Người Tình Giấu Mặt

Chương 45: Ân Tịch, đừng sợ!



Intiy nhận được điện thoại của Trữ Dịch, quả thực đã dùng tốc độ ánh sáng để chạy tới nơi, tất cả thiết bị đều ở trong một cái vali nhỏ xách tay, nhìn thấy cánh cửa, lông mi hắn rõ ràng là nhíu lại một chút.

“Thế nào rồi, có làm được không?” Thân Tử Duệ có chút lo lắng hỏi.

“Để mở khoá này tôi chỉ cần một phút đồng hồ, nhưng đó là, nếu chúng ta gặp may, còn nếu không, thậm chí hơn một giờ cũng không xong.” Intiy nói sự thật rồi quay lại, tay cũng đã bắt đầu tiến hành công việc.

“Intiy, tôi ra lệnh cho anh dùng tốc độ nhanh nhất, tốc độ nhanh nhất, biết không?” Trữ Dịch gắt gao xiết chặt tay.

“Trữ Dịch, bình tĩnh lại, chúng ta để cho Intiy bình tĩnh mở khoá, như vậy mới có thể nhanh hơn một chút.” Thân Tử Duệ nắm chặt bả vai Trữ Dịch, hắn biết cậu ấy rất lo lắng, thực ra, bình thường cậu ấy không có như vậy.

“Tôi nghĩ đến tên súc sinh Thân Tử Kiều này, tôi có thể nghĩ đến Ân Tịch ở bên trong phải chịu nhiều oan ức, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.” Trữ Dịch lạnh giọng mà thề.

Intiy lên tiếng: “Im lặng” . Intiy cúi thấp nói, lỗ tai như đang nghe ngóng, đôi mắt còn thật sự chăm chú làm cho hắn càng trở nên kiên định.

Hai người ở bên cạnh Intiy, cũng không dám lên tiếng lần nữa.

“Ngừng thở!” , thanh âm của Intiy phát ra rất nhẹ, sau khi Thân Tử Duệ và Trữ Dịch nghe được, mau chóng ngừng thở, may mắn vì hai người đều là cao thủ bơi lội, nín thở năm phút đồng hồ tuyệt đối là không có vấn đề gì.

Khoảng một giây sau đó, hai ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Intiy mở khóa, biểu hiện của Intiy ngoại trừ im lặng vẫn là lặng im, không nhìn ra được là đang vui hay buồn, có thể thấy được người này đang chuyên tâm dùng mọi sức lực để mở khoá.

Cảm xúc của hắn, như là đạt tới cảnh giới hư không, di chuyển, lại một lần nữa di chuyển.

Bên trong phòng, Thân Tử Kiều và Tề Tư Di lại đạt đến cao trào, như một đòn kích thích thân thể cùng tư tưởng của Ân Tịch, tra tấn cô giống như đang từ trần gian bị đày xuống địa ngục vậy.

Sau khi cô ta tạm thoả mãn, Thân Tử Kiều bắt đầu không hề an phận ở trên thân thể Tề Tư Di đứng dậy, người phụ nữ tên Ân Tịch này tất nhiên phải đến cầu xin, nhưng vẫn là hắn ước ao có cô, thân thể của hắn quả thực rất muốn, thậm chí, còn cả lòng của cô.

Tề Tư Di nhìn thấy Thân Tử Kiều không có quyến luyến mà thân thể của hắn từ bên trong dời ra sau đó hướng về chỗ Ân Tịch đi tới, nơi cái ghế buộc chặt. Ở sau lưng ánh mắt cô ta lộ ra tia hung ác, cô không thể chịu thua Hứa Ân Tịch, cô ta lại càng không phục.

Tiện nhân này, cho dù cùng cô đứng chung một chỗ, bọn tao cũng thấy vị trí của mình bị ô uế, mà bây giờ, cư nhiên dám cùng tao hưởng dụng cùng một người đàn ông, thế này làm sao có thể kêu cô ta không nảy sinh oán hận được.

Nhưng mà giờ phút này, cô ta tự nói với chính mình, cô ta phải nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn, giả vờ trước mặt Thân Tử Kiều, cô ta thật cao hứng mà cùng bọn họ chơi trận này.

Trong đầu Hứa Ân Tịch căn bản là bài xích trò chơi của người đàn bà kia, việc kia khiến cô vĩnh viễn đều luôn nhớ rõ đêm nay, trong đầu Tề Tư Di thầm nghĩ, nếu cô ta hi sinh một buổi tối có kiên nhẫn cùng ghê tởm này, có thể đổi lấy ác mộng cả đời của Hứa Ân Tịch, đó cũng thật đáng giá, nghĩ đến đây, liền hướng về phía bọn họ đi đến.

