Người Tình Giấu Mặt

Chương 97: Đau đớn mất một ngón tay



“Buông ra, các người buông ra, đồ vô lại, vương bát đản, buông ra.” Ả ta điên cuồng mà mắng, lớn tiếng gào thét, hoàn toàn không có bộ dáng của một vị thiên kim tiểu thư.

Hai người đàn ông mặc Âu phục màu đen không nói lời nào, bọn họ chỉ là người thi hành mệnh lệnh, lão đại nói chặt một ngón tay của ả, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không chặt hai ngón, lão đại nói còn muốn mạng của ả ta thì tuyệt đối không thể làm cho ả ta nửa sống nửa chết được . . . .

“Các ngươi muốn kéo ta đi đâu, đây là đi đâu?” Tề Tư Mục nhìn thấy con đường càng ngày càng tối đen, trong lòng đột nhiên sợ hãi, là ai cho bọn họ cái quyền đó, dựa vào cái gì mà có thể mang ả đến nơi quỷ quái này, ả muốn ra ngoài, phải chạy khỏi đây.

Bọn họ chỉ là yên lặng mà nhìn ả, một câu đều không nói, cũng không thèm để ý đến ả, mặc cho ả ta náo loạn.

“Nói cho các người biết, ta chính là thiên kim tiểu thư của Tề thị, các người dám động đến một sợi lông của ta, ta sẽ không tha cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không tha.”

Ả ta bắt đầu hàm hiếp, mà ả càng uy hiếp thì chứng tỏ lòng ả ta càng sợ hãi, run rẩy. Ả không thể quên được ánh mắt giết chóc của người đàn ông đó, đó là loại lãnh khốc không thể diễn tả bằng lời, băng lãnh hơn so với Thân Tử Duệ, so với Thân Tử Kiều càng thêm âm huyết.

“A Thất!” Một người trong số đó nhỏ giọng gọi người kia.

Người đàn ông tên A Thất được hắn gọi, hiểu được ánh mắt của hắn, gật đầu ăn ý.

“Xem cô còn cầm được microphone nữa không?.” Lần đầu tiên A Thất mở miệng nói, nhìn Tề Tư Mục, sắc mặt hắn không chút biểu tình.

“Tôi vì sao phải nói cho anh biết?” Nhìn căn phòng trống rỗng, Tề Tư Mục tức giận hỏi, căn bản không ý thức được nguy hiểm, nghĩ đến bọn họ chỉ mang ả đến đây để hù dọa thôi, ngay cả đao cũng chưa thấy, ả mới không sợ đâu.

“A Lục!” A Thất liếc nhìn hắn một cái, A Lục gật đầu.

A Thất lật người Tề Tư Mục lại, một bàn tay dùng sức ghì chặt tay phải của ả, tay kia thì siết chặt tay trái cùng thân thể của ả.

A Lục từ phía sau nhẹ nhàng rút ra một con dao nhọn, khẽ lướt qua tay phải của ả, lúc này Tề Tư Mục mới cảm thấy những lời mà người đàn ông kia nói là thật, mà hai người này nhất định sẽ lấy một ngón tay của ả.

“Không . . . không . . . hai vị đại ca, van cầu các người, tha cho tôi đi , tha cho tôi, tha cho tôi, tôi có thể cho các người rất nhiều, rất nhiều tiền, các người cứ việc ra giá.” Thân thể của của ả đã không thể kiềm chế được nữa, bây giờ có bảo ả quỳ xuống ả cũng cam lòng.

A Lục vung con dao quen thuộc thành một vòng tròn đẹp mắt, dao nhọn lại rơi về tay hắn, khiến cho Tề Tư Mục lại lần nữa khiếp sợ, mất một ngón tay, ả làm sao có thể cầm microphone, thiếu một ngón tay ả làm sao có thể ký tên cho fan hâm mộ của mình chứ?

“Đừng, hai vị đại ca, hãy tha cho tôi, bảo tôi làm cái gì đôi cũng nguyện ý, bảo tôi đưa bao nhiêu tiền cũng được, nhưng ngàn vạn lần . . . . .”

“Ngàn vạn lần . . . . Đùng cắt tay của tôi, ngàn vạn lần xin đừng . . . .” Ả sợ tới mức khóc rống lên, thanh âm nghẹn ngào không ngừng la hét.

Bàn tay bị hắn áp chế lại không ngừng run rẩy. . .

A Lục cầm lấy một ngón tay của ả, dứt khoát cắt xuống, chỉ thấy một ngón tay trắng noãn dính đầy máu tơi ồ ạt chảy ra . . . .

“A. . .A. . . A. . .” Tề Tư Mục lớn tiếng hét chói tai, mỗi một tiếng càng hét to hơn.

Sau khi chặt ngón tay xong, A Thất buông thân thẻ của ả xuống, ngay cả đầu cũng không thèm ngoái lại, cùng A Lục đi ra khỏi phòng, để lại một mình Tề Tư Mục ở trong phòng thét chói tai.

