Người Tình Giấu Mặt

Chương 162: Ngoại truyện 11: Một năm kia, chúng ta mới quen



Ngoại truyện 11: Một năm kia, chúng ta mới quen

Thời điểm Thiên Tứ tròn một tuổi, Thân gia mở đại tiệc, cả biệt thự Thân gia đèn thắp sáng trưng, thẳng đến khuya mới tán đi.

Ân Tịch tắm rửa xong, tẩy đi một thân mỏi mệt.

Tử Duệ sớm đã chờ ở giường, nhìn thấy Ân Tịch sau khi tắm rửa xong, vẫn là xinh đẹp như vậy, dáng người một chút cũng không biến dạng, thậm chí càng thêm đẫy đà.

"Mau, chạy nhanh lại đây hầu hạ đại gia!" hắn khoanh tay, nháy mắt.

Ân Tịch xoay người một cái, chân dài cong lên, gắt gao đem Tử Duệ đặt ở dưới thân.

"Oa, nữ cường đạo a, sắc lang a. . . . . . Đại gia ta chỉ bán nghệ không bán thân . . . . . ." Tử Duệ làm bộ như bị khi dễ, coi như bị cô chà đạp.

"Đêm nay bổn tiểu thư liền phá nguyên tắc của nhà ngươi, bảo đảm ngươi về sau đều nguyện ý bán thân không bán nghệ!" Ân Tịch lớn mật đích đáp lại hắn, đùa giỡn hắn.

Ngay sau đó, thân thể đè ép đi xuống.

Thân Tử Duệ xoay người một cái chuyển lại đây, mắt sáng lấp lánh. . . . . .

Tay Thân Tử Duệ đã sớm không an phận, từng vuốt ve qua vô số lần thân thể của cô, nhưng là mỗi một lần đều mềm mại đến cực điểm, làm cho hắn không thể không mong nhớ.

"Anh thích mùi hương của em, rất nhẹ, rất nhạt."

"Còn có đâu?" Cô bắt lấy đầu của hắn, không cho hắn hôn xuống nữa.

"Còn thích em chặt khít, mỗi lần đều làm cho anh không thể khống chế được, cho nên anh quyết định lại tái tạo một tiểu bảo bối nữa." Nụ cười tà ác, động tác tà ác. . . . . .

Còn chưa chờ hắn động thủ, Ân Tịch cá chép xoay người một cái, lại đã ngồi trên người hắn.

"Thế nào? Đêm nay thật muốn làm nữ cường sao?" Tử Duệ xấu xa nở nụ cười, đem mấy sợi tóc vương vãi của cô vén ra sau vành tai, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Tự dưng, em đột nhiên nhớ đến một chuyện nghiêm túc" Ngón tay Ân Tịch vẽ loạn trong ngực hắn.

"Vợ yêu, cái gì là chuyện nghiêm túc? Có phải em muốn nói xem thích tư thế nào nhất không?" Như trước vẫn là bộ dáng mê người.

"Không được bai hoa nữa, trả lời không được, buổi tối hôm nay đừng có mà lên giường!" Ân Tịch ngồi nghiêm chỉnh.

"Vợ là trời, vợ luôn đúng, vợ nói gì chồng đều nghe hết." Hắn nhẹ nhàng cắn một chút cái miệng nhỏ nhắn của cô, yêu thương nói . . . . .

"Tử Duệ. . . . . ." Thanh âm của cô đột nhiên rất nhẹ.

"Ừ!" Hắn nhẹ nhàng đáp lại .

"Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta quen biết không?" Đêm nay Ân Tịch, có chút đặc biệt, khi mà cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tứ, bộ dáng cười hồn nhiên của Tiểu Ức, còn có Hạ Vũ cùng Trần Hãn ân ái, điều làm cho cô kinh ngạc chính là, cô cư nhiên nhìn thấy Hạ Thiên Triệu một người đàn ông như hắn cư nhiên lại săn sóc Hàn Nhất Nhất như vậy.

Khi Hạ Thiên Triệu cùng Thân Tử Duệ uống rượu nói chuyện phiếm, cô thực tự nhiên mà đến gần Hàn Nhất Nhất, nhìn thấy hạnh phúc trong mắt cô ấy, cô vô tình hỏi bọ họ quen nhau như thế nào?

Hàn Nhất Nhất e thẹn mỉm cười, lúm đồng tiền cùng nốt ruồi ở khóe mắt, lay động lòng người.

Cô yên lặng nghe, nhìn thấy cô ấy hạnh phúc kể lại, đột nhiên nhớ tới khi cô và Tử Duệ mới quen, không biết tên kia còn có nhớ hay không, lúc ấy trong lòng cô lập tức thề nhỏ, đêm nay Tử Duệ nếu nói không được, cô sẽ không cho hắn lên giường. . . . . .

Thân Tử Duệ nhìn thấy cô có chút đặc biệt, hắn khẽ điểm cái mũi nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng nói: "Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này?"