Thân Tử Kiều nhẹ nhàng dùng tay vỗ về trên mặt, trên người Ân Tịch, lộ ra vẻ tham lam cùng hung ác mà giữ lấy

“Tiểu bảo bối có phải đang chịu đựng khó chịu hay không, có phải muốn rồi không?”

“Nếu muốn hãy kêu lên, nói cho tôi biết tôi sẽ cho cô.” Giọng nói của hắn giống như đến từ địa ngục: “À, cô không thể kêu, đừng nóng vội, tôi giúp cô gỡ ra, tin tưởng tôi, tôi nhất định không để cho cô khó chịu nữa!”

Ân Tịch dùng ánh mắt phẫn nộ như muốn giết chết bọn họ, mà thân thể của cô lại nhanh chóng nóng lên, hương khí cùng mùi vị tình dục trong phòng đã lên tới đỉnh điểm.

“Tử Kiều, gấp cái gì, để em tới giúp anh!” Từ phía sau, thân thể trắng nõn loã lồ của Tề Tư Di đã xuất hiện trước mặt bọn họ, một chút thẹn thùng cũng không có khi bị người phụ nữ khác nhìn thấy toàn bộ thân thể mình, ngược lại càng muốn khoe ra vóc dáng mê người của mình.

Ân Tịch trong ánh mắt ngoại trừ hương khí đang kích thích dục vọng bên ngoài, lại càng sợ hãi, loại sợ hãi này làm cho cô sống không bằng chết, Tề Tư Di kia không có ý định tốt đẹp gì làm cho cô hoàn toàn tuyệt vọng.

Bên ngoài phòng, Intiy cũng nhanh chóng bắt tay vào làm việc với các dụng cụ, một lần rồi lại một lần dò xét, chỉ nghe thấy một tiếng động vang lên, trên mặt Intiy có chút biểu hiện, hai tay thả ra, thực nhẹ nhõm mà nhìn về phía hai người: “Được rồi!”

“Thời gian là chín giây lẻ chín, so với tôi tưởng tượng quả thực rất nhanh chóng, thật là may mắn.”

Trữ Dịch vọt mạnh một cái tới trước, đụng mạnh cánh cửa một chút, liền mở ra, Thân Tử Duệ theo sát, Intiy bình thường hắn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng không nhịn được tò mò mà theo sát đi tới, là cái gì mà làm cho hai người đàn ông cực phẩm khẩn trương như thế?

_______________________________

Người bên trong phòng nghe được bên ngoài cửa có tiếng động, cảm giác đựơc có người đang đi vào, cũng kinh ngạc đứng dậy, Tề Tư Di đi đến bên giường, cầm lấy một miếng khăn lụa che bớt đi một phần thân thể.

“Là ai to gan như vậy? Dám tự tiện xông đến đây?” Thân Tử Kiều nhặt trên mặt đất một miếng băng gạc, che khuất hạ bộ của chính mình, giọng nói lạnh lẽo vừa rồi giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Thân Tử Kiều, thằng khốn nạn.” Trữ Dịch chạy tới, hung hăng cho hắn một đấm làm cho hắn lảo đảo ngã vào cái giường bên cạnh.

Nhìn thếy bên cạnh Ân Tịch bị trói chặt, Thân Tử Duệ trong lòng đau đớn, miệng khẽ kêu: “Ân Tịch.”

Trữ Dịch lập tức dời tầm mắt lại đây, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi cùng tuyệt vọng của Ân Tịch, trong lòng đau như cắt,

“Ân Tịch, đừng sợ, anh đến đây.”

Tay anh nhanh chóng cởi dây trói trên người cô, mà cô lại hoảng loạn không thể nói rõ một câu.

“Ân Tịch, anh là Trữ Dịch, là Trữ Dịch, đừng sợ, nhớ rõ, có anh ở đây, anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa.” Anh cởi dây trói ra.

Sau khi cởi bỏ dây trói trên người cô, anh cởi bỏ áo khoác trên người mình, đem cô ôm vào trong lồng ngực.

“Đừng sợ, Ân Tịch, chuyện đã qua rồi, anh đến đây, Trữ Dịch ca ca đến đây!”

Ân Tịch dường như rất xúc động, oà lên khóc lớn, thân thể lại run rẩy.

Trữ Dịch dường như cảm giác được cô gái trong lòng đang rất sợ hãi cùng hoảng loạn, gắt gao mà ôm cô, sau đó, một lần nữa lại trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng như một công chúa.

Thân Tử Duệ đứng ở bên cạnh, tại sao vào giờ phút này hắn lại muốn đẩy Trữ Dịch ra đến như vậy? Sau đó lại đem Ân Tịch ôm vào trong lồng ngực mình, thế nhưng đó là người anh em tốt nhất của hắn, người phụ nữ kia là người mà cậu ấy yêu nhất, mọi chuyện tại sao lại biến thành như vậy?

