Người Tình Giấu Mặt

Chương 91: Bản năng thúc giục



Như trước vẫn là trường quay, mỗi một cảnh quay đều được quay rất cẩn thận, Trần Hãn đối với mỗi một chi tiết đều yêu cầu rất cao.

Ân Tịch sau khi trải qua một trận nhục nhã, ghi nhớ trong đầu khóc không có nghĩa là có tình cảm, mà mỗi một cảnh quay đều tựa như là chuyện tình của mẹ cô, khi diễn xuất mỗi một ánh mắt cô đều lộ ra tình cảm chân thật.

Trần Hãn nghĩ muốn bới vết tìm lông cũng khó khăn. Mỗi một cảnh quay kết thúc xong, Hạ Vũ lại chạy tới tán gẫu với Ân Tịch vài câu, ánh mắt giống như vô thức mà rơi trên người Trần Hãn, một khi đối diện lại nhanh chóng rời đi, sợ sẽ xảy ra điều gì đó hiểu lầm, nhưng càng như vậy càng không thể che giấu bất ổn trong lòng cô.

Ân Tịch chỉ thản nhiên mà nhìn, không nói cũng không ngăn cản, cô tin tưởng hết thảy đều có an bài, Hạ Vũ cũng cần bắt đầu một lần nữa, mặc kệ người này có phải là Trần Thuật hay không, Ân Tịch vẫn tôn trong quyết định của cô ấy.

Cô nhìn thấy Hạ Vũ nhẹ nhàng đi sang một bên, sau đó khẽ thè lưỡi, Ân Tịch thản nhiên nở nụ cười, sau đó nghe thấy di động của chính mình vang lên.

Ân Tịch cảm thấy cái số xa lạ đuôi 139 này thật là thần kỳ, mỗi lần đều vào lúc cô nghỉ ngơi mà gửi tin nhắn đến, có khi chỉ là câu thăm hỏi rất đơn giản, có lúc lại là hình mặt cười, cũng có lúc là hắn đóng vai vua hài . . . . .

Từ từ cô cũng không còn phòng bị với hắn nữa, hai người cũng bắt đầu chậm rãi tán gẫu, coi như là bạn bè của nhau.

Hôm nay công việc kết thúc sớm, nhìn thấy bóng dáng Trần Hãn vội vàng rời đi, Hạ Vũ cảnh giác mà đi theo phía sau hắn, cô muốn biết rốt cục là anh ta đi đâu.

Đi qua một con phố, lại một con phố, thành phố đang thời gian tan tầm, trên đường rất nhiều xe qua lại, người đi đường cũng rất vội vàng. Đèn đỏ đèn xanh là tâm điểm trong mắt mọi người, có lúc tựa hồ cũng không chú ý lắm.

Thành phố không ngừng tuyên truyền quy tắc giao thông, nhưng người dân như trước vẫn không có sợ chết, đặc biệt là ở ngã tư đường, vào giờ cao điểm luôn rất loạn.

“Vội vàng như vậy? Anh ta muốn đi đâu chứ? Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì?” Suy nghĩ của Hạ Vũ không ngừng xoay chuyển, lo lắng của cô cũng càng ngày càng rõ ràng, hắn và Hứa Ân Tịch cho dù ai bị tổn thương cô cũng đều đau lòng cả.

Trong đám người, Trần Hãn không ngờ là mình bị theo dõi, cho nên căn bản không biết là Hạ Vũ đứng ngay ở sau lưng hắn, cách vài người, hắn không có quay đầu lại mà mắt vẫn hướng đèn đỏ mà nhìn.

Đèn xanh, Trần Hãn lại do dự có nên đi qua hay không? Hạ Vũ ở bên cạnh quan sát thấy sắc mặt hắn hơi hơi trắng bệch, hình như hắn sợ hãi khi qua đường.

Một đoàn lại một đoàn người chen nhau qua đường, hắn quyết tâm cùng bọn họ băng qua đường, mà giờ phút này, đèn đã chuyển sang màu vàng, đi đến giữa đường trừ bỏ những kẻ không sợ chết liều mạng mà chạy qua thì không có ai dám đi, mà bước chân Trần Hãn lại vẫn vội vàng như trước, tựa hồ không có phát hiện ra đèn đỏ đã sáng.

“Đô đô . . .” Tiếng còi xe vang lên.

