Xuyên thấu qua cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng mà Ân Tịch đang ngủ, cô thỏa mãn trở mình một cái rồi chậm rãi mở mắt ra, trấn định ba giây, hoàn cảnh lạ lẫm làm cho ý nghĩ của cô nháy mắt đã thanh tỉnh.
“Đây là đâu? Vì sao cô lại nằm trên giường? Hai tay cô không tự giác giật giật tóc mình, đột nhiên phát hiện, y phục trên người mình cũng đã bị thay đổi. “Trời ơi, vì sao tôi lại mặc quần áo ngủ của đàn ông chứ? Quần áo của tôi đâu?
Chuyện gì . . .”
Cô cố gắng nhớ lại những chuyện đã phát sinh lúc trước: chính là sau khi uống rượu . . . . Cô chạy đi ói . . . sau đó . . .sau đó gặp được một người đàn ông, kia, người đàn ông kia là . . . Là Thân Tử Duệ.
Vậy đây là phòng của hắn sao? Vậy bọn họ . . . . Chuyện gì?
“Đáng chết!” Cô khẽ mắng chính mình, vội bật dậy, mở cửa phòng ra muốn lén lút chạy trốn.
“Đứng lại. . .” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của phụ nữ vang lên sau lưng cô.
Nguy rồi, đây có thể là mẹ của hắn hay không, Ân Tịch dừng bước, cũng không dám xoay người, không đúng, thanh âm này nghe như là người còn trẻ nha.
Tiếng bước chân sau lưng cằng ngày càng gần, mà tim của cô lại càng đập loạn lên, cô ta đi đến trước mặt cô, mắt sắc bén nhìn cô.
Niếp Thanh, não Ân Tịch hiện lên cái tên đại minh tinh này, hóa ra đại gia siêu cấp bao dưỡng cô ta chính là Thân Tử Duệ, tên đàn ông chết tiệt này, rốt cục bên người hắn có bao nhiêu đàn bà chứ?
Thời điểm mà Ân Tịch vẫn còn thắc mắc tự hỏi bên người hắn có bao nhiêu đàn bà thì Niếp Thanh cũng nhìn cô từ đầu tới chân không bỏ sót chút nào, “Có vẻ rất mới mẻ nha.” Tay cô ta tự nhiên xoa mặt của cô.
Ân tịch còn chưa tới kịp phản kháng, tay cô ta đã muốn dùng sức hung hăng nhéo một cái thật mạnh trên mặt cô.
“Cô . . . .” Ân Tịch đau đến mức la hoảng lên; “Buông ra!”
“Đừng có ý đồ dùng tuổi trẻ của mày đi câu dẫn Tử Duệ, mày không đủ tư cách, nữ nhân bỉ ổi!” Cô hận nhất chính là phụ nữ có bộ dang thanh thuần xinh đẹp hơn cô, mà Ân Tịch trước mắt, không thể nghi ngờ gì chính là đối tượng mà cô sợ hãi nhất.
“Cô buông ra trước, sự tình cũng không phải như cô tưởng tượng đâu?” Ân Tịch có ý định muốn giải thích.
“Mày nghĩ muốn giải thích cái gì? Mày chưa từng lên giường cùng Tử Duệ, cũng chưa từng làm tình với hắn sao?” Cô ta nhìn cô khinh miệt, “Trên người đều mặc quần áo ngủ của hắn, mày tưởng tao ngu à?”
“Chẳng lẽ Tử Duệ muốn tao tới đây là vì sau khi mày không thỏa mãn được hắn sao?” Tâm lý Niếp Thanh dâng lên cỗ tức giận bừng bừng, chỗ dựa vững chắc của cô không thể để cho con đàn bà này cướp đi được, nhiều người đều thua
dưới tay cô như vậy, nữ nhân này cô cũng sẽ xử lý được dưới tay.
Tay cô ta lại một lần nữa dùng sức mà nhéo mặt của cô, rõ ràng Ân Tịch cảm giác được mặt mình đang sưng phù lên.
Cô ta không quản gì cả, giơ tay đẩy cô ra, sau đó vung tay tát một cái tát nảy lửa trên mặt Ân Tịch. Lại vô duyên vô cớ bị đánh một cái tát, lòng Ân Tịch sôi sục lên, nhanh chóng trả lại một cái như vậy.
Tay Ân Tịch vừa chạm tới mặt cô ta, Niếp Thanh đã không thể chịu được lực đạo mạnh mẽ như vậy, lảo đảo một cái, không tự chủ được ngã nhào vào vách tường, một thanh âm “Ầm” vang lên.
“Có lẽ tôi đã dùng lực quá thừa rồi nha!” Ân Tịch xòe tay mình ra, trong lòng lại buồn bực, “Tôi cũng chỉ đánh một cái nhẹ mà thôi, sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Các người đang làm gì?” Một thanh âm uy nghiêm mà lãnh khốc của đàn ông vang lên đi tới gần bọn họ, càng tới gần càng thêm lạnh lùng.
