Người Tình Giấu Mặt

Chương 73: Hạ gia



Thành phố K, rộng lớn phồn hoa, thoảng thoảng có tiếng ca khúc mà Ân Tịch hát, thâm âm trầm bổng thanh khiết của cô mỗi ngày đều khiến người nghe cảm động, Hạ Vũ đi lẫn trong đám người, cũng giống như mọi người, vì cô cứ đi lững thững nên lại khiến cho thành phố phồn hoa này có thêm một cảnh tượng khác.

Xe chạy rất nhanh, thanh âm từ loa báo tốc độ không ngừng cảnh báo người đi đường, giọng nói ấm áp khiến cho đường cái càng thêm hỗ loạn, người đi đường đã bắt đầu hốt hoảng, thậm chí là sợ hãi.

Khi đó bước chân của Hạ Vũ mới dừng lại, một chiếc xe thể thao đã dừng ở trước mặt cô, cô còn chưa kịp phản ứng, hai người đàn ông che mặt đã từ trên xe bước xuống, không nói một lời trói lấy cô bắt lên xe.

“Các người muốn làm gì? Buông tôi ra, ban ngày ở giữa đường bắt người, cảnh sát lập tức sẽ đuổi theo đó.” Hạ Vũ trấn định nói với bọn họ, ánh mắt của cô nhìn quét qua,hai người đàn ông này che mặt, một người khác là tài xế, không nhìn rõ mặt.

Cô muốn hướng lên phía trước nhìn rõ gò má của người tài xế, vừa mới định đứng dậy thân thể của cô không chút do dự đã bị hai người đàn ông kéo xuống.

“Ngồi yên một chút, chớ có lộn xộn!” Một người đàn ông trong đó gầm nhẹ, là giọng mũi rất nặng.

“Tôi lộn xộn cái gì?” Hạ Vũ căn bản không khiếp sợ, lần nữa đứng lên muốn nhìn phía trước, người tài xế kia có cảm giác rất quen thuộc, cô biết ông ta.

“Lộn xộn nữa là tôi không khách khí đâu đấy.” Một người bịt mặt khác lại kéo Hạ Vũ xuống, hơn nữa lại ném ra một cuộn dây thừng, hắn đè Hạ Vũ xuống, dùng sợi dây trói chặt cô lại.

“Các người lũ trứng thối này, buông tôi ra.” Hạ Vũ dùng giày cao gót hing hăng đạp mạnh vào tay người bịt mặt đang trói chặt cô, sau đó là đế giày cao gót in mạnh lên trên lưng của hắn, lập tức phát ra một tiếng kêu thống khổ bén nhọn.

“Cho mày trói bà này.” Hạ Vũ lại lần nữa tung một cước, cũng như tên ban nãy, tên này cũng hét một tiếng thống khổ.

“Tam tiểu thư, tha cho tôi đi.” Người bịt mặt vội vàng giơ chân lên, tránh cho lại phải ăn một cú đá nữa.

“Tôi biết ngay là các người mà, A Cường, A Mạnh, hiện thân đi.” Hạ Vũ vung tay, thoải mái mà tung một chiêu, lộ ra hai khuôn mặt anh tuấn bức người.

Người bịt mặt nghe được lệnh, cũng vội vàng đem đồ ngụy trang cởi sạch, kính cẩn, vô cùng lễ phép nói : “Tam tiểu thư!”

“Chú Vương, anh cả của cháu bức mọi người làm như vậy sao?” Hạ Vũ giương mắt hướng tài xế, trong giọng nói có tia không vui.

“Tam tiểu thư thông minh như vậy, đại thiếu gia nói mời không được cô về nhà chỉ có thể dùng cách này thôi.” Chú Vương quay đầu lại lộ ra nụ cười thân thiết, sau đó lại vội vàng chuyên chú lái xe.

“Có một chiêu mà sài tới ba lần, anh ấy không thấy chán sao?” Đôi mắt xinh đẹp của cô cụp xuống, nghĩ đến anh cả, não lại vô cùng thống khổ, lần này “mời” cô trở về chắc không có chuyện tốt gì.

“Đại thiếu gia nói, đây là lần cuối cùng, lần sau khi mời tam tiểu thư về nhất định sẽ đổi chiêu khác.” A Cường xoa lưng của mình, nhẹ giọng nói, vị tam tiểu thư này tính khí mạnh mẽ như vậy, rất khó đối phó.