“Trần Hãn, cẩn thận!” Hạ vũ lớn tiếng kêu, người của cô cũng vọt nhanh qua, thuận thế kéo Trần Hãn lại, mà người kia đã khởi động xe cũng không kịp phanh lại

Hạ Vũ đẩy thân thể của Trần Hãn ra, mà chính cô lại bị một chiếc xe húc phải bay ra ngoài.

Đột nhiên, rất nhiều xe đều ngừng lại.

“Hạ Vũ! Hạ vũ. . .” Trần Hãn phản ứng lại, lớn tiếng kêu, nhanh chóng chạy lên phía trước.

Nhìn thấy Hạ Vũ ngã xuống, chìm trong vũng máu, Trần Hãn sợ tới mức hét lớn lên, túm lấy cổ áo người lái xe hét: “Anh lái xe như thế hả?”

“Tôi không biết cô ấy lại vượt đèn đỏ.” Lái xe thực vô tội nói.

Trần Hãn phản ứng lại, trước mắt hẳn là đưa cô ấy đi bệnh viện, hắn vội ôm lấy thân thể của cô, lớn tiếng kêu, “Ngây cái gì, lái xe đi.”

Máu trên người Hạ Vũ tấm đỏ áo sơ mi trắng của hắn, hắn vội vàng nói: “Hạ Vũ, cô phải chống đỡ, nhất định phải chống đỡ.”

Hạ Vũ mở mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cô vươn tay xoay mặt hắn, tay hắn gắt gao nắm chặt lấy bàn tay cô: “Cô sẽ không sao đâu, tôi sẽ không để cho cô có việc gì.”

Hạ Vũ có chút thanh tỉnh, khó khăn nở một nụ cười, dùng hết khí lực nói: “Hứa với tôi, đừng tổn thương Ân Tịch.”

Trần Hãn do dự một hồi, nhìn thấy ánh mắt của cô, cuối cùng gật đầu, “Được, tôi hứa với cô!”

Hạ Vũ mỉm cười nhìn hắn, bàn tay phủ trên mặt hắn chậm rãi tuột xuống.

“Lái xe, anh mau một chút! Tôi bảo anh nhanh lên, . . . . .” Trần Hãn lớn tiếng gào thét với lái xe, hoàn toàn không còn chút lịch sự nào.

Hắn gắt gao ôm Hạ Vũ, lần đầu tiên hắn cảm thấy cô gái này cần người khác bảo vệ yêu thương đến như vậy, hắn không thể làm cho cô có việc gì được.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô, cô nhào vào trong ngực hắn kêu Trần Thuật.

Cái ôm kia, hắn vẫn đều nhớ rõ, thân thể cô ấm áp, mềm mại như vậy . . . .

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng trưng, hai tay hắn dùng sức mà ôm chặt đầu.

Ân Tịch vội vàng chạy lại đây, không dám tin mà nhìn Trần Hãn, người đàn ông này vừa gọi điện nói với cô, Hạ Vũ xảy ra tai nạn xe cộ, Ân Tịch làm di động rơi trên mặt đất, cả người choáng váng.

Khi kịp phản ứng lại, cô nhặt di động lên, hỏi một câu: “Cô ấy ở bệnh viện nào?”

…….

“Anh nói cho tôi biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hạ Vũ lại bị tai nạn xe? Anh nói cho tôi biết.” Cô ra sức kéo tay áo của Trần Hãn, khổ sở hỏi.

“Thực xin lỗi, là tôi không tốt! Cô ấy là vì cứu tôi mới bị tai nạn xe.” Thanh âm của hắn trầm thấp như vậy, đau xót như thế.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hạ Vũ lại phải cứu anh? Rốt cục anh muốn làm gì, không phải là anh thấy tôi không vừa mắt sao, nếu anh không vừa mắt tôi, anh hướng tôi là được rồi, đừng có động đến Hạ Vũ.” Ân Tịch kích động làm cho lời nói của cô có chút lộn xộn.

Sự ra đi của Trữ Dịch cô mới bình tĩnh lại một chút, nếu Hạ Vũ lại có chuyện, cô thật sự không biết có phải ông trời là cố ý trêu chọc cô hay không, những người nào đối xử tốt với cô, vì sao lại không thể yên ổn mà sống chứ?