“Tử Duệ , anh đã đến rồi!” Niếp Thanh vô lực mà mảnh mai nhào vào lồng ngực hắn, ánh mắt ướt át nhẹ nhàng xẹt qua mắt hắn, mà hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm cô gái kia, như vậy, cô ta lại nở nụ cười, bởi vì ả nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của hắn.
“Tôi đã từng nói qua với cô muốn đánh đàn bà của tôi phải hỏi qua xem tôi có đồng ý hay không chứ?” Lời nói của hắn lạnh đến thấu xương, Ân Tịch cố gắng đè nén sợ hãi trước hơi thở nguy hiểm của hắn, làm như thật bình tĩnh không có chút sợ hãi nào.
“Tử Duệ, em vừa rồi đi ra không cẩn thận gặp được cô ta, vốn chính là muốn chào hỏi một chút, tất cả đều là phụ nữ hầu hạ anh, đều là chị em, về sau gặp cũng phải hành xử cho đúng mực, chính là không nghĩ ra em này lại như vậy . ..” Thanh âm nức nở vang trời lở đất của Niếp Thanh lại vang lên, gắt gao dán chặt vào người hắn.
“Đúng, tôi đã đánh đàn bà của anh một lần, anh muốn thế nào, nói đi.” Ân tịch thông suốt, đón nhận ánh mắt nguy hiểm của hắn.
Mỗi một lần khi đối diện với ánh mắt này, theo bản năng Ân Tịch muốn chạy trốn, bởi vì hắn đem lại cảm giác nguy hiểm cho cô.
Tóc cô rối tung tán loạn ở trước ngực, trên người cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng của hắn, lộ ra vẻ thanh thuần đáng yêu, đó là lực hấp dẫn trí mạng mà đàn ông không thể khống chế được, nhìn thấy đôi chân thon dài mà trắng nõn dưới lớp quần dài của cô, dục vọng của hắn dâng trào chỉ hận không thể nhảy xuống nước tự tử.
Cô gái này ở mọi thời điểm đều có thể khơi mào dục vọng của hắn, mà bộ dáng không màng sống chết của cô cũng luôn luôn khiến hắn phẫn nộ, khi đối diện với cô gái này hắn không thể khống chế sự bình tĩnh của mình.
Hắn đẩy Niếp Thanh ra, đi đến bên người Ân Tịch, dùng sức bóp chặt cằm của cô nâng lên, phát hiện mặt cô có chút đỏ ửng vì bị tát.
“Có chuyện gì xảy ra với mặt của cô vậy?” Thoạt nhìn câu hỏi của hắn không có lấy một chút thiện ý, giọng điệu lại bá đạo đến mức khiến người ta sợ hãi.
Niếp Thanh nghe thấy hắn hỏi như vậy lòng không khỏi căng thẳng, cô biết Thân Tử Duệ ghét nhất là đàn bà tranh giành tình nhân.
“Chuyện này không liên quan đến anh, đem quần áo của tôi trả lại cho tôi.” Ân Tịch lạnh lùng mà nhìn lại hắn.
“Cô đánh đàn bà của tôi, như thế nào lại bảo là không liên quan đến chuyện của tôi, cô cho rằng có thể khinh nhẹ như vậy mà rời đi khỏi nơi này sao?”
Cô nhìn thấy mắt hắn ngày càng tối lại, cô đối diện với ánh mắt hắn, nhẹ nhàng cười lạnh.
Ân Tịch vươn tay, hung hăng ở trên mặt mình tát hai cái thật mạnh, tức thì hai má của cô hằn nên mười đầu ngón tay đỏ ửng.
“Như vậy đã đủ chưa? Nếu chưa đủ, tôi có thể tiếp tục . . .” Nói xong cô lại lần thứ hai nâng tay mình lên.
Hắn nhìn thấy hành động như thế của cô, giận giữ trong mắt càng thêm nồng đậm, nắm chặt lấy tay cô: “Cô nháo đủ chưa? Đủ rồi thì cút khỏi nơi này cho khuất mắt tôi.”
Cô rút tay mình về, tiêu sái mà xoay người đi xuống lầu.
Hắn đứng ở phía sau nhìn bóng dáng đi xa của cô, trừ phẫn nộ cũng chỉ là phẫn nộ.
Đàn bà chết tiệt, vì cái gì phải cậy mạnh như vậy? Chẳng lẽ cô không thể như những người phụ nữ khác làm nũng với hắn, làm loạn một chút hoặc là khóc lóc một chút hay sao?
“Tử Duệ . . . . .” Niếp Thanh từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, dùng bộ phận mềm mại đầy đặn của mình cọ cọ vào lưng hắn, tay cô ta chậm rãi hướng đến nơi cực nóng của hắn . . . .
Hắn đẩy tay cô ra, lãnh đạm nhìn cô, “Cô có biết tôi ghét nhất là loại đàn bà tự cho mình là giỏi hay không? Về sau để cho tôi ít nhìn thấy hành động lén lút của cô đi...”
Hắn không chút lưu luyến đi lướt qua người cô, để lại Niếp Thanh trợn mắt há mồm chết đứng một chỗ.
