Người Tình Giấu Mặt

Chương 29: Nhục nhã trên tiệc rượu



Thân Tử Duệ nhớ tới những lời vừa rồi Hạ Thiên Triệu nói với hắn.

“Thân Tử Kiều bây giờ đã bắt đầu liên kết với các bang phái làm ăn buôn bán, dã tâm của hắn muốn phát triển bang phái hắc đạo. Biết hiện tại hắn dùng công ty nào làm công xưởng rửa tiền chứ?”

“Nhà nào?” Thân Tử Duệ hỏi nhỏ, ánh mắt trở lên nghiên trọng.

“Tề thị, hiện tại hắn đangg có quan hệ với đại tiểu thư Tề gia, Tề Tư Di. Mình nghe nói, thời gian trước cậu đi lại rất thân thiết với nhị tiểu thư của Tề gia.” Lời nói khiêu khích của hắn vẫn không có thuyên giảm.

“Chờ xem nó giở trò gì, đoán chừng sắp tới sẽ là các công ty con của mình, suy tính của nó luôn chu toàn như vậy, chỉ tiếc nó quá coi thường chúng ta rồi.” Ánh mắt Thân Tử Duệ vô cùng tức giận, hắn vĩnh viễn nhớ tới ánh mắt đêm hôm đó của Thân Tử Kiều, tràn ngập khinh bỉ cùng trào phúng, đó là lần đầu tiên có người dám nhìn hắn như vậy, bởi vì trong lòng hắn, hắn vĩnh viễn cho rằng người anh trai này của hắn không đủ nhẫn tâm, cho là Thân Thị chỉ do hắn dẫn dắt mới có thể phát triển rộng lớn được.

“Dã tâm của hắn rất lớn, hắn không chỉ có hứng thú với Thân Thị, còn có cả Hạ gia bọn mình nữa, thậm chí nhều hơn, chuyện biến đổi trên thế giới hắn coi như là chuyện trong nhà, so với chúng ta hắn cũng ngoan độc không kém đâu.” Mặc dù Hạ thiên Triệu chưa từng trực tiếp giao chiến với Thân Tử Kiều, nhưng là nhìn tác phong của tên này, hắn cũng biết thừa hắn ta ngoan độc đến cỡ nào, tự phụ sẽ không thể chiến thắng, người này rất đáng sợ, bởi vì chuyện gì hắn cũng dám đụng vào, hơn nữa còn cực kỳ không có nhân tính.

Bọn họ không đủ hung ác tàn nhẫn, là bởi bì bản tính của bọn họ là thiện lương, lương tâm không cho phép bọn họ làm chuyện mất nhân tính, ví dụ như Hạ Thiên Trệu hắn chẳng hạn, thế lực bang xã hội đen của hắn không ngừng mở rộng, nhưng vĩnh viễn sẽ không chạm tới ma túy cùng vũ khí.

Mà mỗi lần Thân Tử Duệ khai chiến với hắn ta, lại luôn luôn nghĩ trong lòng dù sao bọn họ cũng cùng một người cha. Chính vì vậy mà càng không dám ra tay.

“Lần này mình sẽ không mềm lòng nữa.” Thân Tử Duệ hung ác quyết tâm, ánh mắt vẫn bất di bất dịch.

“Mình sẽ giúp cậu!” Hạ Thiên Triệu chỉ tuôn ra bốn chữ này, nhưng cũng đủ chứng minh tình cảm anh em của hắn,ván bài này đánh cuộc bằng sinh mệnh, thậm chí so với những sòng bạc dưới trướng hắn còn đáng sợ hơn, bởi vì hết thảy đều không thể nắm chắc, cũng không thể dự đoán được, vả lại có thể phát sinh bất cứ chuyện gì bất ngờ.

________________

“Vị tiểu thư phương Đông này tôi cũng rất coi trọng, làm sao bây giờ?” Hạ Thiên Triệu nâng cằm cô lên, nghiêm túc thưởng thức, cô gái này quả thật là rất đẹp, có sinh khí, có quật cường, nếu như không phải là người mà Thân Tử Duệ coi trọng nhất định hắn sẽ có hứng thú tiếp tục suy nghĩ.

“Thì ra là Hạ gia, dáng dấp của vị tiểu thư này quả thực rất đẹp, tôi rất thích!” Hắn giang tay ôm lấy ngang hông của Ân Tịch, nghĩ muốn chứng minh đây là đàn bà của hắn.

Mặt Ân Tịch có chút đỏ lên, đầu cũng bắt đầu choáng váng, khi tay hắn đụng vào hông của cô thì theo bản năng cô cự tuyệt: “Thật xin lỗi, Paul tiên sinh.”

“Vị tiểu thư này không thích ngài, Paul tiên sinh, tôi nghĩ ngài nên về đi thôi.” Hắn làm tư thế tiễn khách.