Trần Hãn cúi đầu không nói, vẻ thống khổ trên mặt không có giảm bớt.

“Anh có biết Hạ Vũ nhìn thấy anh, tâm tình cô ấy sẽ phức tạp đến thế nào không? Tôi dám khẳng định với anh, từ khi cô ấy nhìn thấy anh, lòng cô ấy sẽ không bình tĩnh nổi, bởi vì anh rất giống rất giống một người, đó là người mà cô ấy dùng cả sinh mạng để yêu. Cho nên tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám có hành vi thương tổn cô ấy, Hứa Ân Tịch tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, cho dù là tôi cái gì cũng không có, nhưng là tôi có thể dùng cái mạng này để đấu với anh.”

Trực giác nói cho Ân Tịch biết, người tên Trần Hãn này tuyệt đối không đơn giản, nếu hắn thật sự đang đóng kịch, nếu hắn thật sự có gì thương tổn đến Hạ Vũ, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

“Hứa Ân Tịch, cô đừng nói nữa, cô đừng nói nữa. . .” Trần Hãn thống khổ rên rỉ .

Đúng vậy, nếu hắn không phải muốn trả thù Hứa Ân Tịch, nếu không phải hắn muốn cho cô thân bại danh liệt, hắn căn bản sẽ không vội vàng như vậy đi liên lạc với bọn buôn bán ma túy, nếu hắn không đi, Hạ Vũ cũng sẽ không đi theo phía sau hắn, lại càng không vì cứu hắn mà hy sinh chính mình.

Mỗi một câu Ân Tịch nói, đều làm trái tim hắn đau đớn, nếu Hạ Vũ có gì sơ xuất, hắn cũng không thể tha thứ cho chính mình.

“Tốt nhất anh hãy cầu cho Hạ Vũ không có chuyện gì, nếu không anh không song đâu!” Ân Tịch cắn răng nói từng câu từng chữ với Trần Hãn. Hắn cùng Trần Thuật bộ dạng sao lại giống nhau đến vậy, mà Hạ Vũ lại yêu Trần Thuật đến thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước khi tai nạn xe xảy ra?

Cô thống khổ đứng ở một bên, nghĩ lại buổi chiều Hạ Vũ nhận được một cộc điện thoại xong, thần bí mà đi mất. Có phải hay không từ lúc Hạ Vũ nhận được điện thoại xong liền đã xảy ra chuyện gì? Hết thảy những chuyện này, chỉ có chờ Hạ Vũ tỉnh lại mới có có thể biết

“Hạ Vũ, cậu nhất định không thể bị làm sao, nhất định!” Ân Tịch ở trong lòng thống khổ gào thét.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hạ gia, Thân Tử Duệ cùng Hạ Thiên Triệu tiến hành một cuộc đối thoại.

“Cậu có thể nói cho mình biết, khi mà Trữ Dịch gặp chuyện không may, cậu đang làm gì không? Cậu đã từng gặp qua Trữ Dịch ở đây đúng không?” Thân Tử Duệ đi thẳng vào vấn đề, anh em bọn họ không cần quanh co lòng vòng.

“Trước khi Trữ Dịch gặp chuyện không may, cậu ấy nhờ mình đi cứu một người, chính là Hứa Tiểu Ức con gái của Hứa Ân Tịch,” Hạ Thiên Triệu nhìn Thân Tử Duệ, vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông này đã có chút lơi lỏng, xem ra mấy ngày nay hắn thật sự không thoải mái.

“Hình như cậu vẫn còn biết điều gì đó?”

“Tử Duệ, không phải mình không nói cho cậu, mà cậu cũng biết nguyên tắc sống của mình, Trữ Dịch không nói, mình cũng sẽ không hỏi, cậu ấy chỉ nhờ mình chăm sóc, cứu Hứa Tiểu Ức, kỳ thật chúng ta đều biết, Trữ Dịch yêu Ân Tịch đến cỡ nào, cho nên mình không có cự tuyệt yêu cầu của cậu ấy. Huống chi, chuyện này còn có một người cũng cầu mình.”

“Ai? “

“Em ba của mình, A Vũ, hiện tại chính là người đại diện bên cạnh Ân Tịch.”

“Vậy Hứa Tiểu Ức đâu? Con bé hẳn là đã được cứu, vậy giờ nó ở đâu? ” Thân Tử Duệ lại một lần nữa hỏi, hắn phái người tìm nhiều như vậy, chính là tìm không được Hứa Tiểu Ức.