“A Mạnh, cậu biết đại thiếu gia lần này bắt tôi trở về có chuyện gì không?” Mặt của Hạ Vũ trầm xuống, nếu anh cả đã chủ động tìm cô, vậy cô về nhà xem qua một chút, thuận tiện cầu xin anh cả giúp cô một việc, chỉ cần anh cả đáp ứng, chuyện này dễ đối phó rồi.

“Không rõ lắm, bất quá gần đây tính khí của thiếu gia không tốt, thường nổi giận, làm cho chúng tôi không dám lên tiếng, có lẽ tam tiểu thư trở về có thể khuyên bảo thiếu gia đi.” A Cường ở một bên bổ sung, nghĩ đến đại thiếu gia nổi giận, cả người hắn liền co lại.

Tính khí đại ca cô có tốt hơn sao? Bá đạo có, máu lạnh có, nói chuyện đã đáng sợ, không nói lời nào còn đáng sợ hơn, một khi đùa giỡn tình cảm với đàn bà lại càng đáng sợ hơn.

“Vì sao mà tính tình anh ấy không tốt? Ai chọc giận anh ấy sao?” Hạ Vũ giơ tay vuốt vuốt tóc, tùy tiện hỏi.

“Trước đây vài ngày, đại thiếu gia từ song bạc mua về một cô gái, kể từ khi cô gái kia xuất hiện, tính tình của cậu ấy liền thay đổi thất thường.” A Mạnh bắt đầu giải thích.

“Cô gái kia có xinh đẹp không?” Lần này Hạ Vũ vô cùng sửng sốt, anh cả cô coi đàn bà như quần áo, nhưng là cô gái mà có thể khiến cho tính khí anh ấy thay đổi thất thường vẫn chưa có, việc lấy vợ của anh ấy cũng chả khác thay quần áo là mấy, mãi tận bây giờ mới hết cái thú đấy, cô đã có vài vị “đại tẩu” , nhưng kết quả thế nào, người thì chết, kẻ bị điên, người thì mất tích, nói chung không ai có kết quả tốt cả, mặc dù như thế, nhưng vẫn có một bầy đàn bà muốn liều mạng gả cho Hạ gia.

“Tam tiểu thư, cô gái này tuyệt đối không xinh đẹp, thậm chí rất xấu.” A Cường nhanh nhảu đáp.

Cái gì? Một con heo nái mà có thể khiến cho tính khí của anh cả cô thay đổi thất thường? Hạ Vũ lần này thực sự rất hăng hái, cô nhất định phải gặp qua cô gái này, có thể chọc tới Hạ Thiên Triệu, cô gái này tuyệt đối không đơn giản.

Xe dừng trước một tòa biệt thự, Hạ Vũ rảo bước chạy vào trong biệt thự Hạ gia, nơi này quen thuộc mà cũng xa lạ như vậy.

Ở nơi này cô có được bao thương yêu thì cũng phải chịu bấy nhiêu khuất nhục, cô tựa như nhìn thấy mẹ của cô bị cha của cô đánh, cái roi như con rắn kia dán chặt lấy cơ thể mẹ, thân thể nho nhỏ của bà run lẩy bẩy, nhưng roi vẫn hạ xuống, mẹ của cô thì ngược lại muốn bảo vệ cô, chịu tất cả đòn roi rơi vào trên người mẹ.

Cô nhìn thấy mấy mẹ trẻ ở một bên nham hiểm cười, lại thấy mẹ cả chạy đến quỳ trước mặt cha cô cầu xin thay mẹ con cô, cha cô mới dừng động tác trên tay lại.

Anh cả của cô sẽ chạy tới nắm lấy tay cô, nói với cô đừng sợ, về sau lớn lên hắn sẽ bảo vệ cô.

Mỗi khi cô cảm thấy thống khổ nhất, khó chịu nhất, cô sẽ len lén chạy đến Trần gia cách đó không xa, thấy Trần Mục thì sẽ giả bộ không có chuyện gì xảy ra, cùng anh chơi đùa,tựa hồ nhìn thấy anh cười,trong lòng cô mới có thể thấy một tia an ủi.

Cô cùng mẹ sing trưởng trong hoàn cảnh ác liệt, cho đến một ngày kia mẹ cô qua đời, cô hoàn toàn rời khỏi Hạ gia, rời khỏi người cha mà cô thống hận.