“A, không phải như thế, Hạ tiên sinh, tôi cùng vị tiểu thư này trò chuyện rất vui vẻ, đúng không?” Ánh mắt của hắn xoay sang nhìn Ân tịch,nhìn khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của cô, hắn biết, thuốc đã bắt đầu có tác dụng, nhưng là rất chậm, một giờ sau mới hoàn toàn phát tác, hắn muốn thừa thời gian này đưa cô đi.

“Thế nào, hai vị lại có hứng thú với bạn gái của tôi sao?” Lúc này Thân tử Duệ đã đi tới.

“Thì ra là bạn gái của Thân tiên sinh, không trách được xinh đẹp như vậy, nếu như Thân tên sinh không ngại, tôi xin có một yêu cầu có chút quá đáng . . .” Paul cười cười?

“Chuyện gì mà khiến Paul tiên sinh phải dùng đến một chữ xin chứ?”

“Nếu như một ngày Thân tiên sinh không còn hứng thú với vị tiểu thư này, có thể giới thiệu cho tôi hay không, tôi nhất định sẽ rất trân trọng cô ấy.”

“Ha ha, ha ha!” Thân Tử Duệ cùng Hạ Thiên Triệu bắt đầu cười lớn.

“Thân tiên sinh, làm sao bây giờ? Tôi cũng coi trọng bạn gái của ngài!”

Paul nhìn tình huống lúc này, lại nhìn Ân Tịch, chỉ có thể nhịn đau bỏ chữ yêu thích, bởi vì hai vị địa gia này hắn không dám đắc tội, len lén chuồn mất.

Hạ Thiên Triệu một tay ôm lấy hông của Ân Tịch, rất chặt không có buông ra, mặc dù cô nghĩ muốn tránh, làm thế nào cũng không có biện pháp.

“Ra giá đi, Thân tiên sinh, tôi đã nhìn trúng cô gái này!” Hắn nghiêm túc hướng về phía Thân Tử Duệ tuyên chiến.

Thân Tử Duệ nhìn tay hắn ôm cô, trong lòng cũng dâng lên một cỗ tức giận, mặc dù hắn biết người đàn ông này là huynh đệ của hắn, nhưng hắn chán ghét khi cô ở bên cạnh người đàn ông khác.

“Cô thì sao? Coi trọng người đàn ông này sao?” hắn một tay kéo thân thể của cô về, để cho cô dán thật chặt vào người hắn, hắn có thể nhận thấy được thân thể cô đang từ từ nóng lên, mặt cô có chút ửng hồng.

“Nói đi!” Tay của hắn mạnh mẽ nâng cằm của cô lên, nhìn ánh nắt bắt đầu mơ màng của cô, hắn lại vô thức muốn hôn cô.

“Đưa tôi đi!” Thanh âm của cô có chút run rẩy.

“Hắn không mang cô đi, tôi sẽ mang cô đi!” Hạ Thiên Triệu nhíu chặt lông mày, trong mắt lộ ra vẻ khinh bạc, nhanh chóng vươn tay, lần nữa đem Ân tịch từ trong ngực Thân Tử Duệ đoạt lấy.

“Hạ Thiên Triệu, cô ấy là đàn bà của Thân Tử Duệ tôi, nể mặt cậu là bạn bè mình không muốn đôi co nhiều, nếu như cậu còn lấn tới nữa, đừng trách tôi trở mặt.” Ánh mắt của hắn ngày càng trở lên nghiêm túc, lời cũng vô cùng nghiêm túc.

Người xung quanh vây lại xem ngày càng nhiều, bọn họ đều tò mò cô gái kia như thế nào mà có thể khiến cho hai bậc anh tài trong giới thượng lưu tranh đoạt, còn đáng xem hơn là hai người này vốn là bạn tốt của nhau.

“Vậy sao? Ngại quá, cô gái này tôi cũng coi trọng, hơn nữa tôi nhất định muốn cô gái này.” Lời của hắn giống như kiên định không chịu từ bỏ.

“Nếu đã như vậy, đừng có trách tôi!” Thân Tử Duệ vừa dứt lời, hắn liền cầm chai rượu bên cạnh nện mạnh xuống mặt đất. “Từ nay tình cảm anh em chúng ta cũng giống như chai rượu này vậy!”

“Cậu cho rằng Hạ Thiên Triệu tôi sẽ nể mặt tình cảm anh em sao? Hừ!” Cũng như vậy, hắn cầm chai rượu bên cạnh hung hăng đập xuống đất, giọng nói càng thêm vang dội.

Mà cái chính là hoàn cảnh như vậy nhưng không một người nào tới ngăn cản, bởi vì bọn họ cũng không dám đắc tội hai vị này, một hắc đạo một chính đạo, đắc tội ai họ cũng chết rất thảm.

Những người phụ nữ xung bắt đầu nhẹ nhàng bàn tán xôn xao, phần lớn là đang chửi Ân Tịch là một phụ nữ không biết xấu hổ, lại dám hai chân đạp hai thuyền.