“Mình đã hứa với em ba và Trữ Dịch, phải bảo đảm an toàn cho Hứa Tiểu Ức.” Hạ Thiên Triệu có chút khó xử mà nhìn hắn.

“Cậu cảm thấy mình sẽ thương tổn đứa bé đó sao?” Ánh mắt Thân Tử Duệ có tia đau đớn, sau khi Trữ Dịch ra đi, hắn cảm thấy rất nhiều người bên cạnh hắn đã thay đổi, Ân Tịch thay đổi, ngay cả Hạ Thiên Triệu cũng thay đổi.

“Cậu biết rõ ý của mình không phải như vậy mà.”

“Nói cho mình biết, Hứa Tiểu Ức ở đâu? ” Thân Tử Duệ lại một lần nữa hỏi, hắn nhất định phải biết.

“Không phải cậu đã thực sự yêu Ân Tịch rồi chứ?” Hạ Thiên Triệu đột nhiên đem vấn đề đẩy cho hắn, tuy rằng hắn không hỏi đến cảm tình của Thân Tử Duệ và Trữ Dịch, nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, vấn đề của hai người này đều quay quanh cô gái Hứa Ân Tịch này.

Thân Tử Duệ nhìn thẳng vào mắt hắn, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều chắc chắn đáp án là gì và cũng vô cùng kiên định với suy nghĩ của mình.

Cuối cùng vẫn là Thân Tử Duệ thỏa hiệp.

“Đúng vậy, mình yêu cô ấy!”

“Cậu yêu cô ấy từ sau khi cậu mang cô ấy đi Pháp về sao?” Hạ Thiên Triệu lớn mật đoán.

“Mình không biết, có lẽ sớm hơn!” Ánh mắt Thân Tử Duệ hiện lên một tia đau đớn, hỏi, “Có thể nói cho mình biết Hứa Tiểu Ức ở đâu không? Mình cam đoan, mình sẽ không gây bất kỳ thương tích nào cho con bé.”

“Nó ở nước ngoài, một nơi thực an toàn, mình sẽ thực hiện đúng lời hứa của mình với Trữ Dịch, đợi cho Thân Tử Kiều không còn gì có thể uy hiếp Hứa Ân Tịch nữa, mình mới có thể đem nó mang về thành phố K.”

“Cậu đã bao giờ nghĩ tới, Ân Tịch không thấy được con gái, sẽ rất đau lòng không”

“Yên tâm, Hạ Vũ hẳn là đã giải thích qua với cô ấy, mà hiện tại, Tiểu Ức ở nước ngoài so với Trung Quốc an toàn hơn.”

Thân Tử Duệ không có tiếp tục truy cứu nữa, hắn biết, Hạ Thiên Triệu sẽ không nói cho hắn Hứa Tiểu Ức cụ thể ở nước nào nhà nào, nhưng là có một nghi vấn hắn rất muốn hỏi, “Ba của Tiểu Ức là ai, cậu biết không? “

“Cậu thực sự rất để ý chuyện này sao?” Hạ Thiên Triệu không có trả lời hắn, mà lại đem vấn đề ném cho hắn.

“Mặc kệcô ấy có con gái hay không, cảm tình của mình với Ân Tịch đều vẫn như vậy, cái mình để ý chính là sau này còn có ai có thể uy hiếp đến cô ấy nữa không, bởi vì mình không muốn Ân Tịch phải chịu bất kỳ thương tổn nào nữa.”

“Cậu cảm thấy cậu có thể kéo về trái tim cô ấy hay sao? Ở trong tang lễ của Trữ Dịch, cậu cũng thấy quyết tâm của cô ấy rồi đấy, cái chết của Trữ Dịch như là mũi dao đâm nát trái tim cô ấy rồi.” Hạ Thiên Triệu biết rất rõ những chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô gái quật cường kia quỳ lê từng bước đến trước mộ Trữ Dịch, đương nhiên hắn cũng biết Thân Tử Duệ đứng cùng cô một đêm.