Từ đầu đến cuối cô chưa từng nói chuyện với cha cô quá mười câu, cô chưa từng nhìn ông ta.

Trước khi mẹ cô qua đời bà dặn cô đừng hận cha cô, đừng hận Hạ gia, nhưng là người của Hạ gia, ngoại trừ anh cả cùng mẹ cả, tất cả ai cô cũng hận, bởi vì bọn họ chưa từng ngó qua mẹ con cô sống chết thế nào.

Cha của cô Hạ Trảm Bằng, trưởng môn đời thứ hai của Hạ bang, cưới ba người vợ.

Mẹ lớn là bà cả, chỉ có một mình anh cả, bình thường cũng coi Hạ Vũ như con gái ruột, bởi vì mẹ Hạ Vũ là người không thích tranh giành, nên mẹ lớn cũng không làm khó mẹ con Hạ Vũ, thậm chí còn có chút thiên vị họ.

Bà hai là mẹ Hạ Vũ, từ nhỏ đã yếu ớt, năm đó khi gặp cha Hạ Vũ, ông bà ngoại của Hạ Vũ vừa mới chết trong một vụ tai nạn, năm ấy cha Hạ Vũ thấy mẹ Hạ Vũ trẻ đẹp, ngày thứ hai đã đem bà rước vào cửa.

Mẹ Hạ Vũ không biết làm thế nào để lấy lòng Hạ Trảm Bằng, nhút nhát, lại quá mức hiền lành, đối với mẹ cả vẫn một mực cung kính, vâng lệnh nghe theo, cũng may mẹ cả là người thấu tình đạt lý, cứ như vậy mà ở chung được nửa năm.

Khi mẹ Hạ Vũ mang thai Hạ Vũ tháng thứ ba, Hạ Trảm Bằng cưới phòng thứ ba, ngày đó vào cửa đã mang bầu 6 tháng, cưới vợ cũng là cảnh tượng kỳ lạ.

Tam phu nhân độc ác ranh mãnh, có một đứa con trai Hạ Thiên Cơ, còn có một đứa con gái cũng không hiền lành gì Hạ Băng. Bà ta trăm phương ngàn kế muốn đuổi mẹ cả cùng mẹ Hạ Vũ đi để chiếm lấy ngôi vị phu nhân của Hạ gia.

Mẹ cả dù sao cũng xuất thân danh môn lại giỏi giang thấu tình, bà ta dùng cách nào cũng không được như ý, cuối cùng chỉ có thể phát tiết lên người mẹ Hạ Vũ, mẹ Hạ Vũ quanh năm suốt tháng bị hành hạ uất ức không vui tận cho đến chết.

Hạ Thiên Triệu trở thành bang chủ đời thứ ba của Hạ bang, phong cách làm việc cơ trí hơn hẳn Hạ Nghị Bằng, nhưng cũng không tiếp tục phát triển thế lực của cha hắn trước đây.

Hạ Thiên Cơ lại đem thế lực xã hội đen của Hạ Trảm Bằng tiếp tục phát triển, bắt đầu cùng anh trai mình tranh quyền đoạt vị.

Mắt Hạ Vũ có chút ẩm ướt, ở nơi này có quá nhiều đau thương, khi mẹ Hạ Vũ chết ở trong phòng xong, sau đó toàn bộ Hạ gia đều chuyển khỏi đây, nhưng Hạ Thiên Triệu là tiến hành sửa sang nó, nói là thích nó.

Hạ Thiên Triệu muốn gìn giữ, bởi vì nới này cũng có quá nhiều thứ mà hắn cùng mẹ cả lưu luyến, còn có một chút kỷ niệm về anhem bọn họ.

Biệt thự vô cùng an tĩnh, ngay cả nhân viên làm vườn cũng không phát ra tiếng động lớn.

Hạ Vũ đẩy cửa lớn đi vào, chỉ thấy một bóng lưng phụ nữ dùng tâm trạng lạnh lùng mà lau cầu thang, lưng gầy yếu, cao ráo, tóc dài cuộn lên, dùng một cái trâm cài tóc cố định, có vài sợi rải rác ở trên cổ.

Cô gái này là ai?

Hạ Vũ tiếp tục đi về phía trước chân đạp trên sàn nhà phát ra tiếng vang, động tác trên tay cô gái ngừng lại, nhẹ nhàng xoay người sang chỗ khác.