“Tôi trả 1 tỷ mua cô gái này.” Hắn khiêu khích nhìn về phía Thân Tử Duệ.

“Xem ra, cô ta cũng còn rất đáng tiền đấy chứ, có vẻ tôi bán cho cậu vẫn đang còn bị lỗ đấy.” Hắn tựa như đang do dự nhìn về phía Ân Tịch.

Ân Tịch cắn môi lặng lẽ lắc đầu, cô không phải là đò vật cũng không phải y phục, nói bán là có thể bán, họ không có quyền như vậy, cô là của chính mình.

“2 tỷ!”

Thân Tử Duệ bắt đầu không vui nhìn về phía hắn, tiểu tử này muốn chơi đến cùng sao?

“Cô ấy vô giá. Nếu như cậu không buông cô ấy ra, tôi liền không khách khí với cậu nữa!” Mặt Thân Tử Duệ trầm xuống, hoàn toàn biểu lộ đối với cô hắn rất để ý.

Hạ Thiên Triệu thấy trò chơi này cực vui, tựa hồ như phải buộc cho Thân Tử Duệ ra tay mới thôi, mà biểu hiện của hắn cũng khiến Hạ Thiên Triệu rất ngạc nhiên, bởi vì hắn không nghĩ đến cư nhiên Thân Tử Duệ lại động tâm với cô gái này, mà chính bản thân cậu ta còn chưa nhận ra.

Làm huynh đệ nên giúp hắn một chút, Hạ Thiên Triệu tự nhắc nhở chính mình như vậy, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.

“Tốt, tôi muốn nhìn một chút bộ dáng của Thân tiên sinh khi không khách khí là như thế nào?” Hạ Thiên Triệu khiêu khích, “Nếu như vậy chúng ta cùng đấu một ván trên sòng bạc, nếu như cậu thắng, tôi liền buông tay, nếu như cậu thua, cô gái này sẽ thuộc về tôi.”

“Mày cút luôn đi!” Đã sớm không thể khống chế được cơn giận, khi nghe được hắn muốn đem người phụ nữ của mình đặt cược trên sòng bạc Thân Tử Duệ đã hận đến mức muón băn nát tiểu tử này ra, là bạn bè tốt, anh em cũng vậy, hắn phải xử vụ này.

“A!”

“A! Cư nhiên bọn họ ra tay thật, trời ơi, trời ơi! Cư nhiên bọn họ ra tay thực sự!” Nhìn hai người đánh nhau, hiện trường cũng trở nên náo loạn.

Một khi nắm đấm đã buông ra, hai người không ai phân biệt cao thấp gì cả.

Hạ Thiên Triệu nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn,, biết mình đóng kịch thật là giỏi, bằng không sẽ không bức tên tiểu tử này đến điên khùng như vậy, chơi đủ là được rồi, đột nhiên bị đấm không chịu nổi té trên mặt đất, Thân Tử Duệ cũng cúi người tiếp tục đánh nữa.

“Đáng chết, đủ chưa hả?” Hạ Thiên Triệu nhẹ giọng nói nhỏ với hắn, hai người cách nhau rất gần, thanh âm chỉ như muỗi vo ve.

“Còn không dừng tay thì đàn bà của cậu sẽ bị kẻ khác bê đi đấy.” Hắn nhỏ giọng nói, lời này khiến cho Thân Tử Duệ giật mình ngoái lại, chỉ thấy Ân Tịch đã bị tên Paul đáng chết đó ôm đi.

Thân Tử Duệ phát hiện ra, ném Hạ Thiên Triệu xuống đất liền lập tức đuổi theo ra ngoài. Nhìn bộ dáng cấp bách của hắn, ác ý cười trên môi Hạ Thiên Triệu càng sâu, không nghĩ tới Thân Tử duệ cũng có lúc vì đàn bà mà điên cuồng như vậy.

Hiện trường khôi phục lại vẻ náo nhiệt như cũ, ở một số chỗ có lẽ là có thêm một đề tài để bàn tán, mà tin tức đêm nay Thân Tử Duệ cùng Hạ Thiên Triệu vì một người đàn bà mà trở mặt với nhau chưa tới 1 tiếng sau đã đến tai Thân Tử Kiều.

Một căn phòng nhỏ bên trong buổi tiệc, Paul nhìn Ân Tịch mà nước miếng chảy ròng ròng, không biết nên ra tay từ chỗ nào.

“Tôi nóng quá!” Lúc này Ân Tịch đã có chút hôn mê.

“Bảo bối đừng nóng vội, lập tức sẽ không nóng nữa!” Mặt hắn càng thêm bỉ ổi, bàn tay hướng nơi mềm mại của cô xoa nắn.

“Woa, thật mềm mại, bảo bối, em thật tuyệt.” Ân Tịch đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.