại tinh thần, hắn dĩ nhiên đã hôn lên cánh môi của cô, lúc này đây, hắn cũng không cho phép cô trốn chạy nữa, cả đời này, trên trán của Hứa Ân Tịch đều khắc 5 chữ: vợ yêu của Thân Tử Duệ.
"Thực xấu hổ, xấu hổ quá, xấu hổ, xấu hổ quá. . . . . . Baba hôn mẹ . . . . . . Baba hôn mẹ nha. . . . . ." Tiểu Ức đem năm ngón tay xòa ra, che khuất mặt mình, lại xuyên thấu qua khe hở mà nhìn trộm.
Gặp ba ba và mẹ không để ý tới nó, nó có chút tức giận, chạy qua đó.
"Ba ba. . . . . . Ba ba, Tiểu Ức cũng muốn được thơm, Tiểu Ức muốn hôn môi nữa . . . . ."