“Ơ ơ ơ ơ, hai người các người là đôi tình nhân lúc nãy!” Mại Vu duỗi ngón trỏ về phía trước, kinh ngạc như kiểu gặp phải đạn hạt nhân nổ.
Quả thực có hai người ngồi đối diện Hoàng Huyền, đúng là lúc nãy Mại Vu không chú ý tới hai vị này, chỉ thấy sau khi Mại Vu nói ra lời kia, ‘cô gái’ đột nhiên trở mặt, dùng giọng vô cùng trầm thấp quát: “Yêu cái mẹ cậu mà yêu, con mắt nào cậu thấy tôi và người này là tình nhân hả?”
Mại Vu bị quát hơi hoảng sợ, co vào trong người Hoàng Huyền, chẳng lẽ anh nhận nhầm, “Nhưng các người thân mật dựa vào nhau như thế, ai cũng sẽ nhầm lẫn, thưa cô.”
“Ha ha,” lại một tràng cười, không phải từ ‘cô gái’ có vẻ mặt rất khó coi, cũng không phải từ vị tiên sinh mặt lạnh kia phát ra, mà là từ lão đại Hoàng Huyền của chúng ta truyền tới.
Sắc mặt ‘cô gái’ tái nhợt, ‘cô gái’ đưa tay cởi áo khoác đen trên người mình ra, gân xanh trên trán như ẩn như hiện, “Cậu là đồ ngu ngốc, là ai nói với cậu tôi là con gái?”
Cả người Mại Vu chấn động, nhìn qua người trong suy nghĩ của anh nhận định là cô gái xinh đẹp. Nhìn xem! Dưới áo khoác bao ngoài, dưới ống tay áo chính là thân thể đàn ông… đẹp đúng chuẩn!
Haizzz, thì ra ‘cô gái’ này chính là đàn ông? Mại Vu sững sờ, đối mặt với người đàn ông đẹp trai nổi giận đùng đùng, đành phải quay đầu cầu cứu Hoàng Huyền.
Hoàng Huyền nhìn qua anh, bộ dạng Mại Vu lã chã chực khóc, trong lòng buồn cười, hiếm khi thấy vậy, rõ ràng ngày thường muốn nhìn thấy bộ dạng đáng yêu như thế, hắn phải phí nhiều công sức bắt nạt mới nhìn thấy đó… Hắn không nhịn được cong môi cười với Mại Vu, một giây sau Hoàng Huyền vội chuyển ánh mắt từ nghiền ngẫm sang lạnh lùng, dùng ánh mắt ý bảo người được gọi là đàn ông ngồi xuống.
Người đàn ông nhận được ánh mắt, hừ lạnh rồi ngồi xuống.
Người đàn ông phương Đông đứng bên cạnh từ nãy giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng lúc này nhìn người đàn ông rồi lên tiếng, giọng anh ta vừa dễ nghe lại mềm mỏng nhưng cũng lạnh lùng, anh ta nhàn nhạt nhẹ nhàng như may bay, nói: ‘Xin chào, tôi là thuộc hạ của thiếu chủ, Đông Phương Điển.”
Ánh mắt Đông Phương Điển lịch sự chuyển qua Mại Vu, nhẹ nhàng cười với anh, cũng chỉ khẽ cười như thế mà đã đủ chúng sinh mê loạn, Mại Vu thầm nghĩ.
“Anh…. Xin chào, tôi là Mại Vu.” Không biết vì sao Mại Vu lại có chút căng thẳng.
Hoàn Huyền ngồi bên cạnh nhìn thấy rất cả, muốn chờ bọn họ tự giới thiệu xong, tiện thể bóp mông nhỏ Mại Vu mấy cái, cảnh cáo anh đừng tùy tiện nhận nụ cười của người đàn ông khác.
Mại Vu toát mồ hôi lạnh, mặc dù mông nhỏ đang bị Hoàng Huyền tàn phá, thậm chí còn bị bóp hơi đau, nhưng anh vẫn lễ phép nhìn người đẹp nóng tính ngồi bên cạnh Đông Phương Điển, cố gắng bày ra thiện ý: “Vậy còn anh…. Tiên sinh?”
Người đẹp nóng tính tức giận dần giảm xuống, haizzz, mình không nên tính toán với tiểu nhân, lạnh lùng chuyển đầu với mái tóc thẳng đẹp, “Tiểu tử, nhớ cho kỹ, ông đây tên là Nam Thiên Tôn.”
“Ồ.” Phải nhớ nhớ, trong lòng Mại Vu thầm đọc 100 lần, anh không muốn bởi vì lần tới nếu như gọi sai tên ông lớn Nam Thiên Tôn này mà phải phơi thây đầu đường đâu!
Hoàng Huyền bên cạnh nghe xong nhíu mày, giọng điệu lười biếng, “Tự giới thiệu xong rồi chứ?”
“À?... Ừ.” Âm cuối cao lên rồi hạ xuống, Mại Vu lúng ta lúng túng gật đầu tỏ vẻ đã xong.
Hoàng Huyền khẽ cười, đưa tay sờ đầu Mại Vu, giống như đang khen anh nghe lời, chẳng chút nào ý thức được tuổi mình còn nhỏ hơn tuổi Mại Vu, “Này… em đi tắm trước rồi vào phòng chờ anh, anh có chuyện phải nói với hai người này đã.”
Giọng điệu Hoàng Huyền mang theo ý cười, trong lòng có quỷ kế, chờ Mại Vu tắm rửa xong hắn cũng đã đuổi được hai tên phiền phức này đi rồi, sau đó có thể hưởng thụ bữa tiệc lớn tên Mại Vu này mấy lần.
“À….” Mại Vu nghe nhưng chẳng hiểu trong giọng nói của Hoàng Huyền tràn đầy ý tứ sâu xa mập mờ, chỉ đơn thuần cảm giác có thể Hoàng Huyển không thích mùi cá trên người mình cho nên hắn muốn anh đi tắm rửa cho hết mùi cá mà thôi.
A a, Mại Vu ngu ngốc tuyệt đối không biết người yêu đã có tính toán, chỉ chạy nhảy đi tắm rửa cho thơm người.