“Tay của tôi . . . Tay của tôi . . . Lại đây . . . Lại đây . . . Mau dính vào, mau dính vào a . . .” Ả kinh động mà cầm lấy đầu ngón tay bị chặt đứt, cố gắng muốn dính lại, chính là . . . chính là . . . .

Ả ta ngã mạnh lên nền nhà, thì ra, ngón tay của ả cứ như vậy, mà không còn nữa . . “Hứa Ân Tịch . . . Tiện nhân nhà mày, vì mày, mày hại chị tao chết thảm, lại hại tao mất một ngón tay, thù này tao nhất định phải báo, nhất định phải báo . . . .” Ả ta như người bị bệnh tâm thần mà hét lên, điên cuồng, đem tất thảy thù hận một lần lại một lần trút hết lên đầu Hứa Ân Tịch, loại đàn bà như ả ta, chưa bao giờ nghĩ mình là người sai cả.

—————

“Hạ Vũ, anh trai cậu thật sự sẽ chặt một ngón tay của cô ta sao?” Ân Tịch nhẹ giọng hỏi Hạ Vũ.

“Lời anh mình nói cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là giả, một khi nói chặt một ngón nhất định chặt một ngón, cho tới bây giờ anh ấy chưa phá lệ với ai cả.” Cô dán vào bên tai Ân Tịch khẽ nói.

Còn chưa chờ cho cô kịp lấy lại tinh thần, một bàn tay to đã kéo lấy tay cô, hướng phía bên kia đi đến.

“Anh buông ra!” Ân Tịch dùng sức muốn vùng ta về, cô không muốn đối mặt với hắn, mà hiện tại hắn lại làm nhiều trò như vậy làm gì chứ? Trước mặt mọi người kéo chặt tay cô, ra cái thể thống gì chứ?

“Anh Tử Duệ, em đói bụng, cùng em đi ăn gì đó đi.” Trữ Hạ nhìn thấy bọn họ lôi kéo nhau, vội ôm chặt lấy thân thể của Thân Tử Duệ

“Trữ Hạ, tự em đi ăn đi.” Thanh âm của hắn vô cùng lãnh đạm, không có chút tình cảm.

Túm chặt lấy tay Ân Tịch, dùng sức mà kéo, lập tức hướng phía không có người đi đến, Ân Tịch dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Vũ.

Hạ Vũ đang muốn tiến lên lại bị Hạ Thiên Triệu giữ chặt cánh tay, khẽ lắc đầu, ý bảo cô đừng nhúng tay vào. Cô hiểu được ý tứ của anh trai cô, hắn muốn cho bọn họ có một nơi yên tĩnh mà đối mặt nhau, hết thảy những điều này, trốn tránh không phải là vấn đề.

Cô nhớ mang máng, khi Ân Tịch quỳ ở trước mặt Trữ Dịch một đêm, hắn vẫn ở phía sau bọn họ kéo đàn vi-ô-lông cả một đêm, buổi đêm tĩnh lặng thê lương đó, làm cho cảm tình của ba người họ càng thêm sâu sắc, càng thêm hiểu lẫn nhau.

Trữ Hạ ngây ngốc đứng trên bãi cỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có một tia huyết sắc, mọi người nhìn về phía cô, cô khẽ nở nụ cười gượng gạo. Xấu hổ, không tự nhiên, nhưng vẫn mở miệng nói: “Tôi không sao!”

Đúng vậy, cô tốt lắm, tốt đến mức muốn Ân Tịch vĩnh viễn rời khỏi tầm mắt của Thân Tử Duệ.

Mấy tháng này, cô nghxi rằng Thân Tử Duệ đã quên Ân Tịch, nhưng mà hôm nay cô lại phát hiện. Hắn chẳng những không có quên mà ngược lại càng nhớ thêm sâu sắc hơn, trong lòng có một thanh âm vang vọng nói cho cô biết, cô phải ngăn cản tất cả, không thể để cho bọn họ tiếp tục cứ như vậy được.

Cô sẽ không giống Tề Tư Mục ra mặt phản đối Ân Tịch, lại càng không tạo áp lực với Thân Tử Duệ, nhưng mà cô phải xuống tay, cô muốn tìm một điểm yếu trí mạng để xuống tay uy hiếp Ân Tịch, cô phải chủ động để thành toàn cô và Thân Tử Duệ. . . .

Một nơi khác, hắn cường thế bá đọa xâm phạm, căn bản không cho phép cô được cự tuyệt

Bọn họ cách mọi người xa như vậy, cô cũng càng lúc càng bất an, cô không muốn tiếp tục phải một mình đối mặt với người đàn ông chết tiệt này, người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận.

Hắn nắm tay cô, rất quen thuộc mà đi vào một gian phòng, thận chí ngay cả mật mã hắn cũng biết, Ân Tịch có chút kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Tại sao hắn có thể quen thuộc nơi này như vậy, hắn mang cô đến đây để làm gì? Chẳng lẽ hắn . . . . .

Cô cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa, đủ loại ý niệm đang bay loạn trong đầu cô ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.