Hạ Vũ nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô ta, đó là một khuôn mặt tựa như thiên sứ, ngay cả phụ nữ cũng phải bảy phần đố kỵ, nhưng là khi nhìn đối diện cả khuôn mặt của cô ta, Hạ Vũ không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Má phải của cô ta không khác gì một cái mặt quỷ, một vết sẹo rất sâu rất dài trên xương gò má bên trái kéo tận xuống bên dưới cằm, trông nhưmột con rết rất đáng sợ, nhưng là ánh mắt của cô ta vẫn trong veo sáng ngời, nếu như không có vết sẹo kia, cô ta tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp hơn cô thậm chí so với Ân Tịch cũng ngang ngửa chứ không kém, trời cao đúng là tàn nhẫn hủy đi sắc đẹp của cô ta.

Cô gái hướng về phía cô mỉm cười, tròng mắt vừa chớp lên liền cụp ngay xuống, tiếp tục công việc của cô ta, tựa như Hạ Vũ đến cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của cô ta vậy.

Hạ Vũ có chút kinh sợ, cô ấy, chính là cô gái như lời mọi người nói khiến cho anh cả của cô hỉ nộ vô thường hay sao?

Đàn bà dạng này so với Ân Tịch càng lãnh đạm hơn. Cô ấy đối với cái gì cũng đều không có cảm tình. Cô giống như con chim chỉ sống trong không gian của chính mình. Càng là như vậy.

Phụ nữ như vậy, càng có quá khứ, cô thậm chí có thể khẳng định quá khứ của cô ấy so với Ân Tịch càng thêm đặc sắc. Nghĩ có thể dày vò đến Hạ Thiên Triệu thì cô gái này tuyệt đối sẽ không phải là người đơn giản. Huống chi, khuôn mặt cô ấy có vẻ yêu mị như vậy.

Anh cả của cô Hạ Thiên Triệu ôm một cô gái có mái tóc quăn sóng lớn xuất hiện hiện ở trước mặt cô và cô gái kia.

Nhìn ra cô gái tóc quăn kia dáng cũng phải cao 170cm, ngực ít nhất cũng là 36B. Cô ta mặc áo cổ thấp thực đã đem nửa ngực lõa lồ ở ngoài. Xem ra anh cả của cô vẫn thích phụ nữ có dáng người bốc lửa như trước.

“A Vũ, em cuối cùng cũng không chịu tới gặp anh!” Hạ Thiên Triệu thân thiết mà gọi cô A Vũ. Ở trên đời đất rộng lớn này, chỉ có ba người gọi cô như vậy. Môt là mẹ của cô, người kia là mẹ cả, còn một người chính là anh.

“Nói đi, anh bắt em trở về để làm chi. Em sẽ không nhàm chán đến xem anh diễn trò đâu!” Hạ Vũ nhìn anh cả không có ý tốt cười xấu xa. Bất quá, anh lại muốn gặp cô để làm gì chứ?

“Đây là chị chín của em, cô ấy gọi Kily!” hắn chỉ vào cô gái trong lồng ngực lớn giọng nói.

“Đây là tam muội đi, xinh đẹp lại nghĩa khí.” Đây chính là lời nịnh nọt của cái người gọi là cửu tẩu kia.

Hạ Vũ nhíu mi liếc anh cả: “Chỉ mong anh cùng cửu tẩu tân hôn có thể hơn được 3 tháng.”

Sắc mặt Kily sầm xuống nhưng còn cố nở nụ cười. Xem ra tam muội này không phải kẻ tốt, ngọt ngào với cô ta còn không muốn.

‘‘Ha ha, không hổ là em gái tốt của anh. Vẫn là hiểu được anh như vậy’’ Hạ Thiên Triệu buông người đàn bà trong ngực bước về phía Hạ Vũ.

“Đi.” Ánh mắt hắn nhưng vẫn liếc hướng cô gái đang lau tay vịn cầu thang bên cạnh. Hắn muốn kích động sự phẫn nộ của cô sao, quả là đáng tiếc. Cô ta không hề có nửa điềm kích động, lạnh nhạt mà khoanh tay tay trước ngực.

“Anh cả, vị này chính là người làm anh mời đến phải không?” Vì sao cả biệt thự em chỉ thấy một mình cô ấy, những người hầu khác đâu?”