"Em muốn nghe lời ngon tiếng ngọt a!" Lời nói của cô mang theo một chút làm nũng, tựa đầu gối lên cánh tay cường tráng của hắn.

"Tiểu quỷ!" Nói xong, hắn ngồi thẳng người, tựa vào đầu giường, đem cô ôm vào trong ngực chính mình.

Ân Tịch giống con mèo nhỏ cuộn lại trong lòng hắn, lẳng lặng chờ những lời hắn sắp nói, mắt trộm ngắm vẻ mặt của hắn.

"Khi em gạt anh nói không còn sống, anh vẫn cho rằng lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở vũ hội kia, em ngã vào trong lòng anh, giật đứt mặt nạ của anh, cùng thời gian, anh cũng giật đứt mặt nạ của em, mắt em trong veo như nước, làm cho tim anh đập thình thịch tựa như đã từng quen biết, cái loại cảm giác này đến nay nhớ lại, anh đều nhịn không được tim đập nhanh."

Khi nói, thanh âm của hắn thấp như vậy, khóe miệng mang theo ý cười mà hồi tưởng, hạnh phúc ở trên mặt hắn biểu hiện là không thể nghi ngờ, Ân Tịch giống như là trở lại lúc ấy.

"Vì sao lại nghĩ vậy?" Ân Tịch có chút "xấu xa, biết rõ còn cố ý hỏi", cô vẫn đều nhớ rõ bọn họ lần đầu gặp mặt không phải tại vũ hộ đó, mà là ở bãi cỏ trong Tề gia.

Thân Tử Duệ vuốt cái cằm nhỏ của cô, giống như kể chuyện cổ tích, "Hai năm kia khi em đi, đã xảy ra rất nhiều chuyện, tỉnh lại sau đó một chút trí nhớ đã trở lại, cũng là hai năm kia, anh mới biết được, thì ra từ khi em còn rất nhỏ, anh đã gặp em."

Tay Ân Tịch đặt trước ngực hắn, không có động tác gì.

"Ngày nào đó ánh mặt trời rất chói chang, chú mang anh đi đến Tề gia, bọn anh nghe được tiếng một cô bé thét chói tai, theo thanh âm đi qua đó, ở nơi đó, anh nhìn thấy một cô bé đang cắn chặt miệng, thân thể lạnh run, còn có ánh mắt quật cường."

Tay hắn lại một lần gắt gao đem thân thể của cô ôm càng chặt lại, hắn biết, đây đều là thời thơ ấu mà cô không muốn nhớ lại, hắn đau lòng.

"Cô bé ấy bị tra tấn rất rặng, lưng vô cùng thê thảm, nhưng khi tiêu độc khử trùng, cô bé ấy nén chịu, từ đầu tới cuối anh đều không thấy cô bé ấy rơi một giọt nước mắt, lúc ấy anh đã nghĩ, sau khi lớn lên anh sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, không cho bất luận kẻ nào khi dễ cô ấy, anh muốn dẫn cô bé ấy đi." Nhớ tới đoạn ký ức này, Tử Duệ cũng nhịn không được mà khổ sở, ai ngờ sau lại mọi chuyện khó liệu.

"Sau đó đâu?"

"Anh hứa với cô bé ấy ngày mai gặp nhau ở chỗ cũ, chính là anh thất hứa."

"Vì sao phải thất hứa? Anh có biết không, cô bé ấy vẫn đứng đợi từ sáng cho tới tối đen." Thanh âm của Ân Tịch không có trách cứ, nhưng là mất mát.

"Vào lúc ban đêm, anh đã bị cha lôi lên máy bay đi Anh, tình hình lúc đó raất đặc biệt, Hạ gia cho ba anh biết, phải đưa anh rời khỏi thành phố F, nếu không mạng nhỏ của anh cũng khó bảo toàn. Anh chết sống giãy dụa nhưng không thể làm gì, ở Anh anh liền dặn lòng, phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ đến khi nào không ai có thể bắt lạt mình." Ánh mắt hắn lộ ra cơ trí cùng kiên định.

"Ở Anh mấy năm kia, xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí là tai nạn xe cộ, kỳ thật đều là bị người ta hãm hại, liền vì uy hiếp Thân thị, sau khi tai nạn xe cộ xảy ra. . . . ."

"Tử Duệ. . . . . ." Tay Ân Tịch xoa mặt hắn, thì ra hắn bị nhiều khổ cực như vậy, con đường của hắn so với cô còn vất vả hơn nhiều.

"Ân Tịch, thực xin lỗi. . . . . Anh không nên mất đi đoạn trí nhớ kia, nếu anh không mất đi đoạn trí nhớ kia, chúng ta sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy, đặc biệt là em!"

Ân Tịch ngẩng đầu, thâm tình ngóng nhìn.

Tuy rằng bất hạnh của cô dữ dội nhưng chẳng ngờ cũng là may mắn, cả đời này có thể có được tình yêu trọn vẹn của Thân Tử Duệ, cô còn có đòi hỏi gì hơn chứ?