“Tôi mang Ân Tịch đi trước, còn lại mọi chuyện cậu tự xử lí!” Trữ Dịch ôm Ân Tịch, giọng nói thật lạnh lùng mà bỏ đi, hiện tại anh phải lập tức mang cô đi khỏi nơi này làm cho cô bớt đi sợ hãi.

“Các người đừng nghĩ là có thể dẫn cô ta đi.” Thân Tử Kiều đứng dậy, rống lên.

Trữ Dịch không thèm để ý đến hắn, vẫn ôm lấy thân thể Ân Tịch hướng về phía cửa đi tới.

“Nếu mày mang cô ta đi, tao sẽ giết Thân Tử Duệ!” Thân Tử Kiều thân thủ cực nhanh, vượt quá toàn bộ sức tưởng tượng của bọn họ. Mà ở bên người hắn luôn luôn cất giấu vũ khí, ngay cả trên giường cũng không bỏ sót.

Tay hắn đã nắm chặt lấy được, trong đầu Thân Tử Duệ nghĩ, tình huống như vậy thực là ngoài dự đoán của bọn họ.

Trữ Dịch đang ôm Ân Tịch cũng dừng lại, nhìn thấy Thân Tử Duệ bị người khác chĩa súng vào đầu, làm sao anh có thể không để ý đến.

“Trữ Dịch, cậu đừng lo cho tôi, đem Ân Tịch đi, tôi sẽ có cách.” Thân Tử Duệ gầm nhẹ, giờ phút này hắn không hi vọng Trữ Dịch cùng Ân Tịch phải chịu thêm một thương tổn nào nữa, chiến tranh giữa hắn và Thân Tử Kiều là chuyện sớm muộn gì cũng phải giải quyết.

“Vậy còn cậu thì làm sao bây giờ? Tôi không thể mặc kệ mà bỏ lại cậu.” Trữ Dịch không có khả năng mà không màng đến sống chết của người anh em với mình, Ân Tịch là sinh mạng của anh nhưng Thân Tử Duệ có làm sao thì hắn là người có lỗi nhất.

“Tôi nói là cậu đừng lo cho tôi, đừng lo cho tôi, nghe thấy không? Chạy nhanh đi!” Thân Tử Duệ rống to rồi đứng dậy.

“Ôi, tình anh em thật sâu đậm nha!” Tề Tư Di vỗ tay mà nở nụ cười, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía người phụ nữ xinh đẹp này.

Cô ta còn cười quyến rũ: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc nãy, Trữ Dịch ôm lấy một phụ nữ chính là người phụ nữ của Thân đại thiếu gia nhà chúng ta, huynh đệ đều dùng chung một người phụ nữ, thật sự là tình thân nha!”

Cái lưỡi của cô ta giống như một con dao vô hình, kích thích thật mạnh Thân Tử Duệ cùng Trữ Dịch.

“Con đàn bà đê tiện, nếu cô dám nói thêm một câu nữa, tôi lập tức sẽ giết cô quẳng ra ngoài.” Trữ Dịch không chút khách khí mà quay lại nói.

“Buông người ra, tao sẽ coi như bọn mày chưa từng tới đây, nếu không hôm nay tao sẽ giải quyết hắn, giết người khi nghiện cũng không sao.” Giọng nói của Thân Tử Kiều ngày càng hiểm độc, gương mặt anh tuấn cũng trở nên méo mó.

“Thân Tử Kiều, mày giết tao cũng được, nhưng tao dám cam đoan, chỉ cần mày giết tao, mày tuyệt đối sống cũng không quá ba ngày, không tin mày cứ thử xem!” Thân Tử Duệ nhẹ nhàng nói.

“Haha, kế hoãn binh của mày, làm cho tao dễ dàng mắc mưu như vậy sao?” Thân Tử Kiều ăn nói bừa bãi, không kiêng kị gì.

“Nếu mày không tin, mày cứ giết tao đi!” Thân Tử Duệ dùng giọng nói kích thích hắn nhưng trong đầu tuyệt đối tin rằng, cho dù bên ngoài hắn càng cuồng vọng mà nói là không tin, nhưng trong lòng nhất định dao động, đã tranh đấu nhiều năm như vậy, chiến thuật tâm lí đối với người em trai của hắn ngày càng thuần thục.

“Được, hôm nay tao sẽ giết mày.” Một lần nữa hắn lại dùng sức mà hướng về phía đầu Thân Tử Duệ.

“Không!” Hai giọng nói cùng lúc vang lên, một là của Trữ Dịch, một là của người trong lồng ngực anh, Ân Tịch.

Trong phòng bỗng chốc yên lặng, mọi người đều hướng ánh mắt về phía bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.