Hạ Vũ khó hiểu mà thắc mắc.

“Biệt thự này chỉ có một người hầu, chính là cô ta.” Thanh âm của Hạ Thiên Triệu trong trẻo nhưng lạnh lùng như một trận hàn băng.

“Cô ấy thực có khả năng sinh tồn” Hạ Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn Hạ Thiên Triệu. Xem ra anh cả của cô đúng là thật bị người ta mị hoặc. Khi hắn càng có tâm tư đi tra tấn một người phụ nữ, thì ẩn sau đó chính là hắn đã hãm sâu không còn lối thoát rồi.

“Chào tam tiểu thư đi.” Thanh âm của hắn vẫn lạnh băng như trước.

Cô gái kia nghe được, một lần nữa xoay người lại, mỉm cười thật nhẹ nhàng mà nói:

“Tam tiểu thư, xin chào!”

“Cô tên gì?” Hạ Vũ tò mò, quả là đã bị cô gái này thu hút.

“Tôi gọi là Hàn Nhất Nhất, xin tam tiểu thư chiếu cố nhiều hơn!” Cô ta nhẹ nhàng mà khom lưng một chút.

Hạ Vũ không làm khó dễ cô ta mà là chuyển hướng về phía Hạ Thiên Triệu, bởi vì cô có chuyện trọng yếu cần thương lượng với hắn.

“Anh cả, em nghĩ muốn nói chuyện riêng với anh”

“Được, đi lên thư phòng trên lầu.” Hạ Thiên Triệu đơn giản trả lời lại vừa liếc mắt tới Kily: “Em về trước đi, chờ anh tới đón em kết hôn là được.”

Đối với cô ta hắn nói lời nhìn như thân thiết nhưng không có gì trìu mến. Trong lòng Hạ Vũ một tia cười khổ, xem ra anh cả của cô có nỗi khổ tâm.

Trong thư phòng.

Hai anh em hai bên đối diện mà ngồi.

“A Vũ, đã về nước vì sao không đến tìm anh. Chẳng lẽ em ngay cả anh và mẹ cả đều hận sao?” Trong mắt Hạ Thiên Triệu có một tia đau đớn. Em gái này từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, rồi lại thường xuyên bị người ta khi dễ. Khi còn nhỏ anh xem cô giống như em gái ruột mà chăm sóc hi vọng cô có khể mạnh khỏe, vui vẻ mà lớn lên. Nhưng mà ở tại Hạ gia, chưa hề có một người là hạnh phúc và vui vẻ.

“Anh cả, em làm sao có thể sẽ hận anh cùng mẹ cả chứ. Em hận chính là cả nhà Ngải Châu Bích.” Khuôn mặt Hạ Vũ cứng đờ, không muốn nhắc lại chuyện này một chút nào, mỗi lần nhắc tới cô lại có thể nhớ tới mẹ của cô là bị Ngải Châu Bích bức chết.

Hạ Thiên Triệu nhìn Hạ Vũ không nghĩ nhắc tới chuyện trước kia. Hắn thức thời hiểu biết đổi đề tài. “A Vũ, em là không phải có chuyện tìm anh giúp đỡ sao, nói đi?”

“Anh cả . . .” Hạ Vũ khó khăn mà nuốt xuống một chút nước miếng. Hạ gia cùng Thân Tử Kiều hiện tại quan hệ là nước sôi lửa bỏng. Hiện tại thế lực của Thân Tử Kiều trong Hắc bang đã ngày một lớn mạnh. Mà việc hắn làm chính là những vụ làm ăn bên ngoài mà Hạ gia không muốn làm, nhưng cũng là những thương vụ kiếm rất nhiều tiền. Sỡ dĩ vậy mới có rất nhiều huynh đệ hắc bang liều mạng đi làm.

“Nói.” Hạ Thiên Triệu nhạt nhẽo mà phun ra một chữ.

“Em muốn anh giúp em cứu một người từ trong tay Thân Tử Kiều.” Hạ Vũ nói xong lại nhìn thấy suất khí trên mặt anh cả có vẻ tức giận. Không có một tia xúc động.

“Ân Tịch, nghĩ có thể cứu cậu hay không còn phải xem vận may của cậu nữa.” Trong lòng Hạ Vũ yên lặng mà cầu nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.