Cánh môi của cô như mưa hạ xuống, cho đến khi chạm vào viền môi bá đạo mà mềm mại của hắn, thật lâu không muốn rời đi. . . . . .

————————————————————————

Ba năm sau, Tiểu Thiên Tứ đã muốn bốn tuổi, Tiểu Ức cũng vừa được mười hai tuổi, đúng là thời gian dậy thì.

"Tiểu Ức, sao lại không ăn cơm? Đồ ăn không hợp khẩu vị của con sao?" Ân Tịch nhìn con gái, hai ngày nay có chút kỳ lạ.

"Mẹ, chị không ăn Thiên Tứ ăn, Thiên Tứ ngoan nhất, không làm mẹ tức giận." Tiểu Thiên Tứ nói xong đã giơ tay gắp lấy đồ ăn, Thân Tử Duệ lại ở một bên làm ông bố nội trợ, nói với con trai không thể ăn thế này, không thể ăn thế kia. . . . . .

"Mẹ, Tiểu Ức có phải sắp chết hay không?" Tiểu Ức đột nhiên buông đũa, hai mắt nước mắt lưng tròng.

Những lời này vừa nói ra, Tử Duệ cùng Ân Tịch đều sợ hãi.

"Bảo bối, làm sao vậy?" Thân Tử Duệ buông con trai, chạy đến trước mặt con gái, con gái đúng là tâm can của hắn nha.

"Mẹ, phía trước con đau quá đau quá. . . . . ."

"Phía trước đau chỗ nào , mau nói cho mẹ biết!" Ân Tịch cũng nóng nảy, sợ đứa nhỏ bị bệnh gì mà không nói

"Nơi này, còn có nơi này. . . . . ." Nói xong, Tiểu Ức giơ tay chỉ vào chỗ tiểu meo meo của nó. (Hơ hơ, tuyến ngực phát triển ý bà con ^^)

Ân Tịch cùng Tử Duệ nháy mắt đã trợn tròn mắt.

Rất nhanh, Ân Tịch liền hiểu được, con gái là đang dậy thì , cô cũng đã từng trải qua như vậy, xem ra cô cần phải dậy thêm cho con gái một khóa học về phương diện này rồi.

"Bảo bối, đây là meo meo của con dài ra, meo meo dài nhiều nhiều sẽ trở thành người lớn nha!" Thân Tử Duệ ở một bên không hề cố kỵ nói, con gái bảo bối sắp trưởng thành, meo meo lớn lên sẽ làm mê mệt một đống con trai, đến lúc đó. . . . . .

"Không đứng đắn!"

"Mẹ, baba, Thiên Tứ cũng muốn lớn lên, Thiên Tứ cũng muốn dài meo meo. . . . . . Thiên Tứ muốn dài meo meo. . . . . ."

Tiểu Thiên Tứ cũng gia nhập, càng thêm hỗn loạn hơn.

Cả nhóm người đều im lặng. Còn chưa có lấy lại tinh thần, thân thể nho nhỏ của nó đã tiến sát lại bên Tiểu Ức, "Chị, em muốn xem meo meo của chị. . . . . . Thiên Tứ cũng muốn dài meo meo. . . . . ."

"Không được a. . . . . . Không để cho em xem. . . . . ." Tiểu Ức đã muốn biết thẹn thùng, nói xong vội đứng dạy chạy ra phòng khách

"Chị, đừng keo kiệt như vậy thôi, về sau Thiên Tứ cũng không tranh đồ vật với chị nữa, được không được không. . . . . ." Thân thể nhỏ bé của nó chạy đuổi theo Tiểu Ức.

"Không được, em là trẻ con, chị là người lớn, mấy thứ của người lớn trẻ con không được nhìn!" Tiểu Ức quay đầu lại, làm mặt quỷ với em trai

"Chị thật xấu. . . . . . chị không thương Thiên Tứ. . . . . . Thiên Tứ mà dài meo meo sẽ rất nghe lời chị nói, để cho Thiên Tứ xem tý thôi. . . . . ."

Một màn khôi hài mà buồn cười này, Thân Tử Duệ cùng Ân Tịch ngẩn tò te ra, hai cái tiểu quỷ này vừa sinh ra đã ồn ào náo nhiệt

Tiểu Ức tiếp tục ở phía trước chạy, Thiên Tứ tiếp tục ở phía sau đuổi theo, hai chị em cứ đuổi đuổi bắt bắt nhau như vậy mà lớn lên. . . . . .

Nhiều năm sau, Tiểu Ức thường xuyên xuất chiêu này để cười em trai đòi dài meo meo, đương nhiên Thân Thiên Tứ lập tức có bộ dáng muốn liều mạng với cô bé. . . . . .

Một nhà bọn họ, chính là hạnh phúc và ấm áp như vậy. . . . . .

___HẾT___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.