Mặc dù Thân Tử Duệ có rất nhiều đàn bà, cho dù cô có đi khi dễ bọn họ, cho tới bây giờ hắn cũng là mắt nhắm mắt mở, tình huống phẫn nộ như hôm nay, vẫn là lần đầu tiên.
Mà có thể khiến cho người đàn ông này ngoại lệ, cư nhiên là vì cô gái vừa rồi kia, đố kỵ trong mắt cô ta càng dâng trào.
Ân Tịch đi ra ngoài mới phát hiện, nơi này là khu biệt thự xa hoa căn bản là không có khả năng có thể gọi được xe, mà trên người cô còn mặc quần áo ngủ của hắn, càng thêm bi thảm chính là, cô còn đi chân trần . . .
“Thân Tử Duệ, anh là tên hỗn đản. . . . tôi hận anh! Hận anh !” mãi mãi cô cũng chỉ lặp lại có hai chữ, Ân Tịch nhịn không được cúi đầu nguyền rủa hắn.
Khi mà cô đang gian nan bước đi, một chiếc xe Lincoln dừng ngay trước mặt cô, thay cô mở cửa xe, nhẹ giọng nói:
“Hứa tiểu thư, mời lên xe, Thân tiên sinh sai tôi đưa cô về nhà.”
Ân Tịch bị chiếc xe đột ngột dừng lại dọa tới, đồng thời lại dâng lên một tia ấm áp, người đàn ông này hóa ra vẫn còn có chút tính người.
__________+++++_______
“Dì hỏi cháu, rốt cục não cháu làm bằng gì hả? Tôi rất vất vả mới có thể giúp cháu giành lấy một cơ hội, vậy mà cháu lại đắc tội với cả Trần Đạo cùng nhà đầu tư, không phải là cháu không muốn ngóc đầu dậy trong cái vòng luẩn quẩn này chứ hả, cháu muốn hầu giường đàn ông gì cũng không miễn cưỡng cháu, nhưng mà cháu không thể nhẫn nhục một chút đừng có đắc tội với người ta sao?”
Tống Hồng đóng cửa lại hung hăng mắng dạy bảo Ân Tịch, tựa như chưa có nguôi giận, “Cháu còn có thể trốn đi không lời chào hỏi, vậy sao không trực tiếp biến khỏi Thịnh Thiên đi, tìm nơi không có ma nào mà trốn đi?”
“Thực xin lỗi, dì Hồng, lúc ấy cháu đúng là say đến mức bất tỉnh nhân sự, cho nên . . . .” Ân Tịch cẩn thận giải thích, trộm liếc biểu tình phẫn nộ của dì Hồng, không dám tiếp tục nói nữa.
“Hứa Ân Tịch, cơ hội không phải lúc nào cũng có, dì hỏi cháu một lần cuối cùng, vai diễn này cháu còn muốn hay không hả?” Dì Hồng lên giọng nhấn mạnh câu hỏi phía sau.
“Vậy dì Hồng cho cháu một cơ hội cuối cùng, đêm mai hẹn cho cháu cùng Trần Đạo và Lưu tổng, cháu chủ động đến nói lời xin lỗi bọn họ, sau đó coi như chuyện gì cũng không có.”
“Dì Hồng, cháu phải đi một mình sao? Cháu sợ . . .”
Ân Tịch còn chưa có nói xong, sắc mặt dì Hồng đã biến hóa: “Cháu sợ bị hai người họ ăn sao? Bọn họ chẳng lẽ không để cho Tống Hồng đây một chút mặt mũi sao, dì nói rồi, nhiều nhất là cháu uống vài ly rượu, về phần những mặt khác, đừng để cho bọn họ nghĩ nhiều nữa, hơn nữa, cháu cũng phải tự học mà bảo vệ chính mình đi, dì Hồng chỉ giúp cháu được một lần, không giúp cháu được cả đời, muốn tồn tại lâu dài trong giới giải trí, không tìm chỗ dựa vững chắc, không hầu ngủ kẻ khác thì cũng phải học mà làm người đi.”
Những đạo lý này, Ân Tịch làm sao không hiểu chứ, chính là con đường trước mắt này cô vẫn là phải đi một mình, cô cũng muốn học cách bảo vệ chính mình.
Ân Tịch gật đầu với dì Hồng, dì Hổng mỉm cười vỗ vỗ bả vai cô, “Yên tâm đi, dì Hồng đã nói không bắt cháu hầu ngủ thì nhất định cháu sẽ không phải hầu ngủ.”
Ân Tịch tin tưởng mà gật đầu, yên lặng xoay người đi ra, dì Hồng nhìn theo bóng dáng cô mà lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Ân Tịch, bên ngoài có người tìm cô, hiện tại đang ở phòng của cô.” A Lam chạy đến nói với cô.
“Ai tìm vậy?”
“Không biết, cô đi xem xem.” A Lam lắc lắc đầu nói.
Ân Tịch hướng phòng của chính mình đi đến, trong đầu tràn đầy nghi hoặc, “Ai tìm nhỉ?”