“Hiện tại mình chỉ mong cô ấy an toàn.” Hắn không có gì để có thể nắm chắc sẽ kéo về được tình cảm của Ân Tịch, dù sao Trữ Dịch cũng đã dùng sinh mạng của mình để khắc sâu trong lòng cô, nếu có thể lựa chọn, nếu hoàn cảnh là giống nhau, hắn cũng sẽ không chút do dự mà thay cô cản một phát súng kia.

“Phải giải quyết Thân Tử Kiều, chỉ có hắn chết đi, Hứa Ân Tịch mới an toàn.”

“Mình biết, hiện tại muốn giết hắn không phải chuyện dễ dàng gì.” Bên cạnh hắn có bao nhiêu người bảo vệ bọn họ đều không rõ, mà điều quan trọng chính là hiện tại bọn họ không thể tiếp cận hắn.

“Ba tháng trước hắn bắt đầu mở sòng bạc ngầm, tựa hồ muốn cướp chuyện làm ăn của Hạ gia. Tuy rằng đối với sòng bạc mình thực sự đã không còn nhiều hứng thú, nhưng mà mình sợ chính là hắn càng ngày càng ngông cuồng, mà chúng ta lại càng khó đối phó hơn.” Trong lòng bọn họ đều biết, Thân Tử Kiều đang nhăm nhe Hạ gia cùng với Thân thị.

“Tề thị từ từ cũng biến thành của hắn.” Thân Tử Duệ càng ngày càng rối rắm, tuy rằng Tề thị không thể so sánh với Thân thị nhưng là nhìn những thủ đoạn làm ăn của Thân Tử Kiều, Tề thị sẽ trở thành nơi rửa tiền cùng phạm tội của hắn.

“Mình tìm người ám sát hắn, nhưng mà không thành. Ngược lại người thân cận của mình bị hắn phát hiện nên phải tự sát, hắn sợ Thân Tử Kiều truy ra được mình.” Cho tới bây giờ Hạ Thiên Triệu đều chưa từng nói qua chuyện này.

Hắn phải làm gì, hai người lặng yên nhìn nhau, trong lòng đều nở nụ cười ranh mãnh.

“Mình tính cưới vợ chín, nhớ tới uống rượu đấy.” Hôn lễ của Hạ Thiên Triệu bởi vì chuyện của Trữ Dịch mà đã chậm mất một thời gian.

“Được, khi nào ly hôn cũng nhớ mời mình uống rượu.” Thân Tử Duệ cầm ly rượu trên bàn cạn ly với hắn.

Hạ Thiên Triệu uống một hơi cạn sạch, chiếc ly thủy tinh hiện lên khuôn mặt một cô gái, hắn vĩnh viễn nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy cô, cô cầm một cây đao chạy vào căn phòng kia, dùng “mạng” để đánh cược.”

Bộ dáng của cô dọa đến tên đàn ông bên cạnh, lại hét hắn bước lên đài.

Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy cô, hắn kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt trong trẻo xinh đẹp mà lạnh lùng của cô, mà lần thứ hai khi hắn nhìn thấy cô, lại là một vết sẹo như một con rết kéo dài bên sườn mặt, quả đúng là người phụ nữ xấu xí đến mức thế gian này không ai muốn nhìn.

Khi hắn đến gần cô, trong mắt của cô không có yêu, không có ham muốn, nhưng là có hận, loại hận này sâu đến vô cùng, cũng chính là một cái liếc mắt kia, hắn nhớ kỹ trong lòng hình ảnh một cô gái ma quỷ.

Khi cô cầm một cây đao cắm lên mặt sòng bạc, ánh mắt sắc bén mà nhìn tất cả mọi người, nói câu đầu tiên với hắn:“Tôi dùng mạng của tôi để đổi lấy mạng của một người khác, thua, tôi chết ở đây.”

Chính là cái không sợ chết của cô, sự lãnh đạm tuyệt tình của cô lại làm cho hắn đồng ý ván cược này, hơn nữa là lần đầu tiên lên đài chơi trò chơi kia.

Khi cô trở thành người hầu của hắn, vô luận hắn dùng phương thức nào để tra tấn và nhục nhã, lòng cô đều chỉ có một người đàn ông, hắn cưới người vợ thứ chín chỉ là muốn kích thích cô xuất hiện, hắn nhất định phải tìm được cô, nhất định.

Đèn phòng phẫu thuật cấp cứu cuối cùng cũng tắt, Ân Tịch cùng Trần Hãn đều chạy như bay đến trước mặt bác sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.